🍈 NGOẠI TRUYỆN (9)🍈
HOSEOK VÀ MOMO
Momo bước đến để lấy chiếc áo sơ mi trắng của Hoseok đang cầm trên tay nào ngờ vì bất cẩn cô vấp chân ngã người về phía trước theo phản xạ Momo nhắm chặt mắt giơ hai tay ra ôm lấy Hoseok đằng trước.
Không có cảm giác đau khi ngã, Moomk mở mắt ra, đập vào mắt cô là tình cảnh vô cùng ám muội của cô và anh, Momo nằm trên người Hoseok tay thì ôm lấy cổ anh, còn Hoseok thì đôi tay to khỏe rắn chắc của anh ôm chặt lấy eo Momo, cô ngượng ngùng cúi mặt xuống không dám nhìn Hoseok nhưng chợt phát hiện có gì đó sai hình như là ở ánh mắt của anh, Momo vội ngước khuôn mặt kiều diễm chưa mới cúi xuống được một nửa lên nhìn thẳng vào mắt Hoseok, cô phát hiện ra ánh mắt của anh hình như tràn đầy sự ham muốn, theo ánh mắt của Hoseok, Momo nhìn xuống ánh mắt cô chợt dừng lại ở nơi nào đó...
" Á... Á... Không được nhìn.. " Momo hét toáng lên khi phát hiện lúc cô ngã chiếc khăn tắm đã tuột ra và rơi xuống để lộ hoàn toàn bộ ngực cao ngất trắng hồng của mình, cô vội thu tay về đan chéo che lại bộ ngực của mình, đứng thẳng người dậy.
Hoseok cũng đứng dậy cùng cô, nào ngờ khi đứng lên mọi việc còn thảm hại hơn, chiếc khăn tắm rớt xuống sàn nhà để lộ hoàn toàn thân hình mê người của cô, lúc này Momo không biết nên che nơi nào trước, theo phản xạ cô dơ hai tay cao lên che đôi mắt của Hoseok lại, mặt đỏ bừng vội vã nói :
" Nhắm mắt lại, anh không được nhìn "
" Momo... " Hoseok dơ tay ra ôm lấy eo của Momo, khàn khàn nói với cô, trong giọng nói mang đầy sự ham muốn.
" A..nh...a...nh l..àm...làm gì mau buông tay...t... " Momo lắp bắp nói, chưa nói hết câu cô đã ngã lên giường, Hoseok theo thế nằm đè lên người cô.
Lúc này, Hoseok nhìn Momo bằng ánh mắt vô cùng ôn nhu và cưng chiều, anh thâm tình, chân thành nói với cô :
" Momo, anh yêu em. Anh biết chúng ta mới gặp nhau có hai lần, những lời nói này là quá vội vàng có lẽ em sẽ không tin nhưng Jung Hoseok anh lấy mạng sống và nhân cách mình ra bảo đảm với em một điều rằng : Em là người phụ nữ đầu tiên anh yêu và đời này, kiếp này ngoài Hirai Momo em ra, anh sẽ không yêu bất cứ người con gái nào nữa. Hãy chấp nhận và cho anh cơ hội để yêu thương và cưng chiều em cả đời ? "
Câu nói của Hoseok quá bất ngờ làm cho Momo có phần hỗn loạn và có cả phần vui sướng, cô cúi đầu xuống suy nghĩ không biết đáp trả anh ra sao, cô sợ bản thân sẽ bị tổn thương bị phản bội vì cô đã từng bị người mà bản thân tin tưởng thương yêu phản bội mặc dù cô biết người ấy vô tội, mặc dù đã gần 20 năm rồi nhưng cô vẫn ích kỉ không thể tha thứ được cho dù người ấy luôn đối tốt với cô, luôn yêu thương và dùng mạng sống mình để bảo vệ cho cô. Nhưng Momo không muốn làm Hoseok thất vọng vì thấy sự thất vọng của anh cô cũng cảm thấy đau lòng.
Nhìn thấy tia do dự trong mắt Momo, Hoseok nhịn xuống dục hỏa trong người cầm lấy chiếc áo sơ mi của mình nhanh chóng mặc vào người cô rồi lập tức đứng dậy, dịu dàng nói với cô :
" Xin lỗi, làm em hoảng sợ, em nghỉ ngơi sớm đi ! " hôn nhẹ lên chán Momo, Hoseok đứng dậy xoay lưng hướng về cửa mà bước đi.
Nhìn sự thất vọng trên khuôn mặt anh tuấn của Hoseok, Momo hoảng hốt và sợ hãi trong lòng. Anh sẽ bỏ mặc cô ư ? Nghĩ đến điều này, Momo cảm thấy trái tim của mình như bị ai đó dùng dao cứa một nhát thật mạnh vào. Cô vội vã đứng dậy, chạy theo bước chân Hoseok.
Khi tay Hoseok vừa chạm tới tay nắm cửa, đột nhiên một vòng tay thon dài ấm áp ôm lấy anh từ phía sau làm anh đứng sững người lại.
" Anh sẽ không bao giờ lừa dối em, phản bội em đúng không ? Cho dù em có giấu giếm hay lừa dối anh điều gì anh sẽ luôn bao dung và tha thứ cho em chứ ? " Momo chậm rãi và nhỏ giọng nói với Hoseok, giọng nói của cô vô cùng run rẩy như đang lo sợ điều gì đó ? Có lẽ, cô sợ vội vàng chấp nhận Hoseok sẽ vội vàng mất anh, đến lúc đó chắc Momo cô sẽ phát điên mất, cô rất sợ Hoseok cho rằng mình ích kỉ sẽ rời bỏ cô.
" Đồ ngốc, cho dù xảy ra bất cứ việc gì, ngày mai ra sao anh cũng sẽ luôn yêu em, Momo hãy làm người phụ nữ của anh ! " Hoseok gỡ đôi tay bé nhỏ của Lâm Vĩ Đồng ra, xoay người lại đối diện với cô, sủng nịnh nói.
Nghe được câu nói của Hoseok, Momo rất cảm động, chắc đây là câu nói mà đời này cô muốn nghe nhất, ngước khuôn mặt lên nhìn vào ánh mắt chứa đầy sự cưng chiều của Hoseok, Momo ngượng ngùng gật đầu.
Nhìn thấy cái gật đầu của Momo, Hoseok cảm thấy mình như là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian này, anh vui vẻ ôm cô vào lồng ngực rắn chắc ấm áp của mình, dịu dàng nói :
" Momo, anh yêu em ! "
" Hoseok, em cũng yêu anh ! " Momo ngượng ngùng gọi anh thân mật làm cô cảm thấy vô cùng ấm áp và hạnh phúc.
Hoseok nhếch đôi môi mỏng tạo thành một đường cong quyến rũ từ đường cong quyến rũ ấy tạo thành một nụ cười hạnh phúc, cùng Momo ngồi xuống giường.
" Momo, tại sao lúc nãy anh thấy tia do dự trong mắt em, em thật sự chấp nhận anh sao ? " Hoseok nhìn cô dịu dàng hỏi, hỏi ra thắc mắc trong lòng của mình, Hoseok sợ cô đối với anh chỉ là cảm xúc nhất thời.
" Hoseok anh đừng hiểu lầm, em yêu anh là thật sự... " sợ anh hiểu lầm tình cảm của cô, Momo vội vàng giải thích, rồi giọng cô nhỏ dần, đau khổ nói tiếp :
" Em chỉ sợ bản thân mình sẽ bị chính người mình coi trọng, yêu thương phản bội lần nữa, em sợ anh biết được quá khứ của em sẽ cho rằng em ích kỉ, mặc dù em biết người ấy vô tội ! "
" Đó là mối tình đầu của em sao ? " Hoseok mơ hồ bởi lời nói của Momo, anh dịu dàng hỏi cô, trong giọng nói có phần ghen tị.
" Anh mới là mối tình đầu và là duy nhất của em " nghe câu hỏi nồng nặc mùi dấm chua của Hoseok, Momo mỉm cười vui vẻ ôm lấy anh, tựa đầu vào ngực anh dịu dàng nói, rồi cô tiếp tục nói cho anh nghe :
" Người đó là bạn thân cũng chính là chị em tốt của em, Hoseok sau này khi thông suốt em sẽ kể cho anh nghe, hãy tin em đời này Hirai Momo này chỉ yêu mình anh thôi ! "
" Momo, anh tin em ! " Hoseok nâng mặt cô lên kiên định nói với cô.
Nghe được đáp án từ Hoseok, Momo cảm thấy như có một dòng nước ấm dội vào lòng mình. Đôi mắt cả hai người từ từ nhắm lại, Hoseok hướng tới đôi môi quyến rũ của cô đặt lên đó một nụ hôn dịu dàng, không khí căn phòng càng tăng lên phần ám muội, đồ trên người Hoseok và Momo từng cái rớt xuống sàn nhà lạnh lẽo, hai người từ từ hòa nhập vào làm một.
" Ưm... A... " Momo khẽ rên rỉ đau đớn khi Hoseok tiến vào trong cơ thể cô, phá đi tấm màng mỏng trinh trắng của người con gái.
" Momo, anh sẽ cẩn thận ! " Hoseok cảm thấy vui sướng khi mình là người đàn ông đầu tiên của cô.
Nhiệt độ căn phòng tăng cao và đốt cháy hai thân ảnh đang quấn lấy nhau trên giường. Ra vào cơ thể Momo ngày càng nhanh và mãnh liệt, cô cũng vô thức rên rỉ trong sung sướng. Hoseok gầm mạnh một tiếng ở cổ họng, ra vào trong cơ thể cô thật nhanh khi đạt đến đỉnh điểm anh bắn toàn bộ tinh hoa của mình vào sâu trong cơ thể của cô.
Sáng hôm sau, tỉnh dậy Momo thấy bên cạnh mình là một khoảng trống không, cô vội vã đặt chân xuống sàn nhà lạnh lẽo, vừa đứng lên chân cô liền khuỵ xuống nhưng mặc kệ, cầm lấy chiếc áo sơ mi của Hoseok đang nằm dưới sàn nhà vội vàng mặc vào, bước xuống nhà tìm anh.
Bước chân vừa tới bếp, Momo niềm cảm nhận được mùi hương của hạnh phúc khi hiện ra trước mắt cô là một bàn thức ăn thơm phức, Hoseok thì đang đeo tạp dề quay lưng với cô chuẩn bị đồ ăn sáng, bước tới ôm lấy anh từ phía sau, ngã đầu vào bờ lưng vững vàng của anh, cô cảm thấy giây phút này thật yên bình.
" Sao không ngủ thêm chút nữa ? " Hoseok vẫn tập trung vào món ăn trước mắt, dịu dàng hỏi.
" Không có anh bên cạnh không ngủ được ! " Momo nũng nịu đáng yêu với anh.
" Em vệ sinh cá nhân đi, chúng ta ăn sáng " Hoseok tắt bếp quay người
lại hôn nhẹ lên chán cô dịu dàng nói.
Sau đó hai người có với nhau một bữa sáng vô cùng ngọt ngào và hạnh phúc, hạnh phúc của họ chỉ mới bắt đầu từ đây và con đường phía trước luôn là những ánh sáng rực rỡ đang đợi họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro