Chương 7
"Trợ lý Lý, hoa này..." Lễ tân dè dặt cẩn thận hỏi.
Trợ lý Lý nghĩ nghĩ, vươn tay: "Đưa hoa cho tôi đi."
"Vậy, cám ơn."
Lễ tân vội vàng đưa bó hoa này cho trợ lý Lý. Tốc độ cực nhanh, động tác lưu loát, thật giống như bó hoa này là một đàn thú dữ.
"Tạm biệt trợ lý Lý." Lễ tân chắp hai tay trước mặt, nhìn trợ lý Lý rời đi.
Bạch gia của bọn họ rất tuấn tú, rất nhiều tiền, rất có tài hoa, rất có sức quyến rũ, hơn nữa trong công ty, gần như tất cả nhân viên nữ, đều cuồng si Bạch gia.
Nhưng, cuồng si thì cuồng si, người chân chính dám theo đuổi Bạch gia, đã ít lại càng ít!
Dù sao, khí thế của Bạch gia, cũng không nhiều người có thể nắm được. Lúc trước, cũng không phải không có ai từng theo đuổi Bạch gia. Nhưng cho dù là thiên kim danh viện, nữ doanh nhân, hay là ngôi sao lớn của làng giải trí, cuối cùng đều bại trận.
Từ đó về sau, Bạch gia bọn họ lại có biệt danh là "Không gần nữ sắc".
Lần này, thế tới hung mãnh, cũng không biết có thể kiên trì bao lâu?
...
Trợ lý Lý cầm bó hoa hồng nồng nhiệt như lửa này, đi đến phía ngoài văn phòng Bạch Thận Ngôn.
"Cốc cốc cốc..."
Trợ lý Lý gõ cửa.
Lúc anh đẩy cửa đi vào, Bạch Thận Ngôn đang pha trà. Trong phòng tràn ngập mùi thơm ngọt tinh khiết của trà Long Tĩnh, khiến cho người ngửi thấy vui vẻ thoải mái.
Phương pháp pha trà của Bạch Thận Ngôn, thành thạo lại thoải mái, không làm cho người ta cảm thấy có vẻ sặc sỡ, nhưng mỗi động tác, lại lộ ra vẻ đẹp làm người ta thích mắt.
Nói thế nào nhỉ, người như y ở vài phương diện nào đấy, đơn giản lại trực tiếp, thích thứ thuần túy. Nếu nói theo cách thông thường, chính là tính cách truyền thống, cố chấp, có sự già dặn không tương xứng với tuổi tác.
Y có tính cách này, tự nhiên sẽ không thích loại người như Cố Niệm "loại hình nhiệt tình dâng trào" .
...
Trợ lý Lý đứng ở bên cạnh, chờ Bạch Thận Ngôn đun trà xong, mới mở miệng: "Bạch gia."
Bạch Thận Ngôn nghe thấy, ngẩng đầu lên.
Lúc y nhìn thấy bó hoa hồng đỏ như lửa trong tay trợ lý Lý, lông mày vốn giãn ra, lập tức nhăn lại. Không đợi trợ lý Lý mở miệng, giọng nói lạnh như băng của Bạch Thận Ngôn đã vang lên: "Ném đi!"
"Vậy..."
"Gì nữa?"
Bạch Thận Ngôn quét mắt, trợ lý Lý lập tức ngậm miệng lại.
Một lát sau, mới nói: "Được, tôi sẽ đi ném."
Vốn còn tưởng rằng, ít nhất sẽ hỏi một chút là ai tặng hoa...
Trợ lý Lý hơi thất vọng.
...
Sau khi trợ lý Lý rời khỏi đây, Bạch Thận Ngôn không có tâm tình uống trà.
Lúc này, y nhìn thấy tấm thiệp rơi trên thảm trước cửa. Hẳn là vừa rồi rớt ra từ bên trong bó hoa. Y đi qua, lấy khăn tay ra, bọc tay nhặt tấm thiệp lên, chỉ thấy mặt trên, viết một hàng chữ...
Bạch Thận Ngôn tiên sinh, đoán xem tôi là ai?
Bạch Thận Ngôn tiên sinh không hề có chút ý muốn đoán nào, trực tiếp ném tấm thiệp, cùng với khăn tay từng tiếp xúc với nó vào trong thùng rác.
...
"Cậu tặng hoa hồng cho Bạch Thận Ngôn?" Đỗ Thiên Mỹ thét to ở trong điện thoại.
Cố Niệm móc móc lỗ tai, dời điện thoại đi, đổi tư thế thoải mái trên ghế sofa, cắn miếng kem, sau đó mới lười biếng nói: "Có gì mà phải chuyện bé xé ra to, không phải chỉ tặng một bó hoa sao?"
"Nào có phụ nữ tặng hoa cho đàn ông?"
"Không phải bây giờ mình tặng rồi đó sao? Lại không có quy định chỉ cho phép đàn ông tặng hoa cho phụ nữ, phụ nữ không thể tặng hoa cho đàn ông? Hơn nữa, mình tặng hoa đều có dụng ý tặng hoa của mình. Về phần anh ta nhận hay không, mình sẽ không xen vào." Cố Niệm nói.
Hai ngày kế tiếp, Cố Niệm lại liên tục tặng hoa hồng cho Bạch Thận Ngôn.
Mỗi một bó, đều là 99 đóa, giống như mặt trời tháng Tám này, nồng nhiệt như lửa.
Nhưng mỗi lần, bó hoa tràn ngập tình yêu đó còn chưa gặp được bản thân Bạch Thận Ngôn, đã bị ra lệnh ném vào thùng rác.
Ngày thứ tư, Bạch Thận Ngôn đang họp ở trong phòng hội nghị.
Không khí hiện trường, vô cùng nghiêm túc.
Vừa mới có chủ quản bị tra ra, cấu kết với giặc ngoài, tiết lộ cơ mật công ty.
"Bạch gia, nên xử lý người này như thế nào?" Trợ lý Lý hỏi.
Bạch Thận Ngôn ngồi ở chủ vị, ánh mắt đảo qua , chủ quản kia đã sợ tới mức "bụp" một tiếng, quỳ xuống đất: "Bạch gia, cầu xin anh bỏ qua cho tôi lần này đi! Lúc trước tôi cũng bị mỡ heo che mắt, nhất thời hồ đồ, mới phạm phải sai lầm... Bạch gia, anh cho tôi thêm một cơ hội, để tôi lập công chuộc tội...xin..."
Ngay lúc chủ quản đang một đống nước mắt nước mũi, khóc lóc cầu xin tha thứ, một quả bóng bay khổng lồ, hình trái tim màu đỏ, bay tới ngoài cửa sổ.
Trong văn phòng dần dần không có tiếng động.
Người ở bên trong, tất cả giống như bị khiếp sợ, nhìn chằm chằm quả bóng bay.
Mà lúc này, trên mặt Bạch Thận Ngôn, lại vô cảm.
Quả bóng bay hình trái tim khổng lồ đó vẫn không ngừng lại, tiếp tục bay lên trên, sau đó phía dưới, lại còn treo một tấm thiệp. Chữ phía trên tấm thiệp, từ từ xuất hiện ở trước mặt mọi người...
Bạch Thận Ngôn tiên sinh, thích hoa hồng tôi tặng không?
Thấy được lời này, người trong phòng hội nghị, ào ào quay đầu, nhìn Bạch Thận Ngôn. Mà cả tòa cao ốc, đã sôi trào. Tất cả nhân viên đều ngừng công việc, đến gần cửa sổ xem hiện tượng lạ trăm năm khó gặp này.
...
Mày Bạch Thận Ngôn, hơi run run.
Trợ lý Lý làm quản lý bên cạnh y, lập tức hiểu ra, là gia nhà mình đang nổi giận.
Nhưng, động tĩnh bên ngoài còn chưa xong.
Sau khi quả bóng bay đi, lập tức lại có một quả bóng khổng lồ khác, bay lên...
Bạch Thận Ngôn tiên sinh, tôi thích anh!
"Rắc rắc..."
Bút máy trong tay Bạch Thận Ngôn, đứt thành hai đoạn.
Trái tim của trợ lý Lý, cũng hơn run rẩy theo.
"Bạch gia, tôi đi kêu bảo vệ xử lý!"
Sau khi nói xong, lập tức báo cho người ở bộ phận bảo vệ, đuổi người thả bóng bay ở dưới tòa nhà đi.
Trong văn phòng, lặng ngắt như tờ.
Nhưng trước khi bảo vệ đến, khinh khí cầu thứ ba, bay lên...
Bạch Thận Ngôn tiên sinh, chúng ta quen nhau đi.
"Kít kít!"
Bạch Thận Ngôn đứng phắt dậy, ghế dựa ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai.
Tất cả mọi người quay đầu, nhìn về phía y.
Chỉ thấy Bạch Thận Ngôn đen mặt, nhìn chằm chằm bóng bay bên ngoài, sau đó xoay người nhanh chóng rời khỏi phòng họp.
...
Một ngày kế tiếp, hễ là văn kiện được đưa vào văn phòng Bạch Thận Ngôn, cần y xét duyệt, không có cái nào được thông qua. Không chỉ có như thế, còn bị phê sai hoàn toàn. Trong công ty, nhất thời người người cảm thấy lo lắng không yên. Mà chủ quản phản bội kia, càng không có kết cuộc tốt, không chỉ phải đối mặt với đơn kiện của công ty, hắn còn bị cáo đến quần trong cũng không thừa, còn đối mặt với tai họa lao ngục dài mười năm.
Trong lòng Bạch Thận Ngôn, luôn luôn không thoải mái.
Từ sau chuyện xảy ra lúc nhỏ, y đối với phụ nữ, luôn luôn cách xa. Nhất là loại phụ nữ có ý đồ với y!
Mà hôm nay, trực tiếp đạp đến điểm mấu chốt của y.
...
Lúc tan việc, một chiếc Maserati màu đỏ ngừng ở cửa tập đoàn Thận Thiên.
Từng nhân viên đi ra từ trong tòa nhà, cũng không nhịn được nhìn về phía này nhiều lần.
Lúc Bạch Thận Ngôn đi ra từ tòa nhà, lại thấy người trong xe, vẫy tay với y.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro