Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43

Thịnh Thiên Kim ngừng lại.

Chỉ là, cô cũng không mong chờ, sẽ nghe được điều gì vui từ miệng Thịnh Cát An.

Quả thật, Thịnh Cát An nhìn chằm chằm lưng cô, giọng nói bất mãn và tức giận: "Tôi có phần văn kiện, cần cô ký tên."

"Vì sao phải ký tên?" Thịnh Thiên Kim quay đầu lại, khóe miệng châm chọc.

Cô cảm thấy người đối diện, đúng là hài.

Cô không nhịn được hỏi, sao trên thế giới này lại có người như vậy?

Sau khi nói như vậy, còn có thể tự nhiên cho rằng, cô sẽ ký cho ông ta?

Ha ha...

Chuyện này đúng là tức cười.

Có lẽ khóe miệng châm chọc của Thịnh Thiên Kim quá chói mắt, làm lòng tự trọng Thịnh Cát An bị tổn thương. Thịnh Cát An trực tiếp đứng dậy, vươn tay tát một bạt tai lên mặt cô.

Nhất thời, đánh cho Thịnh Thiên Kim khiếp sợ.

Ngay sau đó, Thịnh Cát An lại đánh thêm một bạt tai.

Chỉ là lần này, Thịnh Thiên Kim đã có chuẩn bị.

Lúc ông ta đánh, trực tiếp lấy túi cản lại.

Tay Thịnh Cát An đánh vào túi, bị miếng kim loại phía trên cào trúng.

"Mày đúng là phản rồi!"

Thịnh Cát An tức giận đến dậm chân.

Ngay lúc ông ta lại muốn đánh người, Hồ Điệp Nhi vội vàng chạy tới, ôm lấy tay Thịnh Cát An.

"Em làm gì vậy? Hôm nay để anh đánh chết đồ bất hiếu này!" Thịnh Cát An kêu gào.

Thịnh Thiên Kim nghe xong, vẻ mặt lạnh lùng.

Hồ Điệp Nhi xấu hổ nhìn Thịnh Thiên Kim, sau đó lại đến gần tai Thịnh Cát An, nhỏ giọng nói: "Anh đừng xúc động. Anh quên mục đích hôm nay anh tới rồi sao? Nếu ầm ĩ quá, nó không ký tên, vậy hạng mục biển này phải làm sao? Tiền phải làm sao?"

Hồ Điệp Nhi nói mấy câu, khiến Thịnh Cát An từ từ tỉnh táo lại từ trong cơn thịnh nộ.

Ông ta ép sự bất mãn trong lòng với Thịnh Thiên Kim, bỏ cái tay đang giơ cao xuống.

"Nếu mày còn muốn tao nhận mày là con gái, vậy thì ký phần văn kiện này cho tao." Thịnh Cát An nói xong, vung một phần văn kiện vào tầm tay Thịnh Thiên Kim.

Mặt Thịnh Thiên Kim lạnh lùng, cầm lấy văn kiện, xem lướt qua một lần.

Sau khi xem xong, vẻ mặt trực tiếp đông thành khối băng.

"Ông muốn ngưng hẳn hạng mục này?" Thịnh Thiên Kim nói.

"Ừ! Bây giờ công ty thiếu tiền, hạng mục này cần phải ngưng!" Thịnh Cát An nói. Sau khi nói xong, giọng nói lại bất mãn: "Cũng không biết ông già nghĩ sao, khi không lại tốn nhiều tiền như vậy bảo vệ sinh vật biển? Mấy động vật đó có gì mà bảo vệ? Chúng nó chết sống, liên quan gì tới chúng ta?"

"Ha ha..."

Miệng Thịnh Thiên Kim phát ra vài tiếng châm chọc ngắn ngủi: "Chẳng lẽ, ông cho rằng mấy hạng mục này, chỉ là bảo vệ sinh vật biển? Ông không xem hạng mục phụ của nó sao?"

Sau khi nói xong, tầm mắt nhìn qua Hồ Điệp Nhi.

Hồ Điệp Nhi hơi chột dạ, tránh tầm mắt cô.

Sự châm chọc trong lòng Thịnh Thiên Kim càng nhiều hơn.

Thịnh Cát An nghe xong, vẫy tay: "Tôi không quan tâm nhiều như vậy. Bây giờ, tôi chỉ cần cô ký tên, ngưng hẳn hạng mục này, cùng với tất cả nghiên cứu liên quan đến hạng mục này!"

"Nếu tôi không đồng ý thì sao?" Thịnh Thiên Kim hỏi.

"Nếu cô không đồng ý?" Thịnh Cát An cười lạnh: "Thì chính là không muốn sống! Cô đừng quên, cái bệnh đó của cô, hàng năm phải uống thuốc, cần kiểm tra, mấy thứ đó, chỉ có Thịnh Thế mới có thể cho cô!"

"Ha ha ha ha ha..."

Thịnh Thiên Kim cười, sau đó trực tiếp ném văn kiện lên người Thịnh Cát An.

Ném xong, xoay người đi.

"Mày..."

Thịnh Cát An ngồi lại xuống ghế sofa.

Ở dưới chân ông ta, Hồ Điệp Nhi đang sửa sang lại phần văn kiện kia, một điều khoản nào đó mà ông ta không chú ý viết: Hạng mục sinh vật biển cũng bao gồm nghiên cứu ca bệnh đặc biệt của tiểu thư Thịnh Thiên Kim.

Thịnh Thiên Kim ra khỏi nhà hàng, sau đó đứng ở trên đường cái mênh mông, thế giới ngựa xe như nước...

Giờ phút này, đột nhiên cô không biết mình nên đi đâu.

Giây phút vừa rồi, lúc cô ném văn kiện lại xuống chân Thịnh Cát An, trong lòng là tức giận, hoang đường...

Trên thế giới này, có lẽ cũng chỉ có Thịnh Cát An dùng mạng của con gái để đổi lấy tài phú.

Chỉ là bây giờ nghĩ lại, có lẽ ông ta không xem cẩn thận văn kiện này. Nếu không, ông ta sẽ biết, sự uy hiếp vừa rồi của ông ta, là ngu ngốc cỡ nào!

Lúc trước, ông nội chuyên môn thành lập một cơ cấu nghiên cứu loại bệnh đặc biệt này vì cô. Sau này, phát hiện ở sâu dưới đáy biển có cây trồng nào đó, có trợ giúp với chứng bệnh của cô...

Bởi vì cô là người thừa kế ông nội nhận định, ông nội không hy vọng tin người thừa kế tương lai của Tập đoàn Thịnh Thế mắc căn bệnh kỳ lạ truyền ra...

Nhưng nghiên cứu trong phạm vi lớn, lại sẽ dẫn tới sự chú ý...cho nên, ông nội đã đưa kế hoạch biển, cùng với nghiên cứu đó vào trong hạng mục biển.

Chuyện này do một tay ông nội xử lý, đương nhiên Thịnh Cát An không biết.

Cho nên, mới có thể đưa ra sự uy hiếp hoang đường như vậy.

...

Chỉ là, dựa theo tính cách Thịnh Cát An, cho dù biết hạng mục kia có liên quan đến bệnh tình của cô, chỉ sợ cũng sẽ không từ bỏ.

Vừa rồi Thịnh Thiên Kim tức giận như vậy, có lẽ cũng chỉ là quá thất vọng mà thôi...không phải thất vọng với Thịnh Cát An, mà là cảm thấy lòng người lạnh lẽo.

Cho dù nói thế nào, Thịnh Cát An từng đã là người cô ra sức muốn tới gần.

Bây giờ, cô thật không có ý nghĩ đó nữa rồi.

Ngay cả một chút ảo tưởng, cũng không còn tồn tại.

...

Lòng của cô mệt mỏi.

Cô bước đi vô định trên đường cái.

Cuối cùng, cô cũng không biết đi tới đâu.

Chỉ là, sắc trời dần dần tối.

Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên.

Cô lấy ra, phát hiện là Bạch Thận Ngôn.

Cô hơi sửng sốt, sau đó nhận điện thoại: "Alo!"

"Em ở đâu?" Trong điện thoại, Bạch Thận Ngôn hỏi.

Cô ở đâu?

Thịnh Thiên Kim nghe xong, hơi sững sờ.

Cô ngẩng đầu, mông lung nhìn chung quanh, sau đó ấp úng nói: "Em không biết."

Cô không biết, mình đi tới đâu.

Đầu kia điện thoại, giọng Bạch Thận Ngôn vẫn ổn định, có sự dịu dàng trấn an lòng người: "Vậy em xem, chung quanh có dấu hiệu gì không."

Dấu hiệu?

Thịnh Thiên Kim nhìn quanh một vòng, nói: "Có quán bar tên là Trong Bóng Tối, còn có quán trà sữa Tề Tề."

"Được rồi, em ở tại chỗ chờ anh, đừng đi, anh sẽ tới nhanh thôi!" Bạch Thận Ngôn nói qua điện thoại.

"Ừm." Thịnh Thiên Kim gật đầu.

Sau khi nói xong, Thịnh Thiên Kim cúp điện thoại.

Cô ngồi ở ven đường, nhìn đường cái người đông như mắc cửi.

Vừa rồi, lúc Bạch Thận Ngôn nói cô chờ ở đây, cô không hề suy nghĩ, đã tin.

Nhưng giờ nghĩ lại, lại cảm thấy mình quá tin tưởng Bạch Thận Ngôn. Dù sao, quán bar và tiệm trà sữa này nhỏ như vậy, hoàn toàn không tra được trên mạng, vậy y tìm thế nào?

Chỉ là, trong lòng cô, có sự tin tưởng vô điều kiện với Bạch Thận Ngôn, tin tưởng y sẽ tìm được.

...

Không biết qua bao lâu, một chiếc xe hơi màu đen từ từ dừng trước mặt cô.

Cửa xe mở ra, Bạch Thận Ngôn mặc âu phục màu đen đi xuống.

Y không do dự, trực tiếp bước nhanh về phía cô.

Thịnh Thiên Kim đứng dậy, nhưng bởi vì ngồi lâu, khiến chân cô run rẩy.

Cô lảo đảo ngã tới phía trước, sau đó được Bạch Thận Ngôn vươn tay ôm lấy.

Trong nháy mắt được Bạch Thận Ngôn ôm, trái tim giống như được người lấp đầy.

"Anh đến rồi." Cô ngẩng đầu, nhìn người trước mặt, nói.

Thịnh Thiên Kim đi theo Bạch Thận Ngôn về.

Sau khi về, Bạch Thận Ngôn cũng không hỏi gì cả.

Không hỏi cô, vì sao lại xuất hiện ở đó.

Không hỏi cô, Thịnh Cát An đã nói với cô những gì.

Y tôn trọng cô, cho cô không gian thích hợp.

Nhưng, đây cũng không có nghĩa, y sẽ mặc kệ cô bị người ăn hiếp.

Thịnh Thiên Kim nằm ngủ, sau đó y sai người đi tra chuyện này.

...

Đương nhiên, đây đều là chuyện sau đó.

Đối với Thịnh Thiên Kim mà nói, cô đã quen Thịnh Cát An vô tình.

Cho nên, đối với chuyện này, cô chỉ hơi khó tiếp nhận chút thôi. Nhưng cô tin, thời gian trôi qua, cô sẽ càng quen.

Huống chi bây giờ, cô không chỉ có một mình.

Bên cạnh cô, còn có Bạch Thận Ngôn.

Ngày hôm sau, ổn định lại tâm tình, cô đến tổ quay phim.

Bộ phim mới tên là《 Thành thích khách 》, lúc trước Dương Tỷ đã đưa kịch bản cho cô rồi.

Chờ đến lúc Thịnh Thiên Kim đến, mới phát hiện nữ chính lại là người quen...

Không sai, chính là Cố Yên Nhi cô gặp ở công ty lúc trước.

Gia thế của Cố Yên Nhi không tệ, bề ngoài ngọt ngào, kỹ thuật diễn cũng không tệ. Cho nên vừa ra đã thu hoạch được không ít fan. Bộ phim này là Chanh Giai Ảnh Thị đầu tư. Đương nhiên nữ chính được định sẽ là Cố Yên Nhi.

Chỉ là lúc Thịnh Thiên Kim nhìn thấy cô ta, vẫn lắp bắp kinh hãi.

Dù sao, cô biết nữ chính là người của Chanh Giai Ảnh Thị, nhưng không liên tưởng đến Cố Yên Nhi.

Cố Yên Nhi nhìn thấy cô, sắc mặt hơi không tốt.

Chỉ là, có lẽ trước đó đã được người dặn dò, cho nên không chủ động khiêu khích như lúc trước. Cô ta chỉ hung hăng trừng Thịnh Thiên Kim vài lần, sau đó xoay người vào phòng trang điểm của riêng mình.

...

Đây là bộ phim đầu tiên của Thịnh Thiên Kim.

Tuy lần đầu tiên quay phim, nhưng cảm giác của cô lại vô cùng tốt.

Vốn trước khi cô biểu diễn, đạo diễn còn hơi lo lắng đến "những người liên quan". Kết quả không nghĩ tới, tuy biểu hiện của cô còn có vẻ không lưu loát của người mới, nhưng đối với tính tình điêu ngoa lại bướng bỉnh của nữ số hai, lại diễn rất khá.

"Diễn rất tốt! Hoàn toàn giống như chính bản thân mình!"

Quay xong, Phó đạo diễn khen.

Thịnh Thiên Kim nghe xong, cũng không biết nên vui hay là bất đắc dĩ.

Nói tóm lại, biểu hiện ngày đầu tiên của mọi người rất tốt. Cho nên, đã sớm kết thúc công việc.

Thịnh Thiên Kim vừa ra khỏi tổ phim, đã phát hiện một chiếc xe dừng ở cửa.

Cô ngẩn ra một lúc, kết quả trợ lý của Bạch Thận Ngôn bước xuống xe, mở cửa thay cô.

Cô đi vào, sau đó thấy được Bạch Thận Ngôn.

"Sao anh lại đến?" Thịnh Thiên Kim vui mừng nói.

Bạch Thận Ngôn vươn tay kéo cô vào lòng, nói: "Muốn hẹn hò với em."

"Ha ha ha..." Thịnh Thiên Kim nghe xong, chỉ cười.

Đôi mắt sâu sắc kia của Bạch Thận Ngôn, dịu dàng nhìn cô.

Thịnh Thiên Kim cười đủ, sau đó nói: "Hẹn hò à. Quen nhau lâu như vậy, lần đầu tiên anh hẹn em đó." Nói tới đây, mắt cô xoay một vòng: "Nhưng, sao anh không hỏi hôm nay em quay phim thế nào? Cho dù nói thế nào, hôm nay cũng là lần đầu tiên em quay phim?"

Bạch Thận Ngôn nghe xong, cưng chiều sờ sờ đầu cô, nói: "Anh thấy mặt mày em giãn ra là biết quay rất tốt. Lại nói, bộ phim này là anh đầu tư, cho dù em quay không tốt, cũng sẽ không có ai trách em."

"Ơ?"

Thịnh Thiên Kim nghe xong, ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm y nói: "Bạch Thận Ngôn tiên sinh, có phải anh thiên vị không?"

"Thì sao?" Bạch Thận Ngôn nói: "Em là vợ anh, chỉ cần em vui thì sao cũng được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro