Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42

Trên tiệc sinh nhật, Thịnh Thiên Kim không bất ngờ khi gặp được Thịnh Cát An.

Có lẽ là vừa rồi bọn họ gặp nhau, Hồ Điệp Nhi đã nói chuyện của cô cho Thịnh Cát An.

Cho nên, lúc Thịnh Cát An nhìn thấy cô, tuy hơi ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt không im lặng như ở Kính thành.

Cho tới bây giờ, Thịnh Thiên Kim cũng nhớ rõ ràng, lần cuối cùng bọn họ gặp nhau đó. Khi đó, cô vì chuyện di sản bị cướp đi, đi tìm Thịnh Cát An lý luận. Kết quả, Thịnh Cát An trốn tránh không gặp cô. Cuối cùng, cô rất vất vả đến căn nhà mới của bọn họ, đợi Thịnh Cát An. Nhưng, thái độ của Thịnh Cát An đối với cô, lại khiến trái tim cô băng giá.

Chính vì ông ta mặc kệ, Thịnh Mỹ Ngọc mới kiêu ngạo như vậy.

Cũng vì ông ta ngầm đồng ý, Hồ Điệp Nhi mới dám ra tay với cô.

Cho nên, lúc Thịnh Cát An cười đi đến nói chuyện với cô, Thịnh Thiên Kim chỉ cảm thấy buồn nôn.

"Thiên Kim, đúng là con ở đây." Thịnh Cát An cười nói: "Con còn đang giận ba sao? Con bé này, cũng thật là..." Nói xong, ông ta cười cười với Bạch Thận Ngôn bên cạnh: "Vị này là Nhị thiếu gia nhà họ Lục đúng không. Nghe nói, cậu quen biết Thiên Kim. Con bé này, từ nhỏ đã tùy hứng, thích làm việc kích thích. Rất nhiều lúc, ngay cả người ba như tôi cũng không quản được nó."

Bạch Thận Ngôn không nói gì.

Thịnh Thiên Kim cũng không mở miệng.

Hồ Điệp Nhi là mẹ kế của cô.

Bạch Thận Ngôn phản bác vài câu giúp cô, những người khác biết, nhiều nhất cũng chỉ nói nói.

Nhưng, cho dù nói thế nào, Thịnh Cát An cũng là cha ruột của cô. Nếu, Bạch Thận Ngôn ra mặt thay cô, phản bác Thịnh Cát An, vậy chuyện này vào miệng người khác, sẽ thành một cảnh tượng khác. Có lẽ, những người đó sẽ nói, Thịnh Thiên Kim cô không hiếu thảo, lại tìm đàn ông bên ngoài về, cả cha ruột mình cũng không nhận.

Dù sao mấy năm nay, hình tượng bên ngoài của Thịnh Cát An, đều là hòa nhã dễ gần, lại thích làm công ích. Mà Thịnh Thiên Kim cô, có lẽ chỉ là tiểu công chúa bị người nhà làm hư...

Cho dù rất nhiều lúc, những chuyện bọn họ truyền, cô cũng chưa từng làm.

Đây, có lẽ chính là lời người đáng sợ.

...

Thịnh Cát An nói xong, phát hiện hai người đối diện đều không nói gì, trong lòng hơi bất mãn.

Ông ta chủ động đi đến nói chuyện, coi như là đã cho bọn họ mặt mũi.

Nếu không phải sau khi Thịnh Lan San mất, Tập đoàn Thịnh Thế vào tay ông ta dần dần xuống dốc. Đám người ở Kính thành đó đều theo dõi ông ta như hổ rình mồi, khiến ông ta không thể không đến thành phố M, tìm con đường lui cho chính mình, không thì ông ta sẽ không đặt Bạch Thận Ngôn vào mắt.

Thế lực của nhà họ Lục ở thành phố M lớn.

Chỉ là theo suy nghĩ của ông ta, Bạch Thận Ngôn cũng chỉ là con riêng của Lục Cẩm Thiêm mà thôi. Nếu là đến phiên người thừa kế chân chính của nhà họ Lục, không phải là Lục Du Sinh thì còn ai. Mà Bạch Thận Ngôn, cho dù thế nào, vẫn cố hết sức tạo quan hệ tốt. Ít nhất, không thể vì Thịnh Thiên Kim mà khiến cho bọn họ sứt mẻ tình cảm.

...

Thịnh Cát An tự giác mất mặt, tùy tiện tìm lý do bỏ đi.

Kế tiếp, bữa tiệc cũng na ná như những bữa tiệc Thịnh Thiên Kim đã tham gia. Khác biệt duy nhất có lẽ là người tham gia.

Buổi tối, ăn xong cơm tối, Bạch Thận Ngôn dẫn Thịnh Thiên Kim cáo từ.

Lúc đó, Dương Hoài Thiến luôn luôn muốn tìm cơ hội, hỏi Bạch Thận Ngôn về chuyện Thịnh Thiên Kim.

Nhưng, khách quá nhiều, bà mãi vẫn không tìm được cơ hội.

Cuối cùng, Bạch Thận Ngôn dẫn Thịnh Thiên Kim đi.

Trên đường, Bạch Thận Ngôn sờ đầu cô nhận lỗi với cô.

Xin lỗi?

Vì sao phải xin lỗi?

Mặt Thịnh Thiên Kim mê mang nhìn đối phương.

Bạch Thận Ngôn xoa đầu cô, nói: "Tối nay anh không tìm được cơ hội giới thiệu thân phận của em với người nhà anh."

Tuy mẹ y - Dương Hoài Thiến đã gặp Thịnh Thiên Kim, nhưng, vẫn chưa biết chuyện y và Thịnh Thiên Kim đã kết hôn.

"Anh sẽ tìm thời gian." Bạch Thận Ngôn nói.

"Em cũng không nôn nóng." Thịnh Thiên Kim nói.

Không nôn nóng?

Bạch Thận Ngôn hơi để ý cách nói của cô.

Chỉ là đến cuối cùng, y chỉ ôm Thịnh Thiên Kim vào lòng, cũng không nói gì khác.

...

Bên này, tiệc sinh nhật nhà họ Lục kết thúc, Thịnh Cát An dẫn mẹ con Hồ Điệp Nhi cáo từ đi về.

Trên đường, bọn họ không nói một lời.

Chờ trở về nơi ở, Thịnh Mỹ Ngọc không nhịn được, bùng nổ: "Ba, mẹ, chị thật không lễ phép! Ba không biết đâu, lúc ba chưa tới, chị ta còn tranh luận với mẹ! Trước mặt nhiều người như vậy, hoàn toàn không đặt mẹ vào mắt. Còn có đứa con riêng của nhà họ Lục kia, càng quá đáng..."

"Được rồi, đừng nói nữa." Thịnh Cát An ấn ấn đầu, đau đầu nói.

Thịnh Mỹ Ngọc còn muốn nói tiếp, Hồ Điệp Nhi thấy thế, liếc mắt ra hiệu cho cô ta.

Vẻ mặt Thịnh Mỹ Ngọc không vừa ý.

Chỉ là cuối cùng, vẫn miễn cưỡng nói một tiếng "chúc ngủ ngon" với Thịnh Cát An và Hồ Điệp Nhi, trở lại phòng cô ta.

Thịnh Mỹ Ngọc đi rồi, Thịnh Cát An và Hồ Điệp Nhi cũng về phòng ngủ trang trí xa hoa.

Hồ Điệp Nhi rót ly nước ấm cho Thịnh Cát An, Thịnh Cát An uống một ngụm, vỗ tay bà ta nói: "Cũng chỉ có em tri tâm. Chỉ là, con bé đó thật sự mặt nặng mày nhẹ với em ở trước mặt người khác à?"

Hồ Điệp Nhi tựa vào ông ta, dịu dàng nói: "Lời này nghiêm trọng quá rồi. Thiên Kim nó còn trẻ, có một số việc, có thể còn chưa biết nặng nhẹ. Nhưng em tin, bản tính của nó không xấu."

"Em đó, quá hiền lành! Nó còn trẻ? Mỹ Ngọc nhỏ hơn nó cũng hiểu chuyện hơn nó rất nhiều!" Thịnh Cát An nhíu mày nói. Sau câu nói đó, giọng ông ta thấp xuống: "Giống y như người mẹ kia của nó, tự cho là thanh cao, thật đáng ghét!"

Hồ Điệp Nhi nghe thấy lời ông ta nói, lại không nói một lời.

"Tối nay nhìn thấy nó, anh lại nhớ tới một việc." Đúng lúc này, Thịnh Cát An nói.

"Việc gì?" Hồ Điệp Nhi hỏi.

Thịnh Cát An nói: "Liên quan đến di sản của ông già, trong đó có hạng mục về sinh vật biển, cần con nhỏ đó ký tên mới được. Lúc trước, anh lại không để ý. Gần đây có người nhắc tới hạng mục đó, anh lật xem di chúc mới phát hiện."

"Hạng mục sinh vật biển?" Về chuyện công ty, Hồ Điệp Nhi rất ít hỏi.

Thịnh Cát An cũng không muốn giải thích kỹ càng với bà ta, chỉ nói: "Anh cũng không biết, sao ông già đầu tư tài chính lớn như vậy trong hạng mục đó! Bây giờ công ty xảy ra vấn đề, nếu có thể rút hạng mục đó về, vậy anh cũng có đủ tiền, khiến đám đổng sự không nghe lời kia ngậm miệng! Nhưng điều kiện tiên quyết là cần con nhỏ đó ký tên."

Hồ Điệp Nhi nge xong, ánh mắt xoay xoay, nói: "Chuyện này anh đừng lo, ngày khác em nói với Thiên Kim. Em nghĩ, nó là con gái nhà họ Thịnh, hẳn là sẽ không đến mức thấy chết không cứu."

"Vậy thì giao cho em." Thịnh Cát An gật đầu.

...

Nhà họ Bạch.

Thịnh Thiên Kim vẫn chưa biết, Thịnh Cát An đánh mục đích lên người cô.

Ngày hôm sau thức dậy, cô đã nhận được điện thoại của người đại diện mới – Dương Tỷ.

Dương Tỷ nói, đã giành giúp cô một cơ hội diễn xuất.

Cơ hội diễn xuất?

Nếu không vì cuộc điện thoại này của Dương Tỷ, Thịnh Thiên Kim đã sắp quên mất thân phận của mình là "nghệ sĩ".

"Aiz..."

Cô thở dài nặng nề, nói: "Em biết rồi, một lát nữa em sẽ tới công ty."

Thịnh Thiên Kim nói xong, cúp điện thoại.

Cô xoa xoa ấn đường.

Gần đây có quá nhiều chuyện phiền phức.

Xem ra, cô nên kiềm chế tâm tư, nghiêm túc hơn với công việc tương lai của mình.

...

Đi đến công ty, Dương Tỷ đưa kịch bản cho cô xem.

Đây là một bộ phim truyền hình hài kịch thể loại võ hiệp. Nói đến Thành thích khách, câu chuyện của một đám thích khách.

Nam chủ là thích khách đứng đầu trong đó. Có lần, một thiếu nữ bị đuổi giết vô tình xâm nhập Thành thích khách. Bởi vì thiếu nữ đến, Thành thích khách đã xảy ra rất nhiều chuyện...

Thiếu nữ đó chính là nữ chính của bộ phim.

Mà Thịnh Thiên Kim, đóng vai nữ số hai trong phim. Nữ số hai là con gái của Thành chủ Thành thích khách, được nuông chiều từ nhỏ, tính cách phóng túng cao ngạo, vô cùng kiêu ngạo bá đạo...

Nữ số hai thích nam chủ, cho nên làm khó nữ chủ khắp nơi...

Chỉ là cuối cùng, đương nhiên nữ chủ dịu dàng lại lương thiện cùng nam chủ happy ending. Về phần nữ số hai, bởi vì là phim hài, cho nên cuối cùng ở cùng với người dự bị...

Thịnh Thiên Kim nghe xong kịch bản và cách bố trí nhân vật xong, không nhịn được hỏi người đại diện: "Chị Dương, em không cần phải quay thử trước sao? Nếu không, em sẽ giống như ôm theo tổ kiến."

Dương Tỷ nghe xong, mỉm cười: "Không cần thử. Bộ phim này là công ty đầu tư, lần đầu tiên chị nhìn thấy kịch bản này, chị đã cảm thấy tính cách em và nữ số hai vô cùng ăn khớp, giống như là lượng thân định chế cho người không có kinh nghiệm diễn xuất như em."

"Ơ?"

Thịnh Thiên Kim há hốc mồm, cái gì gọi là tính cách ăn khớp? Nếu cô không nhớ lầm, tính cách nữ số hai, là kiêu căng ngang ngược, hoạnh họe tùy hứng, sao cô lại hợp với nhân vật đó?

Thịnh Thiên Kim cô là mầm non tương lai tốt của xã hội chủ nghĩa đó...

Trong lòng cô có chút không biết phải nói gì.

Chỉ là cô biết, với thân phận người mới của cô, có thể nhận được nhân vật như vậy, đã xem như không tệ.

"Cám ơn chị Dương, em sẽ cố gắng." Thịnh Thiên Kim nói: "À đúng rồi, nam, nữ chủ của bộ phim này là ai?"

"Chuyện này em yên tâm, đều là tiểu sinh và hoa đán đang nổi, đều có kỹ thuật diễn." Dương Tỷ nói.

Tiếp đó, Dương Tỷ lại nói cụ thể vài thời gian quay phim cho cô, chi tiết những vấn đề quan trọng cần chú ý. Đồng thời, cũng nói với cô, công ty đang lựa chọn trợ lý cho cô, có lẽ trước khi phim truyền hình khai máy, sẽ để trợ lý đến.

"Đúng rồi, phim truyền hình khai máy vào tháng sau, trước đó, em tiến hành nửa tháng huấn luyện kỹ thuật diễn khẩn cấp." Dương Tỷ nói.

Tuy kiểu người này "rất giống" tính cách của Thịnh Thiên Kim, nhưng cuộc sống và diễn xuất, vẫn có sự khác nhau, nói ví dụ như dịch chuyển vị trí, làm sao phải khiến mình tự nhiên hơn trước màn ảnh...

Thịnh Thiên Kim là người mới, tất phải học lại từ đầu...

...

Buổi tối Bạch Thận Ngôn trở về, Thịnh Thiên Kim nói chuyện phim truyền hình với y. Đồng thời, cũng nói chuyện phải tập huấn.

Lúc đó, Bạch Thận Ngôn đang đọc một phần tin tức buổi tối. Nghe cô nói xong, tay cầm báo hơi dừng lại một chút, lập tức nói: "Phải cố gắng."

"Ừm, em sẽ cố gắng." Thịnh Thiên Kim gật đầu.

Tiếp đó, cô lại lao đầu vào cuộc huấn luyện gấp gáp lại thú vị.

Trong lúc đó, Hồ Điệp Nhi đi tìm cô, nói là muốn hẹn gặp cô.

Chỉ là, Thịnh Thiên Kim đều lấy lý do "gần đây đang bận" để từ chối.

...

Nửa tháng, rất nhanh trôi qua.

Trong nháy mắt, đã đến ngày cô vào đoàn phim.

Một ngày trước khi cô vào đoàn phim, Hồ Điệp Nhi lại gọi điện thoại đến.

Lúc này, Thịnh Thiên Kim không từ chối yêu cầu hẹn gặp của bà ta nữa.

Thịnh Thiên Kim xin phép Bạch Thận Ngôn một tiếng, sau đó đến nhà hàng gặp Hồ Điệp Nhi.

Nhà hàng này, trang trí rất đẹp.

Hồ Điệp Nhi bao cả phòng, Thịnh Thiên Kim đi vào, sau đó nói tên Hồ Điệp Nhi, rồi được người phục vụ trực tiếp dẫn vào phòng.

Lúc cô đẩy cửa đi vào, phát hiện trong phòng không chỉ có Hồ Điệp Nhi, còn có Thịnh Cát An.

Thịnh Thiên Kim sững sờ ngay tại chỗ, vẻ mặt khiếp sợ.

Thịnh Cát An vừa thấy cô phản ứng như vậy, sắc mặt cũng hơi không tốt.

"Cô ngẩn ra đó làm gì? Sao, không vui vì nhìn thấy tôi? Hiếm thấy cô quên mất tôi là cha ruột của cô!" Giọng Thịnh Cát An không tốt.

"Cát An, đừng như vậy." Hồ Điệp Nhi ôm tay ông ta, dịu dàng nói. Sau khi nói xong, lại quay đầu tiếp đón Thịnh Thiên Kim: "Thiên Kim à, nhanh ngồi xuống, đừng khách sao với dì."

Trong lòng Thịnh Thiên Kim cười lạnh, sau đó ngồi xuống đối diện bọn họ.

Chờ sau khi cô ngồi xuống, Hồ Điệp Nhi lại nói: "Thiên Kim, con đừng trách dì gạt con, không nói cho con biết, hôm nay ba con cũng muốn đến..."

"Chuyện này có gì mà phải trách hay không trách?"

Thịnh Cát An nghe đến đó, tức giận nói: "Anh là cha ruột của nó, là trưởng bối của nó! Anh muốn gặp nó, chẳng lẽ còn phải hẹn trước sao?"

"Cát An." Hồ Điệp Nhi vỗ vỗ tay ông ta.

Thịnh Cát An im lặng.

Có lẽ ông ta nhớ tới, mục đích hôm nay mình tới. Cho nên tạm thời, vẫn không muốn ầm ĩ không vui với Thịnh Thiên Kim.

...

"Thiên Kim, con nhanh nếm mấy đồ ăn này đi, nhìn xem có hợp khẩu vị không." Hồ Điệp Nhi nói xong, lại gắp một miếng đậu hủ vào chén Thịnh Thiên Kim, nhiệt tình nói.

Vẻ mặt Thịnh Thiên Kim bình tĩnh, cô nhìn miếng đậu hủ trong chén, nói: "Dì, tôi dị ứng với đậu hủ."

Nói xong, trong phòng rơi vào yên tĩnh.

Tay Thịnh Cát An nắm thật chặt, hiển nhiên là muốn phát tác.

"Ba."

Lúc này, ánh mắt Thịnh Thiên Kim chuyển qua Thịnh Cát An, nói: "Ba đã là ba con, con nghĩ trên đời này, không có người ba nào, chịu để con gái mình đồ ăn dị ứng, sau đó sốc mà chết. Đúng không, ba?"

Một chữ "ba" cuối cùng, khiến sắc mặt Thịnh Cát An khẽ thay đổi.

Lửa giận của ông ta, từ từ ép xuống, trong lòng lại sinh ra chột dạ.

Thịnh Thiên Kim nhìn thấy phản ứng của ông ta, trong lòng khinh thường.

Quả thực, cô sớm nên chấm dứt hy vọng với Thịnh Cát An.

Người giống như ông ta, thật sự không xứng làm ba...không, chính xác mà nói, ông ta chỉ thích hợp làm ba của Thịnh Mỹ Ngọc, mà không phải Thịnh Thiên Kim cô.

"Ha ha, Thiên Kim, con thật biết nói đùa."

Hồ Điệp Nhi không hổ là diễn viên, trong khoảng thời gian ngắn, đã điều chỉnh lại tâm tình: "Thật ra hôm nay dì hẹn con đến, chính là muốn hóa giải hiểu lầm giữa ba con và con."

"Hiểu lầm? Hiểu lầm gì?" Thịnh Thiên Kim nói: "Tôi không nhớ giữa ba và tôi có hiểu lầm gì!"

"Bộp..."

Thịnh Cát An nghe xong, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, trực tiếp vỗ một phát xuống bàn, bát đũa trên bàn nhảy lên loạn xạ.

"Mày đúng là phản rồi!"

Thịnh Cát An quát cô: "Chẳng lẽ mày cho rằng, mày có đứa con riêng nhà họ Lục kia làm chỗ dựa, là có thể đối xử với tao như vậy, nói chuyện với dì mày như vậy sao? Thịnh Thiên Kim, tao nói cho mày biết, mày đừng kiêu ngạo quá sớm! Cho dù ra khỏi Kính thành, tao muốn dạy dỗ mày, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay!"

Ông ta nói xong lời này, trong phòng lại yên tĩnh.

Thịnh Thiên Kim cúi thấp đầu, một lúc sau, tự giễu nói: "Đương nhiên tôi biết thủ đoạn của ông chủ Thịnh. Rất nhiều rất nhiều năm trước kia, tôi đã từng lĩnh giáo rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro