Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37

"Bùm bùm bùm..."

"Rắc rắc rầm rầm..."

"Ôi, chân của tôi!"

"Đứng lại, đừng chạy!"

"Đè cô ta lại!"

...
Trong phòng, nhất thời bị Thịnh Thiên Kim quậy đến gà bay chó sủa.

Cô vốn vẫn là một con mèo say tay trói gà không chặt, kết quả không nghĩ tới, đột nhiên giờ phút này lại quậy như điên, bắt đầu chạy loạn la bậy trong phòng.

Vốn, bắt một cô gái uống say, là việc rất đơn giản.

Nhưng Thịnh Thiên Kim, cô vừa chạy, còn vừa lấy đồ ném người.

Gối, ly rượu, bình rượu, hàng ghế, tai nghe...

Dù là thứ gì có thể ném người, cô đều dùng hết.

Chỉ là, nói đến cùng cô cũng chỉ là con mèo say.

Lúc cô xuyên qua đám người, chạy tới cửa, chuẩn bị mở cửa, đột nhiên đầu lại choáng váng.

Cô lắc lắc cái đầu căng lên, sau đó lại đi mở cửa, nhưng đã không kịp.

"Mau đè cô ta lại!"

Người phía sau xông lên, đè cô xuống đất.

"Ầm..."

Lúc cô ngã xuống đất, đầu đập vào góc bàn. Đồng thời, lúc giãy dụa, tay cũng đè lên bình rượu. Nhất thời, máu tươi chảy ra.

"Bắt được cô ta rồi!"

"Con nhỏ thối tha mày!"

"Chát..."

Lúc cô choáng váng mơ hồ, Mã thiếu trực tiếp đánh lên mặt cô một bạt tai. Nhất thời, bên mặt Thịnh Thiên Kim bị đánh kia, sưng cao lên, hô: "Con đĩ thối! Còn dám chạy!" Mã thiếu bị chọc tức, nắm lấy tóc cô, kéo cô đến trước mặt, nhìn chằm chằm mặt cô, hung hăng nói: "Hôm nay, tao không làm chết mày, tao sẽ không họ Mã nữa!"

"A, đau đau đau..."

Thịnh Thiên Kim giãy dụa.

Tóc bị hắn ta túm chặt, giống như cả da đầu cũng bị kéo xuống.

"Mày còn biết đau!"

Mã thiếu cười lạnh, ném cô lên ghế sofa: "Các cậu ra ngoài canh chừng cho tôi! Đêm nay, nếu tôi không đâm chết con đĩ thối này, tên của tôi sẽ bị đảo ngược!"

Nói xong, nhào về phía Thịnh Thiên Kim.

Tuy đám chân chó nhìn thấy thèm, nhưng cũng biết Mã thiếu đã thật sự tức giận.

"Mã thiếu, anh từ từ tận hưởng, bọn em canh chừng ở bên ngoài cho anh."

Đám chân chó cúi đầu khom lưng, vừa mở cửa định đi ra.

Lúc bọn họ mở cửa phòng, đang muốn đi ra ngoài, phát hiện người đàn ông đứng ở cửa, vừa vặn chặn lối ra của bọn họ.

"Người anh em, nhường chút, đừng cản đường!" Đám chân chó nói xong, định đẩy vai người nọ.

Nhưng, tay còn chưa đụng tới vai người kia, đã bị người bên cạnh bắt được, vặn lại.

"A a a..."

Đám chân chó lập tức kêu thảm thiết.

Mặt Bạch Thận Ngôn trầm xuống.

Trợ lý rất nhanh dọn dẹp đám chân chó chặn trước mặt.

Bạch Thận Ngôn đi vào phòng, vừa vặn nhìn thấy một tên đàn ông thân hình mập mạp, đang đè lên thân Thịnh Thiên Kim.

Giây phút này, cơn thịnh nộ trực tiếp vọt tới não y.

Y không hề suy nghĩ, trực tiếp đi qua, đá một phát vào thận người nọ.

"Ôi..."

Người nọ kêu thảm, sắc mặt tái nhợt ngã xuống đất, che thận, liên tục kêu to.

Phía sau, lập tức có người đi đến, kéo Mã thiếu ra ngoài.

Lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai người Bạch Thận Ngôn và Thịnh Thiên Kim.

Cả thân Thịnh Thiên Kim nhếch nhác, rụt trong góc ghế sofa.

Hai tay cô ôm đầu gối, cúi đầu, trên tay dính máu, thân thể hơi run rẩy.

Lúc Bạch Thận Ngôn nhìn thấy cảnh đó, ma thú bị đè nén rất lâu trong lòng, bị cảnh trước mắt kích thích tỉnh dậy, không ngừng rống giận. Có ý nghĩ muốn làm thịt người nọ.

Cả khuôn mặt Bạch Thận Ngôn đều căng hết mức, hai tay gồng sức nắm chặt.

Ngực của y, phập phồng kịch liệt vì tức giận.

"Hô..."

Cuối cùng, y hít một hơi thật sâu, cứ thế đè con thú dữ trong lòng xuống.

Y từ từ đi đến phía Thịnh Thiên Kim.

Nhưng, y tới gần khiến Thịnh Thiên Kim run rẩy mạnh hơn.

"Thiên Kim..."

Mắt y đầy đau lòng nhìn cô: "Đừng sợ, là anh..."

Có lẽ, nghe thấy được giọng nói quen thuộc, Thịnh Thiên Kim không run rẩy mạnh như vậy nữa.

Chỉ là cô vẫn không ngẩng đầu.

Bạch Thận Ngôn cởi áo khoác, từ từ khoác lên người cô.

Lúc này, Thịnh Thiên Kim không từ chối.

Bạch Thận Ngôn vươn tay, ôm lấy cô.

Động tác của y, vô cùng dịu dàng, thật giống như ôm bảo bối, vừa là ôm một phần thế gian vừa quý giá vào trong lòng.

"Đừng sợ, anh đưa em về nhà." Giọng nói Bạch Thận Ngôn dịu dàng chưa từng có.

Có lẽ vì phần dịu dàng hiếm có này, khiến Thịnh Thiên Kim bị kích thích, cảm thấy hơi an toàn.

Cô chống cái đầu choáng váng, sau đó từ từ nâng lên.

Trong tầm mắt cô, xuất hiện một khuôn mặt cực kỳ tuấn tú.

Cô chớp chớp mắt, từ từ ngẩng đầu, thấy khuôn mặt kia, ánh mắt có chút nghi ngờ và lo lắng: "Bạch, Bạch Thận Ngôn à?"

"Đúng, là anh."

Bạch Thận Ngôn nắm lấy tay cô, ấn tay cô lên mặt, hôn hôn mu bàn tay cô: "Là anh."

Giây phút tên y phát ra từ trong miệng Thịnh Thiên Kim, Bạch Thận Ngôn lại kích động muốn rơi lệ.

Y biết, y xong rồi.

Y hoàn toàn yêu con nhóc vô lại, tiểu yêu tinh Thịnh Thiên Kim này rồi.

"Ừm."

Thịnh Thiên Kim nghe được câu trả lời của y, mắt chớp chớp, sau đó yên lòng dựa vào lòng y, ngủ.

Bạch Thận Ngôn cúi đầu, nhìn người trong lòng.

Y vén tóc cô lên, nhìn thấy vết thương trên trán kia.

Nhất thời, cơn thịnh nộ rất vất vả mới đè lại được, lại bốc chạy hừng hực.

Y nắm nắm đấm thật chặt, bế cô dậy khỏi ghế sofa, đi nhanh ra phía ngoài.

...

Lúc Thịnh Thiên Kim tỉnh lại, đã là ngày hôm sau.

Cô nằm trên giường bệnh ở bệnh viện, đầu và tay đều được băng bằng băng vải. Bàn tay còn lại được nối với ống truyền dịch.

Cô vừa định ngồi dậy, thì có một bàn tay từ bên cạnh vươn đến, đè lại vai cô: "Đừng nhúc nhích."

Thịnh Thiên Kim từ từ quay đầu, thấy được Bạch Thận Ngôn.

Say rượu một đêm, lại bị thương.

Bây giờ, đầu cô vẫn còn hơi mơ hồ.

"Bây giờ cảm thấy thế nào?" Bạch Thận Ngôn ngồi bên cạnh cô, hỏi.

Thịnh Thiên Kim chớp chớp mắt với y, giọng nói khô khốc: "Nước."

Bạch Thận Ngôn xoa xoa đầu cô, đứng dậy đi rót nước.

Lúc Bạch Thận Ngôn rót nước, Thịnh Thiên Kim lại nhìn bóng lưng y.

Không biết có phải cô bị ảo giác không, cô cảm thấy sau khi tỉnh lại, hình như Bạch Thận Ngôn dịu dàng rất nhiều.

...

Thịnh Thiên Kim uống nước xong.

Ký ức tối qua, đứt quãng, cô vừa định hỏi Bạch Thận Ngôn. Kết quả, Bạch Thận Ngôn đã nói, để bác sĩ xem thử trước.

Vì thế, kêu bác sĩ đến.

Bác sĩ kiểm tra xong, nói là không có gì đáng ngại.

Đầu và tay đều chỉ bị thương ngoài da, thay thuốc đúng hạn là được rồi.

Thịnh Thiên Kim vừa nghe, chờ bác sĩ đi, đã xin Bạch Thận Ngôn đưa cô xuất viện.

"Không muốn ở bệnh viện?" Bạch Thận Ngôn hỏi.

Không muốn không muốn.

Thịnh Thiên Kim lắc đầu.

"Muốn xuất viện cũng được, vậy em hãy đồng ý một yêu cầu của anh." Bạch Thận Ngôn nói.

Yêu cầu? Yêu cầu gì?

Thịnh Thiên Kim chớp chớp mắt.

Bạch Thận Ngôn thấy cô ngoan ngoãn như vậy, không nhịn được vươn tay xoa xoa đầu cô: "Sau này, không được đến chỗ như hộp đêm nữa."

Thịnh Thiên Kim nghe xong, cả người đều ngây ngẩn.

"Cái gì? Không được đến hộp đêm? Vậy nếu sinh nhật bạn bè em tổ chức ở đó thì sao? Chẳng lẽ, em không thể đi sao?" Thịnh Thiên Kim tỏ vẻ kháng nghị.

Cuối cùng, trải qua làm nũng và cò kè mặc cả, khiến Bạch Thận Ngôn sửa điều kiện lại một chút.

Chính là, có thể tụ tập với bạn bè. Nhưng, không thể lại đến chỗ phức tạp như vậy nữa, không thể quá 11 giờ tối. Cho dù chơi thế nào, đến 11 giờ, nhất định phải ngoan ngoãn trở về.

Thịnh Thiên Kim đồng ý, sau đó Bạch Thận Ngôn kêu người làm thủ tục xuất viện cho cô.

Đợi đến lúc về nhà, Bạch Thận Ngôn dặn dò người giúp việc, những chuyện quan trọng cần chú ý sau khi Thịnh Thiên Kim bị thương.

Thịnh Thiên Kim ngồi nghe ở bên cạnh, lúc này mới dần dần tỉnh táo lại.

Cô đang bị gì vậy?

Sao bây giờ thành Bạch Thận Ngôn nói cái gì thì hoàn toàn thành cái đó vậy hả?

Cô đồng ý kết hôn với Bạch Thận Ngôn, chẳng lẽ không phải vì tránh sự uy hiếp của Lục Du Sinh, thuận tiện lợi dụng thế lực của Bạch Thận Ngôn, giành lại tài sản nhà họ Thịnh thuộc về cô sao?

Sao trong nháy mắt, thật giống như thật sự kết hôn với Bạch Thận Ngôn, sau đó sống yên ổn cả đời?

Không không không...

Cô lắc lắc đầu.

Thịnh Thiên Kim, mày phải nghĩ rõ ràng, mày không phải thật sự muốn thành phu nhân của Bạch Thận Ngôn!

Đây chỉ là kế sách của mày.

Cho dù Bạch Thận Ngôn có dịu dàng với này, thì mày cũng không thể lún vào.

Nếu không đến cuối cùng, mày sẽ không thể thoát thân.

"Em đang nghĩ gì vậy?"

Đúng lúc này, giọng Bạch Thận Ngôn vang lên.

Thịnh Thiên Kim lấy lại tinh thần, phát hiện Bạch Thận Ngôn và người giúp việc đều đang nhìn cô.

"Ơ? Cái gì?" Cô hỏi.

Miệng Bạch Thận Ngôn mấp máy, nói: "Vừa rồi, anh thương lượng với dì Lý bồi bổ cho em. Em có kiêng ăn gì không?"

"Kiêng ăn? À, không! Em không kiêng ăn." Thịnh Thiên Kim nhanh chóng nói.

Bạch Thận Ngôn nghe xong, nhìn cô thật sâu, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ đăm chiêu.

Y quay đầu lại, lại dặn dò người giúp việc vài câu.

...

Người giúp việc rời đi.

Bạch Thận Ngôn ngồi xuống cạnh Thịnh Thiên Kim, ôm cô lên rất tự nhiên, đặt cô lên đùi, ôm cô vào lòng.

Thịnh Thiên Kim vừa mới cảnh cáo chính mình xong. Bây giờ, Bạch Thận Ngôn làm hành động thân mật như vậy, khiến thân thể cô hơi cứng ngắc, có vẻ không được tự nhiên.

"Em hơi mệt, có thể lên lầu ngủ một giấc không?" Thịnh Thiên Kim quay đầu, nói với Bạch Thận Ngôn.

Bạch Thận Ngôn nhìn cô.

Dưới ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú, Thịnh Thiên Kim hơi chột dạ.

Nhưng cuối cùng, Bạch Thận Ngôn cũng không vạch trần câu nói dối vụng về của cô.

Y sờ sờ đầu cô, gật đầu: "Lên đi. Làm xong cơm trưa, anh sẽ kêu em."

"Ừm." Thịnh Thiên Kim đáp.

...

Trong lòng cô cũng rất mâu thuẫn.

Cô biết, cô thích Bạch Thận Ngôn.

Nếu đổi thành lúc khác, nếu ông nội không qua đời, nếu người nhà họ Thịnh không uy hiếp...

Có lẽ, cô tình nguyện cùng Bạch Thận Ngôn, thoải mái nói chuyện yêu đương.

Thậm chí, tạo ra một đoạn hôn nhân tốt đẹp.

Nhưng, hiện thực không phải là phim thần tượng.

Cô không có cách nào, đi yêu một người mà không hề kiêng kị gì.

Thậm chí cô rất sợ Bạch Thận Ngôn biết, lý do cô đồng ý kết hôn với y.

Y càng biểu hiện quan tâm cô, lòng cô lại càng mâu thuẫn, càng khó chịu.

Cô vô tri vô giác đi lên lầu.

Đúng lúc này, điện thoại cô vang lên, là một số điện thoại lạ.

Cô ngẩn ra một lúc, nhận điện thoại.

"Alo, Thiên Kim đúng không?"

Trong điện thoại, truyền đến giọng nói quen thuộc.

"Cạch..."

Điện thoại trượt khỏi các ngón tay cô, rơi xuống đất.

"Alo, alo..."

Điện thoại vang lên hai tiếng, rồi tự động ngắt.

Thịnh Thiên Kim che mặt, trượt từ trên giường ngồi bệt xuống đất, ánh mắt hoảng loạn nhìn chằm chằm sàn nhà.

Hồ Điệp Nhi?

Sao có thể là bà ta?

Sao Hồ Điệp Nhi có thể có số của cô?

Rõ ràng lúc cô rời khỏi Kính thành, cũng đã ném bỏ sim điện thoại trước kia, đổi thành mới rồi.

Hồ Điệp Nhi, sao lại có được?

Vẻ mặt Thịnh Thiên Kim là không thể tin.

Tay trái cô nắm thành nắm đấm, răng nghiến chặt, sự sợ hãi trước nay chưa từng có ập vào lòng.

...

Bản tin tối đó đưa tin, nhà họ Thịnh - hào môn ở Kính thành, sắp đến thành phố M nghỉ phép. Bản tin nêu rõ, đến lúc đó đương gia của Tập đoàn Thịnh Thế - Thịnh Cát An tiên sinh, cũng dẫn phu nhân và con gái của ông đến.

Phóng viên phân tích, lần này Thịnh Cát An tiên sinh tự mình đến thành phố M, có lẽ là kế tiếp Tập đoàn Thịnh Thế tính phát triển sự nghiệp ở thành phố M.

"Bíp..."

Bạch Thận Ngôn tắt TV đi.

Y quay đầu, thấy mặt Thịnh Thiên Kim tái nhợt, ánh mắt dò hỏi.

"Em không sao."

Tay nắm muỗng của Thịnh Thiên Kim hơi dừng lại một chút.

Cô cúi đầu uống canh.

Kết quả, không biết có phải quá căng thẳng hay không, cái muỗng kêu "lạch cạch" một tiếng, rơi vào trong chén, phát ra tiếng vang rõ ràng.

Bạch Thận Ngôn mở miệng, nhưng lại không nói gì.

Y đang đợi, đợi Thịnh Thiên Kim chủ động nói thật với y.

"Em..."

Thịnh Thiên Kim đặt hai tay lên đầu gối, nắm thành nắm đấm: "Hẳn là anh từng điều tra em đúng không?"

Nói xong, cô ngẩng đầu, nhìn Bạch Thận Ngôn ở đối diện.

"Em không biết, anh đã tra được bao nhiêu." Thịnh Thiên Kim nắm tay thật chặt, mặt thoáng lộ vẻ đấu tranh.

"Cho dù anh tra được bao nhiêu, anh cũng hy vọng, những điều anh biết là từ chính miệng em nói với anh." Bạch Thận Ngôn nói.

Bởi vì điều này có nghĩa, em tình nguyện mở rộng cửa lòng với anh, tình nguyện chấp nhận anh.

Thịnh Thiên Kim nghe xong, ánh mắt thoáng hiện lên ngạc nhiên.

Cô hơi do dự, mới từ từ nói thân phận của mình cho Bạch Thận Ngôn: "Em tên là Thịnh Thiên Kim. Tên này, là ông nội đặt cho em. Ông nội em, chính là đổng sự trưởng tiền nhiệm - Thịnh Lan San của Tập đoàn Thịnh Thế. Em nghĩ, hẳn là anh đã từng nghe nói..."

Tốc độ nói của cô bằng phẳng, nói ra thân thế của mình, chân tướng lần trước đột nhiên bỏ đi, cùng với sau khi trở lại Kính thành, nguyên nhân không liên quan đến y, còn có chuyện bị ba Thịnh Cát An cướp đi di sản dưới trạng thái hôn mê...

Cùng với sau này, cô đang đi trên đường, thiếu chút nữa bị người bắt đi.

Buổi tối ở khách sạn, có người cạy cửa vào.

Cuối cùng, cùng đường, nhận được điện thoại của Lục Du Sinh, lúc đó mới trở lại thành phố M.

...

Cô nói rất nhiều.

Nhưng bên trong, cô tránh đi bệnh tình của cô, cùng với sự uy hiếp của Lục Du Sinh.

Sau khi cô nói xong, căn phòng rơi vào yên lặng.

"Đây, chính là tất cả về em."

Thật lâu sau, cổ họng cô khô cạn, mở miệng: "Nhà họ Thịnh đó, chắc chắn tạm thời em không về được. Hơn nữa bọn họ, hẳn là cũng không muốn nhìn thấy em. Nếu, nếu anh không muốn bị phiền phức, vậy anh có thể chia..."

"Hôm nay em quá mệt rồi."

Cô còn chưa nói xong, đã bị Bạch Thận Ngôn ngắt lời.

Cô ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Thận Ngôn.

Không biết có phải cô bị ảo giác không, hình như cô thấy được sự tức giận trong ánh mắt Bạch Thận Ngôn.

"Hôm nay em quá mệt rồi."

Bạch Thận Ngôn nhìn chằm chằm mắt cô, lặp lại lần nữa: "Bác sĩ nói, em nên nghỉ ngơi nhiều."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro