Chương 34: Tính kế luôn cả mình
Tin nhắn Thịnh Thiên Kim vừa gửi đi chưa được bao lâu, Đỗ Thiên Mỹ đã tới.
Hai người cùng nhau, đưa Bạch Thận Ngôn đến phòng đã được chuẩn bị trước.
"Phù..."
Thịnh Thiên Kim đặt y lên giường, xoa xoa mồ hôi trên đầu.
Không nghĩ tới trông Bạch Thận Ngôn không mập, lại nặng như vậy.
"Người kêu cậu tìm đâu?" Thịnh Thiên Kim hỏi Đỗ Thiên Mỹ.
Đỗ Thiên Mỹ không trả lời trực tiếp: "Cậu thật sự muốn tặng Bạch Thận Ngôn cho người khác?"
Thịnh Thiên Kim nghe xong, mày hơi nhăn lại.
Cô quay đầu, nhìn Bạch Thận Ngôn mặt ửng hồng nằm trên giường.
Bằng lòng không?
Đương nhiên là không.
Nhưng, cô sợ bị cuốn vào trong ân oán của Bạch Thận Ngôn và Lục Du Sinh hơn.
Cho nên, cô không thể thật sự lún vào.
Cô phải khiến bản thân mình không thể có chút vướng bận nào đến cuối cùng, toàn thân rút lui.
Tuy như vậy đối với Bạch Thận Ngôn mà nói, không quá công bằng. Nhưng trước mắt, cô chỉ có thể làm như vậy. Cùng lắm thì chờ giành lại di sản của ông nội xong, lại tiến hành bồi thường y.
"Nói người của cậu, đi lên đi." Thịnh Thiên Kim nhìn Bạch Thận Ngôn, từ từ nói.
Đỗ Thiên Mỹ nghe xong, vẻ mặt muốn nói lại thôi. Cuối cùng, nói: "Mình xuống lầu, xem thử cô ta đến chưa."
Nói xong, cầm túi xách lên, từ từ rời đi.
Lúc cô ấy đi tới cửa, dừng lại, quay đầu nhìn Thịnh Thiên Kim.
Theo góc độ này của cô ấy, có thể nhìn thấy sườn mặt Thịnh Thiên Kim.
Nhưng sườn mặt, đã đủ vừa lòng rồi.
Đỗ Thiên Mỹ thật muốn để cô đi soi gương, xem thử bộ dạng lúc này của mình.
Rõ ràng là đau lòng muốn chết, lại còn mạnh miệng.
Không bằng, giúp cô một tay?
Đỗ Thiên Mỹ lén đóng cửa phòng.
...
Thịnh Thiên Kim ngồi canh chừng bên giường Bạch Thận Ngôn, không chú ý tới động tác nhỏ của cô bạn xấu.
Lúc này, tâm tình của cô, hình như vô cùng lo lắng cho thân thể của Bạch Thận Ngôn.
Cô không nói rõ cảm giác này, giống như có tật giật mình, hoặc như có đám lửa đốt bên chân.
Đúng lúc này, Bạch Thận Ngôn nằm trên giường, bắt đầu kéo cổ áo, mặt cũng trở nên đỏ bừng.
"Này, anh không sao chứ?" Thịnh Thiên Kim muốn tới gần, lại nghĩ tới gì đó, lui về sau một bước, đứng xa xa hỏi.
"Nóng, nóng..."
Bạch Thận Ngôn vừa kêu, vừa kéo cà vạt.
Nhưng, y bị đốt đến mơ mơ màng màng, tay không theo trình tự, cà vạt nhanh chóng bị thắt chặt trên cổ. Dường như y lại không nhận ra, rất khó chịu nhìn Thịnh Thiên Kim.
"Anh đừng cử động, anh đừng cử động..."
Giờ phút này, Thịnh Thiên Kim cũng bất chấp mọi thứ, bước nhanh đến, cởi cà vạt trên cổ giúp Bạch Thận Ngôn.
Có lẽ vì dược hiệu phát tác, toàn thân Bạch Thận Ngôn hết nóng lại nóng. Lúc tiếng rên rỉ nhẹ nhàng bật ra khỏi miệng y, toàn thân Thịnh Thiên Kim chấn động.
Cô hơi run lên, không nhìn Bạch Thận Ngôn, tiếp tục cởi cà vạt trên cổ giúp y.
Không biết có phải vì quá căng thẳng không, càng muốn cởi ra, lại càng khó cởi.
Bạch Thận Ngôn, dường như cũng đang ra sức kiềm chế.
Nhưng cho dù như vậy, tiếng thở của anh cũng càng ngày càng nặng.
Hơi thở cực nóng, nóng bỏng, thổi vào cổ cô, khiến toàn thân cô cứng ngắc...
Bạch Thận Ngôn như vậy, thật sự rất có sức hấp dẫn.
Thịnh Thiên Kim cũng không biết mình dùng bao nhiêu sức, mới dời tầm mắt dính trên người y.
"Anh đừng cử động! Sắp được rồi!" Thịnh Thiên Kim liếm liếm đôi môi hơi khô.
Vì sao con nhỏ Thiên Mỹ kia, còn chưa dẫn người tới?
Đúng lúc này, Thịnh Thiên Kim nghe thấy có tiếng ở cửa.
Là người đến à?
Lòng cô thả lỏng, nhanh chóng đứng dậy, muốn đi tới trước cửa.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay từ sau lưng vươn tới, sờ lên eo cô, kéo cô lên giường.
"A..."
Thịnh Thiên Kim kêu lên.
Chờ đến lúc cô lấy lại tinh thần, cả người đã bị Bạch Thận Ngôn đè dưới thân.
"Hô, hô, hô..."
Bạch Thận Ngôn thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng nhìn cô.
"Bạch Thận Ngôn, anh thả tôi ra! Không phải tôi, tôi đi giúp anh..." Thịnh Thiên Kim gào thét.
Nhưng, đừng nhìn Bạch Thận Ngôn bị đốt đến mơ mơ màng màng. Thực tế, lực tay y lại vô cùng mạnh. Thịnh Thiên Kim dùng hết toàn bộ sức lực, cũng không đẩy y ra được.
Bạch Thận Ngôn đè nặng cô, cúi đầu nhìn cô.
"Bạch Thận Ngôn, xin anh thả tôi ra...tôi tìm người khác giúp anh..." Thịnh Thiên Kim khóc nức nở nói.
Giờ phút này, cô đã hối hận rồi.
Hối hận nghĩ ra chiêu tổn hại này, hối hận tính kế Bạch Thận Ngôn như thế.
Cô tuyệt đối không nghĩ tới, cuối cùng sẽ tính kế luôn cả mình.
"Bạch Thận Ngôn...hu hu hu..."
Giọt nước mắt lớn như hạt đậu, từ trong hốc mắt cô lăn xuống.
Lúc này, bị Bạch Thận Ngôn mất đi lý trí, dục hỏa đốt người đè nặng, cô sợ thật sự.
Nhưng vào lúc này, Bạch Thận Ngôn từ từ nâng tay lên, xoa xoa nước mắt ở khóe mắt cô.
"Bạch Thận Ngôn?"
Thịnh Thiên Kim hơi sững sờ, trong lòng dâng lên hy vọng.
Nhưng rất nhanh, hiện thực đã bóp nát hy vọng của cô.
Bạch Thận Ngôn cúi đầu, hôn dọc theo khóe mắt cô, từ từ đi xuống thân.
Lòng Thịnh Thiên Kim, cũng càng ngày càng lạnh lẽo.
"Ưm..."
Trước ngực chợt lạnh, lòng Thịnh Thiên Kim như chết đi, nhắm hai mắt lại.
...
Một đêm phóng túng.
Thịnh Thiên Kim không biết, tối nay Bạch Thận Ngôn muốn cô bao nhiêu lần.
Cô chỉ biết là cuối cùng, cô chết lặng, toàn thân đau không chịu được.
Nhưng, Bạch Thận Ngôn vẫn rất có sức sống.
Cô vừa mắng Bạch Thận Ngôn là cầm thú, vừa mắng Đỗ Thiên Mỹ.
Thuốc cô ấy đưa, rốt cuộc là cái quỷ gì vậy?
Vì sao lại mạnh mẽ như thế?
...
Đến phút cuối, Thịnh Thiên Kim hôn mê bất tỉnh.
Sau khi cô ngất đi, Bạch Thận Ngôn lại làm hai lần nữa.
Bình minh, y ngừng lại, nhìn người dưới thân, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Lặng im một lát, y nằm xuống, cẩn thận ôm cô vào ngực.
Y hôn hôn trán cô, sau đó nhắm hai mắt lại.
...
Ngày kế, Thịnh Thiên Kim ngủ đến hơn mười một giờ, mới đỡ cái lưng đau nhức đứng dậy khỏi giường.
Đã không thấy Bạch Thận Ngôn nữa.
Thịnh Thiên Kim nhìn căn phòng một đêm phóng túng, lộn xộn đầy đất, trong lòng cũng xấu hổ, lại khó chịu nói không nên lời.
Sao có thể như vậy?
Sao lại như vậy?
Rõ ràng cô thầm nghĩ diễn kịch, kết quả không nghĩ tới, cuối cùng lại biến thành kịch giả tình thật!
Điều đáng giận nhất chính là, Bạch Thận Ngôn là tên khốn kiếp ăn xong bỏ chạy!
Nếu sau khi y tỉnh lại, không nhận thì sao bây giờ?
Thịnh Thiên Kim giãy dụa suy nghĩ.
"Lạch cạch..."
Đúng lúc này, phòng tắm bên cạnh bị người ở bên trong mở ra. Bạch Thận Ngôn quấn khăn tắm trên lưng, đi ra từ bên trong.
Tầm mắt hai người, nhanh chóng chạm nhau.
Mặt Bạch Thận Ngôn, thoáng hiện lên chút không được tự nhiên.
Y tránh đi tầm mắt Thịnh Thiên Kim, giọng nói khàn khàn: "Em muốn tắm không?"
Thịnh Thiên Kim cắn chặt răng, nhìn nhìn vết tích trên người. Biết bộ dạng hiện tại của mình, thật sự không thể nào nói chuyện với y. Vì thế, cô cố hết sức quấn ga giường lên người, sau đó chống lên giường, từ từ đi xuống.
"A..."
Thân thể cô, lại còn yếu hơn tưởng tượng. Vừa mới đặt chân xuống đất, đã ngã. Chỉ là, hiện thực cũng không giống như trong dự đoán, trực tiếp ngã xuống đất, mà là ngã vào trong lòng Bạch Thận Ngôn.
Lúc này, Bạch Thận Ngôn ôm eo cô, mà hai tay cô, lại nắm chặt lên cơ bụng rắn chắc của y.
Thế giới, yên tĩnh lại.
Thịnh Thiên Kim chỉ nghe thấy tiếng trái tim đập "bình bịch bình bịch" trong lồng ngực. Càng đập càng nhanh, càng đập càng nhanh, giống như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Bạch Thận Ngôn cúi đầu, nhìn người trong lòng.
Thân thể Thịnh Thiên Kim bị ga giường bao lấy, lộ ra cái cổ và xương quai xanh trắng nõn, chói mắt khiến Bạch Thận Ngôn hơi choáng váng. Trong giây phút này, trong đầu y thoáng hiện lên vài hình ảnh tối đó, dục vọng vốn đẩy lùi, dường như lại có xu thế nhấc lên.
Bạch Thận Ngôn nhanh chóng dời mắt.
"Anh đưa em đến phòng tắm vậy."
Bạch Thận Ngôn nói xong, lập tức bế Thịnh Thiên Kim từ trên đất lên.
Thịnh Thiên Kim hét lên một tiếng, hai chân vọt lên không, sợ tới mức nhanh chóng vươn tay ôm cổ y.
Thân thể hai người, dán chặt vào nhau.
Khoảng cách quá gần, khiến cô cảm nhận được thân thể Bạch Thận Ngôn ấm nóng, cùng với cơ bắp căng đầy.
Không ai trong bọn họ nói gì.
Không khí có chút xấu hổ, nhưng hương vị tràn ngập trong không khí, lại ái muội khó nói.
Hai người lặng im.
Bạch Thận Ngôn nhịn xao động trong thân thể, ôm Thịnh Thiên Kim vào phòng tắm, nhẹ nhàng đặt cô vào bồn tắm lớn. Nhưng dù y dè dặt cẩn thận, vẫn khiến lưng Thịnh Thiên Kim đau đớn nhức nhối sau một đêm phóng túng.
Thấy cô cau chặt mày, vẻ mặt Bạch Thận Ngôn hơi cứng ngắc, cũng không biết làm sao.
Nhận thấy được tầm mắt đối phương vẫn nhìn chằm chằm lên người mình, Thịnh Thiên Kim kéo ga giường che trước ngực, kéo qua đầu, giọng nói khàn khàn: "Anh ra ngoài trước đi."
Nghe giọng nói khàn khàn đó, Thịnh Thiên Kim thật muốn đánh Bạch Thận Ngôn một trận.
Bạch Thận Ngôn đứng sau lưng cô.
Có lẽ, cũng nhận thấy được sự xấu hổ của cô.
Trong ánh mắt y, thoáng hiện lên rất nhiều tâm tình.
Cuối cùng, dường như hạ quyết định gì đó, hít một hơi thật sâu, điều hỉnh hơi thở, mở miệng: "Chuyện tối hôm qua, anh sẽ nói rõ với em."
Nói xong, ngừng tại chỗ một lát, thấy Thịnh Thiên Kim không phản đối, lại nhấc chân đi ra ngoài.
Cô cởi bỏ ga giường, quăng ra ngoài, sau đó bắt đầu xả nước.
Nước trong bồn tắm, càng ngày càng nhiều, nhưng tâm tình Thịnh Thiên Kim, lại càng ngày càng phức tạp, càng ngày càng buồn bực.
Sao mọi chuyện lại có thể biến thành như vậy?
Sau này, cô nên làm gì bây giờ.
...
Thịnh Thiên Kim ở trong phòng tắm gần một tiếng.
Lúc Bạch Thận Ngôn chuẩn bị phá cửa vào, Thịnh Thiên Kim quấn khăn tắm đi từ trong ra.
Hai người không có chuẩn bị, kết quả đụng mạnh vào nhau, không khí lại xấu hổ.
...
Sau đó, Bạch Thận Ngôn gọi cơm trưa của khách sạn.
Đồng thời, lại gọi trợ lý cầm hai bộ quần áo đến.
Ăn cơm trưa, thay quần áo xong, Bạch Thận Ngôn đưa cô về nhà lầu nhỏ.
Đoạn đường này, giữa hai người, đều không nói gì.
Mà trợ lý đưa quần áo đến buổi sáng, tuy trong lòng bát quái muốn chết, nhưng cũng không dám mở miệng hỏi nhiều một câu.
Rất nhanh, xe đứng ở cửa nhà lầu nhỏ.
Lúc Thịnh Thiên Kim chuẩn bị xuống, đột nhiên Bạch Thận Ngôn giữ chặt tay cô.
Thịnh Thiên Kim quay đầu, nhìn y.
Bạch Thận Ngôn liếm liếm đôi môi hơi khô, nói: "Em nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ gì hết. Chuyện tối hôm qua, anh sẽ làm rõ ràng với em."
Đây là lần thứ hai Bạch Thận Ngôn nói câu này, sẽ nói rõ với cô.
Nhưng, y có thể nói rõ cái gì?
Quen với cô?
Đưa chi phiếu cho cô?
Hay là cho cô tài nguyên, nâng cô thành siêu sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Thịnh Thiên Kim có chút buồn.
Nhưng rất nhanh, tự đáy lòng cô lại cười nhạo chính mình.
Buồn cái gì?
Đây chẳng phải là điều cô muốn à?
Có gì mà phải buồn chứ.
Bạch Thận Ngôn nhìn theo Thịnh Thiên Kim đi vào nhà lầu nhỏ.
"Bạch gia, hạng mục ở nước ngoài xảy ra chút vấn đề, chỉ sợ cần anh tự mình đi một chuyến..." Lúc này, trợ lý quay đầu, dè dặt cẩn thận nói.
Bạch Thận Ngôn nghe vậy, cau mày.
Y thu tầm mắt lại.
Dưới ánh nhìn chăm chú của y, trợ lý không nhịn được rùng mình. Sau đó, chỉ nghe y nói với giọng lạnh lùng: "Đến sân bay."
"Vâng."
Trợ lý lén xoa xoa mồ hôi trên trán.
Trước khi đi, Bạch Thận Ngôn sắp xếp người chú ý hướng đi của Thịnh Thiên Kim.
...
Bên nhà lầu nhỏ, Thịnh Thiên Kim cũng không biết Bạch Thận Ngôn đã đi.
Sau khi trở lại nhà lầu nhỏ, cô ngã thật mạnh lên giường.
Bây giờ thể xác và tinh thần mỏi mệt, vô cùng buồn ngủ.
Nhưng, nằm trên giường hai tiếng, cũng không thể nào ngủ được.
"A a a a a..."
Cô gãi đầu, ngồi dậy trên giường.
Cảm thấy mình sắp điên rồi!
Sau đó, cả ngày đó, cô đều hoảng hoảng hốt hốt như thế này, có đôi khi thần kinh quá độ.
Lúc tối, điện thoại cô vang lên, là Đỗ Thiên Mỹ gọi tới.
Đỗ Thiên Mỹ ấp a ấp úng nhận lỗi với cô, nói là người đã tìm trước đó tạm thời bị đổi. Cho nên, cô ấy nghĩ "nước phù sa không chảy ruộng ngoài", dứt khoát để "chuyện tốt" này lại cho Thịnh Thiên Kim.
"Chuyện tốt cái bùn đen á! Đỗ Thiên Mỹ! Mình muốn giết cậu!" Thịnh Thiên Kim mắng một trận vào điện thoại.
Cô lấy những lời mắng chửi cô từng nghe được từ trước đến nay, rống hết lên với Đỗ Thiên Mỹ.
Cuối cùng, lúc cô mắng sắp hết hơi, Đỗ Thiên Mỹ đối diện đột nhiên nói một câu: "Chẳng lẽ, tối qua cậu không sướng?"
"Sướng cái bùn đen! A a a a a..."
Chờ Thịnh Thiên Kim thẹn quá hóa giận mắng xong, mới phát hiện người đối diện đã sớm cúp điện thoại.
"Đỗ Thiên Mỹ! Cậu đừng để mình bắt được cậu! Nếu mình bắt được cậu, cậu nhất định phải chết!" Thịnh Thiên Kim nghiến răng nghiến lợi, nói.
Sau khi nói xong, cô giống như một quả bóng bị đâm nổ, ngã ập xuống giường.
Thật ra, cô cũng không thật sự giận Đỗ Thiên Mỹ, cô chỉ muốn tìm một người để phát tiết một chút.
Bạch Thận Ngôn, cô không dám loạn phát hỏa với y.
Vậy cũng chỉ có thể là Đỗ Thiên Mỹ.
Chẳng qua...
Cô nhìn trần nhà, cắn ngón tay, từ từ hồi tưởng.
Không nghĩ tới Bạch Thận Ngôn không chỉ có cơ thể đẹp, công cụ cũng thật tốt, ban đầu kỹ thuật toàn dựa vào bản năng, đến cuối cùng nước chảy thành sông, đa dạng nhiều lần...
"Phi phi phi!" Rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì! Lại đang YY Bạch Thận Ngôn?
Mặt Thịnh Thiên Kim nghiêm túc.
"Chẳng qua, ngoại trừ mệt mỏi một chút, thật sự vẫn là một bạn giường không tệ..."
Rất nhanh, mặt Thịnh Thiên Kim lộ vẻ háo sắc.
...
Một lúc sau, đột nhiên cô xoay người đứng dậy.
Không đúng!
Cô cầm điện thoại lên.
Lúc Bạch Thận Ngôn đưa cô trở về, không phải nói sẽ phụ trách với cô à?
Sao mới qua buổi trưa, anh ta cũng không liên lạc lại với cô?
"Hắt xì..."
Đúng lúc này, trên máy bay bay qua bờ kia đại dương, Bạch Thận Ngôn hắt hơi một cái.
"Bạch gia, cần tôi lấy cái chăn cho anh không?" Trợ lý ngồi phía trước quan tâm hỏi.
Bạch Thận Ngôn sờ sờ mũi, lắc đầu.
Y buông tài liệu trong tay, có chút xem không vào.
Cả đường, trong đầu y, đều là mặt Thịnh Thiên Kim.
Còn có bộ dạng trên giường đêm qua của Thịnh Thiên Kim; lại có, bộ dạng liều lĩnh khi vừa mới gặp cô.
Nghĩ đến đây, y giật mình.
"Nhờ cậu ta tìm người tra lai lịch của Thịnh tiểu thư." Bạch Thận Ngôn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro