Chương 32
Rất ít khi Thịnh Thiên Kim nhìn thấy Lục Du Sinh như vậy.
Ở trong ấn tượng của cô, cho dù sau một phút phải rơi vào vực sâu vạn trượng, giờ phút này anh cũng sẽ cười tính kế người khác.
Cho nên, lúc Lục Du Sinh ở trước mặt cô, nôn nóng nhờ cô giúp đỡ, Thịnh Thiên Kim thật sự bị dọa.
"Anh muốn em làm gì?" Thịnh Thiên Kim hỏi.
Lục Du Sinh hơi nghiêng người tới phía trước, ánh mắt vẫn nhìn cô chăm chú: "Anh hy vọng em lấy một phần tư liệu từ trong tay Bạch Thận Ngôn giúp anh."
"Cái gì chứ?" Thịnh Thiên Kim mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn anh.
"Thiên Kim."
Lục Du Sinh nhìn cô: "Chuyện này, em cần phải giúp anh."
"Vậy, vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao anh lại tìm em?" Lòng Thịnh Thiên Kim hốt hoảng: "Em và Bạch Thận Ngôn, hoàn toàn không quen."
Từ lúc mới bắt đầu, lúc biết Bạch Thận Ngôn chính là em trai của Lục Du Sinh, cô đã thề, tuyệt đối không được tham gia vào giữa Bạch Thận Ngôn và Lục Du Sinh. Cho nên, cô che giấu Lục Du Sinh chuyện cô quen biết với Bạch Thận Ngôn.
Lần trước bị trật chân, Bạch Thận Ngôn đưa cô về, gặp được Lục Du Sinh ở cửa, cô cũng vì nguyên nhân này, mới vô thức nói dối Lục Du Sinh.
Cô ra sức phủ nhận quan hệ giữa cô và Bạch Thận Ngôn trước mặt Lục Du Sinh, chỉ vì không muốn chọc phiền phức.
Cô hiểu biết Lục Du Sinh.
Cho nên, mới không muốn làm địch với anh.
"Ha ha ha..."
Lục Du Sinh nghe cô nói lời này, nở nụ cười.
Vẻ nôn nóng trên mặt anh dần dần rút đi.
Anh ngồi thẳng người lại, từ từ dựa lên ghế sofa phía sau, hai chân bắt chéo, thần thái vô cùng thả lỏng.
Nhưng, đối lập rõ ràng với trạng thái thả lỏng của anh, là Thịnh Thiên Kim.
Lúc Lục Du Sinh nở nụ cười, toàn thân Thịnh Thiên Kim lại căng thẳng.
Cô biết, cô lại rơi vào bẫy của Lục Du Sinh.
...
"Lời mới vừa nói, chỉ đùa một chút." Lục Du Sinh nhìn cô, nhếch miệng, nói: "Chẳng qua..."
Thịnh Thiên Kim lại vô thức ngừng thở.
Lục Du Sinh thả lỏng tay, mỉm cười nhìn cô: "Chúng ta có thể đổi cách hợp tác."
"Hợp tác? Anh Du Sinh đừng nói giỡn." Thịnh Thiên Kim ra vẻ thoải mái: "Em cũng không phải Thịnh Thiên Kim trước kia. Bây giờ, em hai bàn tay trắng, lấy cái gì hợp tác với anh?"
"NO! NO! NO!"
Lục Du Sinh vươn một ngón tay, lắc lắc: "Em đừng tự coi nhẹ mình."
Nói tới đây, anh đổi lời: "Chỗ này của anh, tra ra thứ rất thú vị, là chuyện lần trước em đến thành phố M. Em muốn xem thử không?"
Nói xong, lại lấy điện thoại, mở album hình bên trong ra, đưa tới trước mặt Thịnh Thiên Kim.
Hình chụp trên màn hình, rõ ràng là cảnh cô lái xe chặn Bạch Thận Ngôn ở dưới chân tòa nhà Tập đoàn Thận Thiên.
"Phía sau còn, có thể xem tiếp." Lục Du Sinh cười tít mắt, nói.
Thịnh Thiên Kim không nhúc nhích.
Giờ phút này, tay chân cô lạnh như băng, mồ hôi toát ra trên trán.
"Anh Du Sinh."
Thịnh Thiên Kim ngẩng đầu, nhìn anh, khó khăn nói: "Em không muốn tham gia ân oán giữa các anh."
Lục Du Sinh đứng dậy, từ từ đi đến sau lưng cô, vén một lọn tóc của cô lên, nhẹ nhàng ngửi: "Nhưng, em đã bị liên lụy vào rồi. Từ lúc em quyết định trở lại thành phố M này, cũng đã định, em trốn không thoát rồi."
"Nhưng..."
"Suỵt..."
Lục Du Sinh ra hiệu cho cô, mỉm cười nói: "Đừng vội từ chối anh. Vì sao em không nghe thử, anh sẽ cho em cái gì?"
Thịnh Thiên Kim nhìn anh, tâm tình vừa không yên vừa phức tạp.
Lúc này, Lục Du Sinh lại không giấu răng nanh, không che giấu sự ác độc của anh nữa. Anh muốn bày những thứ này ra, ép cô đồng ý.
Lục Du Sinh rời đi.
Thịnh Thiên Kim lại ngồi trước cửa sổ cả một buổi chiều.
Trong sân, phồn hoa rực rỡ, cảnh sắc hợp lòng người.
Nhưng lúc này, cô lại cảm thấy nơi này giống như một nhà giam lạnh lẽo, không khí tràn ngập tuyệt vọng khiến cho người ta không thở được.
Lục Du Sinh, Lục Du Sinh.
Vì sao cô lại kiêng kị Lục Du Sinh như thế?
Bởi vì, cô từng tận mắt nhìn thấy sự ác độc của Lục Du Sinh.
Hai năm trước, cô mới tới nước ngoài, bởi vì mất hành lý, nên làm quen với đồng bào Lục Du Sinh tốt bụng.
Lúc đó, cô cảm thấy Lục Du Sinh sinh ra là một thân sĩ hoàn mỹ.
Anh hấp dẫn ánh mắt mọi người chung quanh, đồng thời cũng hấp dẫn ánh mắt cô.
Lễ giáng sinh năm ấy, Thịnh Thiên Kim muốn hẹn Lục Du Sinh đi ăn cơm.
Cô đến nhà Lục Du Sinh, nhưng cánh cổng nhà Lục Du Sinh lại khép chặt.
Cô cũng không có chỗ nào để đi, quyết định chờ Lục Du Sinh trước cửa nhà.
...
Không biết qua bao lâu, hai bóng người từ đằng xa đi tới.
Thịnh Thiên Kim muốn cho Lục Du Sinh ngạc nhiên, nên trốn đi.
Kết quả không nghĩ tới, khiến cô thấy được một cảnh tượng cả đời không thể quên.
Lục Du Sinh dẫn theo bạn gái về.
Bọn họ thân thiết trước cổng.
Nhưng đột nhiên, cô gái này kêu lên một tiếng thảm thiết.
Lục Du Sinh cúi đầu, cầm gì đó trong tay.
"Lục, em không cố ý làm hư vòng cổ của anh..." Bạn gái nhào qua, muốn xin lỗi.
"Cút..."
Giọng nói âm trầm lại mãnh liệt, được phát ra từ miệng Lục Du Sinh.
Giây phút đó, cho dù là bạn gái Lục Du Sinh, hay là bản thân Thịnh Thiên Kim, cũng giật nảy mình.
Bởi vì, từ trước tới giờ các cô chưa từng nghe Lục Du Sinh rống người khác bằng giọng dọa người như vậy.
Thịnh Thiên Kim cho rằng mình đã nghe lầm.
Nhưng sau đó, Lục Du Sinh ngẩng đầu.
Trong nháy mắt, cô bị vẻ âm u trên mặt anh dọa sợ.
Cô cảm thấy kẻ đứng trước mặt cô, không phải người, mà là ác ma tới từ địa ngục.
Nhưng ác ma và thân sĩ, là hoàn toàn trái ngược.
Cô bạn gái đó, bị bộ dạng của Lục Du Sinh dọa chạy.
...
Đoạn thời gian đó, buổi tối, Thịnh Thiên Kim liên tục gặp ác mộng.
Trong mộng, đều là ánh mắt đó của Lục Du Sinh.
Lại qua mấy ngày, đột nhiên cô bạn gái kia bị tung ra rất nhiều scandal. Cuối cùng, cô ấy không chịu nổi người chung quanh chỉ trích, nhảy lầu tự tử.
Lúc Thịnh Thiên Kim nghe được tin này, cô lập tức nghĩ tới Lục Du Sinh.
Có lẽ, chỉ là trùng hợp.
Cô không nghĩ nhiều.
Nhưng sau này, cô lại vô tình bắt đầu chú ý một mặt khác của Lục Du Sinh.
Từng có đàn anh châm chọc tác phẩm chụp của Lục Du Sinh ngay trước mặt anh. Kết quả không bao lâu, đàn anh này bị tung ra chuyện thích trẻ con, bị người chung quanh chỉ trích, ảm đạm bỏ học.
Lại có một lần, có người vì ghen tị, tung một vài lời đồn gây bất lợi cho Lục Du Sinh. Nhưng không được bao lâu, người đó đã chết, nghe nói là lái xe lúc say rượu.
Còn có lần khác...
Nhiều chuyện như vậy, nếu nói trùng hợp, Thịnh Thiên Kim cũng không tin.
Nhưng, cô lại không lấy ra được chứng cớ, chứng minh việc này là Lục Du Sinh làm.
...
Cho đến một lần, cô theo dõi Lục Du Sinh, bị Lục Du Sinh phát hiện.
Lúc đó, cô sợ chết khiếp.
Nhưng, Lục Du Sinh không ra tay với cô, ngược lại vỗ đầu cô nói với cô, anh thích con gái nghe lời.
Sau đó, giữa bọn họ nhất định giữ một sự cân bằng kỳ diệu, thậm chí còn thân thiết hơn người bình thường. Nhưng cô biết rõ, đây chỉ là bên ngoài.
Lục Du Sinh, luôn là ác ma khoác da người.
Chỉ cần cô cẩn thận một chút, đừng đạp vào cấm kỵ của anh, vậy tất cả mọi người có thể bình yên vô sự, anh còn có thể vui vẻ cưng chiều cô. Chỉ khi nào, cô vượt qua cái vạch đó, thì sẽ thảm.
Hôm nay, Lục Du Sinh chủ động lột bỏ lớp ngụy trang trước mặt cô.
Hợp tác với anh, cùng nhau đối phó với Bạch Thận Ngôn. Sau khi xong chuyện, anh sẽ cho em thứ em muốn.
Chẳng lẽ em không muốn giành lại di sản ông nội em để lại cho em sao?
Chỉ cần em giúp anh đối phó với Bạch Thận Ngôn, anh sẽ làm cho em đạt được ước muốn.
Chuyện hai bên cùng có lợi như thế, sao em còn muốn do dự?
Chẳng lẽ, em thật sự thích Bạch Thận Ngôn rồi sao?
...
Lời nói trước khi đi của Lục Du Sinh, quanh quẩn trong đầu Thịnh Thiên Kim.
Thiên Kim, đừng nói với anh đây là sự thật.
Em biết tính anh mà.
Hay là em muốn đối địch với anh?
Bốn chữ "đối địch với anh", khiến cô mất hồn mất vía ngay tại chỗ.
Bây giờ nhớ tới, cũng có chút sợ hãi.
"Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự phải hợp tác với Lục Du Sinh, cùng đối phó với Bạch Thận Ngôn?"
Thịnh Thiên Kim ôm gối ôm, ngồi trước cửa sổ, trán nhăn thành hình chữ "xuyên".
"A a a a a..."
Cô đập đầu lên cửa sổ, buồn phiền không dứt.
Không muốn.
Không muốn hợp tác với Lục Du Sinh.
Không muốn đối nghịch với Bạch Thận Ngôn.
Lại càng không muốn tham gia vào chuyện giữa bọn họ.
Nhưng bây giờ, cô đã tham gia vào rồi.
"Sớm biết như vậy, lúc trước cô sẽ không trở lại thành phố M."
Thịnh Thiên Kim ngẩng đầu, tóc tai rối tung nhìn ngoài cửa sổ.
Có lẽ tên khốn kiếp Lục Du Sinh kia, trước khi về nước, đã biết được quan hệ giữa cô và Bạch Thận Ngôn rồi. Nếu không, sao anh mới về nước, đã gọi điện cho cô?
Mị lực của Thịnh Thiên Kim lớn, nhưng không lớn bằng chuyện trước mắt, khiến Lục Du Sinh để bụng đế mức đó!
Cho nên, ngay từ ban đầu, đã bị Lục Du Sinh tính kế.
Ngay từ ban đầu, Lục Du Sinh đã tính để cô dùng "Mỹ nhân kế" với Bạch Thận Ngôn.
Lúc này, cô muốn rời đi, đã là chuyện không thể.
Huống chi, có câu Lục Du Sinh nói không sai...
Cô cần đồng minh mạnh, giúp cô giành lại di sản của ông nội.
Nếu đồng minh này là Lục Du Sinh, vậy chắc chắn cuối cùng sẽ bị hố đến xương cốt cũng không thừa.
Vậy nếu nói, đồng minh đổi thành Bạch Thận Ngôn thì sao?
"Ha ha ha."
Thịnh Thiên Kim vuốt cằm, cười gian.
Lấy thủ đoạn, trí tuệ và địa vị vủa Bạch Thận Ngôn, hoàn toàn có thể làm đối thủ của Lục Du Sinh, nhưng một điểm quan trọng nhất là, cô tin tưởng nhân phẩm của Bạch Thận Ngôn.
Bạch Thận Ngôn là người giữ lời hứa, nói là làm. Không giống Lục Du Sinh, hai mặt.
"Ừ, không sai!"
Thịnh Thiên Kim vừa lòng gật đầu.
Cùng với việc bảo hổ lột da, không bằng ôm đùi Bạch Thận Ngôn.
"Này, Thiên Mỹ phải không? Mình cần giúp đỡ khẩn cấp." Thịnh Thiên Kim bấm gọi cho Đỗ Thiên Mỹ.
...
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Thiên Mỹ hùng hùng hổ hổ tới nhà cô.
"Bộp..."
Cô ấy cầm một cái bình nhỏ màu vàng nâu, đưa tới trước mặt Thịnh Thiên Kim: "Đây là đồ cậu cần."
Thịnh Thiên Kim hít vào một hơi, từ từ cầm lấy cái bình nhỏ đó, đưa đến trước mặt quan sát: "Là cái này?" Nói xong, còn lắc lắc: "Thật sự có tác dụng à?"
"Sao có thể vô dụng được?" Đỗ Thiên Mỹ nhướng mày: "Mình rất vất vả, mới lấy được từ trong hộp đồ của anh mình. Uống một viên, cho dù là trinh tiết liệt phụ, hay là cô gái thanh thuần, cũng sẽ lập tức dục hỏa quấn thân, hận không thể hóa thành sói..."
"Cái gì mà trinh tiết liệt phụ? Mình chỉ muốn cho Bạch Thận Ngôn dùng..." Thịnh Thiên Kim nhận ra được mình nói lỡ, nhanh chóng ngậm miệng.
Đỗ Thiên Mỹ cười "ha ha", ánh mắt "cậu đừng giả bộ, mình biết hết" nhìn chằm chằm Thịnh Thiên Kim.
"Được rồi, được rồi."
Mặt Thịnh Thiên Kim nóng bừng: "Còn rượu vang nữa? Nhãn hiệu anh ta thích nhất."
Đỗ Thiên Mỹ đưa rượu vang cho cô.
Thịnh Thiên Kim nhận lấy, vẻ mặt phức tạp.
"Cậu thật sẽ không tính cưỡng bức Bạch Thận Ngôn đó chứ?" Đối diện, Đỗ Thiên Mỹ hỏi.
"Chú ý dùng từ! Cái gì mà cưỡng bức? Hơn nữa, mình cũng không tính tự mình ra trận..." Thịnh Thiên Kim thấp giọng nói.
"Cái gì, cái gì? Không tự mình ra trận, chẳng lẽ cậu còn..." Đỗ Thiên Mỹ ngạc nhiên.
Thịnh Thiên Kim nghe vậy, gật đầu.
Thật ra, kế hoạch của cô rất đơn giản.
Chính là, cô cần phải ôm chặt đùi Bạch Thận Ngôn trong vòng ba ngày này.
Một người đàn ông, một người phụ nữ, muốn xảy ra quan hệ không gì phá nổi trong khoảng thời gian ngắn, vậy quan hệ thân thể là trực tiếp nhất.
Lấy tính cách của Bạch Thận Ngôn, nếu bọn họ thật xảy ra chút gì đó, vậy thì y không thể không giúp cô. Nhưng về phương diện khác, Thịnh Thiên Kim lại chưa chuẩn bị tốt việc trao mình cho một người đàn ông.
Kết quả là, cô nghĩ tới thay mận đổi đào.
Đầu tiên là để Bạch Thận Ngôn uống xong, bỏ thuốc vào rượu vang, sau đó dẫn y đến phòng khách sạn, để người phụ nữ cô đã chuẩn bị trước đó thay thế cô, tiến vào phòng, quan hệ với Bạch Thận Ngôn. Chờ sau khi xong chuyện, chính cô lại đi vào, làm bộ là người xảy ra quan hệ với Bạch Thận Ngôn...
Cảnh tối lửa tắt đèn, người phụ nữ cô tìm tới lại được cô dùng tiền đuổi đi. Bạch Thận Ngôn vừa ngủ dậy, chắc chắn cho rằng người đêm đó là cô.
Bởi vậy, cô vừa không cần hiến thân, lại có thể giữ gìn mình, thành công ôm đùi Bạch Thận Ngôn.
Đây, chính là kế hoạch của cô.
...
"Cậu điên rồi?"
Đỗ Thiên Mỹ nghe xong, khiếp sợ: "Vì sao cậu không tự mình ra trận, khi không tiện nghi cho người phụ nữ khác? Cậu có biết không, cực phẩm giống Bạch Thận Ngôn, đều có thể gặp nhưng không thể cầu! Cậu lại hào phóng như vậy? Cũng không đau lòng chút nào?"
Vai Thịnh Thiên Kim sụp xuống, cằm đặt lên bình rượu vang, vẻ mặt mệt mỏi, nói: "Sao có thể không đau lòng? Nhưng, mình không muốn gia nhập cuộc chiến giữa bọn họ."
Cô thầm muốn một cái cảng tránh gió, cầu một đường tắt có thể nhanh chóng giành lại di sản.
Chờ giành lại di sản, cô sẽ cho Bạch Thận Ngôn thù lao tương ứng.
Về phần cuộc chiến giữa y và Lục Du Sinh, cô hoàn toàn không muốn tham gia vào.
Đương nhiên chuyện này, tạm thời cô không muốn nói cho Đỗ Thiên Mỹ biết.
...
Cho dù Đỗ Thiên Mỹ có tiếc thế nào, cô vẫn quyết định tìm một người phụ nữ thay thế cô.
Chuyện tìm người, đương nhiên sẽ nhờ Đỗ Thiên Mỹ.
Xử lý xong chuyện này, Thịnh Thiên Kim bắt đầu hẹn Bạch Thận Ngôn.
Bạch Thận Ngôn không dễ hẹn, càng là sau trận tan rã trong không vui ở Lam Sắc lần trước.
Cô đến trước cửa công ty, đợi cả ngày. Kết quả, cũng không đợi được người.
Bất đắc dĩ, cô đến nhà Bạch Thận Ngôn chờ.
Kết quả, người giúp việc nói với cô, tối nay Bạch Thận Ngôn về nhà họ Lục rồi.
Nhà họ Lục?
Cô cũng không dám đến nhà họ Lục.
Lục Du Sinh đang ở đó.
Cuối cùng, cô không còn cách nào, chỉ có thể hôm sau lại đến.
Ngày hôm sau, là kỳ hạn cuối cùng Lục Du Sinh cho cô, cũng là ngày cô chuẩn bị thực thi kế hoạch.
Cho nên, cô phải đợi được Bạch Thận Ngôn.
Vì để không bỏ lỡ y, sáng sớm cô đã đến cổng Thận Thiên chờ.
Rốt cuộc, lúc gần 9 giờ, cô cũng chờ được xe Bạch Thận Ngôn ở bãi đỗ xe.
"Bạch Thận Ngôn tiên sinh!"
Lúc Bạch Thận Ngôn lái từ ngoài vào đây, đột nhiên Thịnh Thiên Kim từ bên cạnh xông tới, vươn hai tay ra, chắn trước mặt xe.
"Kít..."
Xe phát ra tiếng phanh chói tai, lốp xe ma sát với mặt đất, ngừng lại.
Bạch Thận Ngôn bước xuống xe, túm lấy tay cô kéo qua bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro