Chương 3
"Ba, chuyện gì vậy? Sao ba đối xử với bọn họ..." Vương Nghiên trợn mắt há hốc mồm.
"Con câm miệng!" Vương Đại Đức lườm cô một cái, lạnh lùng nói.
"Vương Đại Đức, vừa rồi con gái ông..." Tiếu Tử Du mở miệng.
"Là nó không đúng, là nó không đúng!" Vương Đại Đức nói, trở tay đánh một cái tát, tát lên mặt Vương Nghiên, đánh cho Vương Nghiên lờ mờ: "Nghiên Nghiên vừa từ nước ngoài trở về, chưa từng gặp cháu trai, cháu gái đây. Nếu quả thật có chỗ xúc phạm, vẫn xin các cháu thứ lỗi, thứ lỗi."
"À..."
Tiếu Tử Du cười lạnh, lùi đến bên cạnh Cố Niệm, nói: "Đúng là yếu ớt. Niệm Niệm, hay là cậu đến đi. Chúng ta có oán báo oán, có cừu báo cừu. Cho dù cậu làm gì, hôm nay bọn anh đây cũng chống cho cậu."
Lời nói vừa ra, ánh mắt mọi người, đã hướng lên người Cố Niệm.
Cố Niệm nở nụ cười nhẹ với Tiếu Tử Du, sau đó từ từ đi đến trước mặt Vương Nghiên. Vương Nghiên bị cô nhìn chằm chằm, vô thức rụt rụt cổ.
Cố Niệm cười nhạo, sau đó lướt qua cô ta, đi tới trước mặt Chu Hi.
"Niệm, Niệm..."
Chu Hi chột dạ lại hoảng loạn nhìn cô.
Nhìn đến đây, hắn còn không rõ cái gì chứ? Thân phận của Cố Niệm, chắc chắn không phải là "nhân viên làm công bình thường ở quán trà sữa". Nói không chừng, còn có tiền có thế hơn nhà họ Vương. Hắn thật sự là bị mỡ heo che mắt, thế mới bỏ trân châu, chọn hạt cát.
"Niệm Niệm, anh sai rồi, em tha thứ cho anh...Á..."
Hắn còn chưa nói xong, Cố Niệm đã đá một phát lên đũng quần của hắn.
"Á..."
Chu Hi kêu thảm một tiếng, che bên dưới ngã lăn lộn trên mặt đất.
"Cặn bã, cũng xứng kêu tên tôi!"
Cố Niệm nói xong, nhấc chân bước một bước tới phía Chu Hi.
Chu Hi cho rằng cô lại muốn đá hắn, sợ tới mức nhanh chóng rụt về sau một chút.
"A..."
Cố Niệm cười lạnh, đi qua bên cạnh hắn, sau đó nghênh ngang bỏ đi.
"Cặn bã! Sau này tôi gặp anh một lần, sẽ đánh anh một lần!"
"Sau này còn dám chân đạp mấy thuyền, cẩn thận bản tiểu thư trực tiếp thiến anh!"
"Đi chết đi! Tên cặn bã!"
...
Đám bạn xấu uy hiếp một trận, kiêu ngạo bỏ đi.
Hiện trường, lại không ai dám tiến lên phía trước ngăn cản bọn họ.
"Không nghĩ tới cậu lại là người như vậy!" Vương Đại Đức tức giận nói.
"Vương tổng, anh đừng nghe bọn họ nói bậy, con tôi bị vu oan, anh phải báo thù thay chúng tôi..."
"Cô câm miệng cho tôi! Cô có biết người hôm nay cô đắc tội là ai không? Những người đó, là người các người có thể chọc được à? Được rồi được rồi, các người cút đi. Nhà họ Vương sẽ không đầu tư gì cho nhà họ Chu nữa..."
...
"Hôm nay thật sự cảm ơn!"
Cửa khách sạn, Cố Niệm nói.
"Cảm ơn cái gì chứ, khách sáo! Một đạp vừa rồi của cậu, đúng là giải hận! Đêm nay đi S•N, chơi cho đã?" Tiếu Tử Du nói.
"Đương nhiên! Đêm nay nhất định phải không say không về!" Cố Niệm nói.
"Ừ, quá tốt rồi!"
"Đi đi đi!"
...
"Cố tiểu thư..."
Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng khóc thê thảm.
...
Bạch Thận Ngôn đi từ trong khách sạn ra, đã nhìn thấy một người phụ nữ trung niên, tóc tai bù xù quỳ trước mặt Cố Niệm, ôm chân cô, khóc lóc nức nở. Y nhìn kỹ, phát hiện người phụ nữ này, đúng là vị vung chi phiếu ở nhà hàng hôm đó.
"Cố tiểu thư, cầu xin cô... tôi biết tôi sai rồi, lúc trước, tôi không nên đối xử với cô như vậy... nhưng, những chuyện này đều là ý của tôi, không liên quan tới con tôi... cầu xin cô, nhờ bạn cô nói tốt với Vương tổng, đừng cắt đứt đầu tư cho nhà họ Chu chúng tôi...nếu không, nhà họ Chu sẽ xong..."
Mẹ Chu Hi ôm chân Cố Niệm, khóc thê thảm.
"Aiz, bà mau thả tôi ra! Đừng chùi nước mũi lên váy tôi." Cố Niệm la.
"Bà già, nhanh bỏ Niệm Niệm ra!"
"Lúc trước bà lấy tiền làm nhục Niệm Niệm nhà tôi, sao không biết mình đã làm sai?"
"Nếu Niệm Niệm nhà tôi thật là nhân viên làm công bình thường ở quán trà sữa, còn không biết sẽ bị mấy người ăn hiếp như thế nào nữa!"
...
Đám bạn xấu lại mồm năm miệng mười nói tiếp.
"Cố tiểu thư, cầu xin cô, tôi biết sai rồi! Tôi dập đầu với cô!" Mẹ Chu Hi nói.
Cố Niệm vòng tay lại, cúi đầu nhìn người quỳ trên mặt đất, nói: "Bà không cần nói xin lỗi tôi! Tôi biết, bây giờ ngoài mặt bà đang xin lỗi tôi, bà nói bà biết sai rồi, nhưng thực ra, trong lòng lại hận tôi đến chết. Người như bà, tôi cũng thấy nhiều rồi, nâng cao đạp thấp. Nếu thật có một ngày, Cố Niệm tôi thất thế, chắc chắn bà là người đầu tiên chạy đến, muốn giẫm chết tôi."
Nói tới đây, Cố Niệm ngẩng đầu, đứng thẳng, từ trên cao nhìn xuống, cười nhạo một tiếng: "Cho nên, tôi cũng không phải kẻ ngốc, còn chuyên để lại tai họa về sau cho mình."
Nói xong, cũng không quay đầu, đi thẳng về phía xe thể thao.
"Đi thôi đi thôi!"
Đám bạn xấu kêu gọi nhau bỏ đi.
Để lại mẹ Chu Hi ngồi dưới đất, mặt lúc xanh lúc đỏ.
...
Chuyện xảy ra bên này, lại truyền vào trong lỗ tai Bạch Thận Ngôn không sót một chữ.
Y nhìn chiếc xe thể thao màu hồng kia, kiêu ngạo nổ ga, rít gào mà đi.
Mày, hơi hơi nhíu một chút.
Lần đầu tiên nhìn thấy, cảm thấy cô là kẻ quần là áo lượt có tính cách quái đản, nhàm chán đến cực điểm.
Lúc này nhìn thấy, lại cảm thấy cô không phải ngực to não trái nho như vẻ ngoài, mà là cô gái lòng dạ hẹp hòi, làm việc không chừa lối thoát.
Mà cuộc đời này của y, ghét nhất là phụ nữ ác tâm.
...
Tối hôm đó, đám Cố Niệm và Tiếu Tử Du chơi ở câu lạc bộ SN suốt đêm.
Ngày kế, Cố Niệm vỗ đầu nặng nề, thức dậy từ trên ghế sofa.
Trong không khí, tràn ngập mùi cồn và nôn.
Trên sàn phòng, đầy người nằm ngủ ngổn ngang.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong bụng Cố Niệm lại cuồn cuộn, đẩy người trước mặt ra, nghiêng ngả chao đảo đi ra ban công.
Trong nháy mắt gió thổi tới, như là thổi tan tất cả nặng nề ở phía trước.
Cô tựa lên vòng bảo vệ, ánh mắt mê ly nhìn phương xa.
Giờ phút này, cô chán cuộc sống như vậy.
Ngợp trong vàng son, cực kỳ xa hoa, bị tiền tài và xa xỉ vờn quanh, cho tới bây giờ không cần lo lắng vấn đề tiền, trải qua cuộc sống xa xỉ mà rất nhiều người tha thiết ước mơ.
Nhưng mà, rất nhiều người chỉ nhìn thấy một mặt quang vinh chói lọi của cô, chỉ nhìn thấy một mặt cô tùy hứng làm bậy, nhưng có ai lại có thể nhìn thấy, trái tim trống rỗng, hư vô này của cô?
Cô muốn thay đổi sao?
Không, cô chỉ có thể như vậy.
Bởi vì, đây là cuộc sống người kia hi vọng cô trải qua.
Cũng chỉ có như vậy, cô, mới có thể nhận được sự yêu thích giả dối này.
...
Vài ngày sau, Cố Niệm uống đến say mèm trong tiệc sinh nhật của đám bạn xấu.
Đỗ Thiên Mỹ ném Cố Niệm trên sofa ở đại sảnh, cảnh cáo cô: "Cậu đợi ở đây, đừng nhúc nhích, mình đi xem những người khác xuống dưới chưa."
"Đi đi, đi đi..."
Cố Niệm lớn miệng, vẫy tay.
Đỗ Thiên Mỹ nhìn cô một cái, xoay người bỏ đi.
Cố Niệm mắt say lờ đờ mê ly dựa lên ghế sofa.
Hai mắt cô trống rỗng nhìn chằm chằm một hướng khác, trong đầu đã là một đống nhão nhoét.
Đột nhiên, vài người đi ra từ trong thang máy.
Cố Niệm từ từ quay đầu, thấy được một khuôn mặt cực kỳ tuấn tú.
"A, đẹp, trai đẹp..."
Cố Niệm lắc la lắc lư đứng dậy khỏi ghế sofa, bổ nhào qua phía người kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro