Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Scandal

Thịnh Thiên Kim quay đầu, thấy được Lục Du Sinh.

"Ơ?"

Cô hơi ngạc nhiên: "Sao anh lại ở đây?"

Lục Du Sinh quơ quơ túi máy tính nhãn hiệu nào đó với cô.

Thịnh Thiên Kim đẩy cửa xuống xe.

Lúc này, Lục Du Sinh cũng thấy Bạch Thận Ngôn ngồi ở tay lái.

"Thận Ngôn? Sao cậu lại ở cùng với Thiên Kim?" Lục Du Sinh ngạc nhiên.

Không đợi Bạch Thận Ngôn mở miệng, Thịnh Thiên Kim đã giành nói trước: "Hôm nay em đến công ty báo cáo. Kết quả lúc trở về, không hiểu sao chân lại đau. Sau đó, Bạch tiên sinh vừa vặn đi ngang qua chỗ đó, rồi tốt bụng đưa em về."

Cô nói xong, không khí chung quanh đọng lại.

"À, vậy sao? Vậy anh phải thay Thiên Kim cảm ơn cậu rồi." Lục Du Sinh nở nụ cười vô hại, nói khẽ.

Mà trong xe, mặt Bạch Thận Ngôn, lạnh vài phần: "Không cần."

Sau khi nói xong, hiện trường lại lâm vào yên lặng.

Dù là Thịnh Thiên Kim, lúc này cũng nhận thấy không khí có chút không thích hợp.

Cô há miệng, muốn phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này.

"Anh Du Sinh, sao anh lại đến đây?" Cô hỏi.

Ánh mắt Lục Du Sinh nhìn Bạch Thận Ngôn đối diện, sau đó cưng chiều xoa xoa đầu Thịnh Thiên Kim, nói: "Chẳng lẽ em đã quên? Lúc trước em trách anh, nói là máy tính ở đây không dùng được. Cho nên, anh mới mua cái mới đem tới cho em."

"À, ra là vậy, cám ơn."

"Giữa anh và em, còn cần nói cám ơn à?"

...

Thịnh Thiên Kim nhìn anh.

Nếu như bình thường, lời này không có gì, nhưng bây giờ nói trước mặt Bạch Thận Ngôn, sao nghe thấy có chút kỳ lạ.

Thịnh Thiên Kim khẽ nhíu mày.

Lục Du Sinh lại muốn chơi trò gì vậy.

"Người đã đưa về, tôi đây cũng nên đi."

Đúng lúc này, Bạch Thận Ngôn luôn luôn yên lặng lại mở miệng.

Thịnh Thiên Kim quay đầu, nhìn y.

"Thận Ngôn, nếu cậu không bận việc gì, đưa tôi đi đoạn đường đi." Lúc này, đột nhiên Lục Du Sinh nói. Thấy mọi người nhìn anh, vẻ mặt lại bất đắc dĩ, giải thích: "Lúc mới tới, tôi không biết phải ở bao lâu, dặn tài xế đi về trước rồi. Cho nên bây giờ..."

Anh nhìn Bạch Thận Ngôn.

Bạch Thận Ngôn cũng nhìn anh.

Cuối cùng, Bạch Thận Ngôn gật đầu: "Được."

Lục Du Sinh nghe xong, nhếch miệng, cái tay để không kia kéo Thịnh Thiên Kim vào lòng.

Thịnh Thiên Kim ngạc nhiên, trừng anh.

Nhưng tay Lục Du Sinh lại giống như kìm sắt, gắt gao cố định cô trong lòng, lại nói với Bạch Thận Ngôn: "Nha đầu này bị thương, tôi đưa em ấy vào trước, quay ra nhanh thôi."

Nói xong, đã giúp Thịnh Thiên Kim đi vào cánh cổng phía sau.

"Này! Tên khốn kiếp Lục Du Sinh này, rốt cuộc anh muốn làm gì? Nhanh thả em ra!" Thịnh Thiên Kim giãy dụa.

"Bảo bối, anh đưa em vào nhà đó, sao em có thể hiểu lầm tấm lòng của anh chứ?" Lục Du Sinh nói.

"Khốn kiếp! Đừng động tay động chân với em, tự em có thể đi được!"

"Có thể đi? Vậy sao em lại ở chung với Bạch Thận Ngôn?"

"Không phải em đã nói rồi sao, em không cẩn thận..."

"Em coi anh cũng ngu ngốc giống em sao, sẽ tin loại lý do này? Lúc rời khỏi công ty bị trẹo chân, được Bạch Thận Ngôn tốt bụng đưa về? Em cũng không nhìn xem, bây giờ là mấy giờ, em ký cái hợp đồng, sẽ ký đến hơn chín giờ tối? Còn có quần áo lộn xộn này của em..."

"..."

Thịnh Thiên Kim không phản bác được.

...

Phía sau, Bạch Thận Ngôn nhìn hai người dần dần đi xa, ánh mắt trở nên vô cùng thâm trầm.

...

Hai mươi phút sau, Lục Du Sinh từ trong nhà đi ra, mỉm cười đi về phía y.

Bạch Thận Ngôn và Lục Du Sinh, cả đường không nói chuyện.

Lúc xe sắp đến nhà họ Lục, Lục Du Sinh mới mở miệng: "Thiên kim là một cô gái tốt."

Bạch Thận Ngôn không trả lời.

Lục Du Sinh cũng không tức giận, tiếp tục nói: "Cô ấy thật sự rất tốt, lương thiện, lại đơn thuần."

"...Anh muốn nói gì?" Yên lặng trôi qua, Bạch Thận Ngôn hỏi.

Lục Du Sinh cười cười: "Lúc trước tôi giới thiệu cô ấy cho cậu, là muốn để cô ấy được phát triển tốt, đồng thời tránh được quy tắc ngầm bí mật của làng giải trí..."

"Kít kít..."

Đúng lúc này, đột nhiên xe dừng lại, lốp xe ma sát với mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.

Mặt Lục Du Sinh, thoáng hiện lên một chút ngạc nhiên.

Bạch Thận Ngôn nhìn phía trước, thản nhiên nói: "Đến rồi."

Lục Du Sinh quay đầu, mới phát hiện đã về đến nhà rồi.

Anh thu lại vẻ ngạc nhiên, nở nụ cười chân thành: "Làm phiền cậu rồi."

Nói xong, mở cửa xuống xe.

"Cậu muốn vào ngồi một chút không?" Lục Du Sinh hỏi.

"Không cần." Bạch Thận Ngôn nói.

"Vậy, đi đường cẩn thận. Lời tôi vừa nói, là đùa, cậu đừng để trong lòng." Anh cười nói.

Bạch Thận Ngôn gật đầu với anh, sau đó quay đầu rời đi.

Xe từ từ hòa vào đêm tối, nụ cười trên mặt Lục Du Sinh phai nhạt.

Mặt anh vô cảm nhìn hướng Bạch Thận Ngôn rời đi, đứng một lát, xoay người đi vào cánh cổng phía sau.

...

Xe chạy trên đường.

Ánh mắt Bạch Thận Ngôn, vô cùng âm trầm.

...

Hai ngày sau, Thịnh Thiên Kim ở nhà dưỡng chân bị thương.

Lúc này, cô gọi hai cuộc cho Bạch Thận Ngôn, nhưng đối phương không nhận. Gửi tin nhắn, cũng đá chìm đáy biển. Ngày thứ ba, cô kéo cái chân bị thương, đến chợ bán hoa và chim mua một con cá vàng, sau đó gọi xe đến nhà Bạch Thận Ngôn.

Nhưng chờ lúc đến cô đến mới biết được, Bạch Thận Ngôn đã xuất ngoại rồi.

Nghe nói là xuất ngoại khảo sát, mới vừa đi hôm kia, ít nhất phải một tuần mới có thể trở về.

Thịnh Thiên Kim nghe được tin này, nụ cười hơi ngừng lại.

"À, tôi đến tặng cá vàng." Cô quơ quơ gói to trên tay, nói.

"Thịnh tiểu thư thật có lòng, bên này." Người giúp việc lui qua một bên, nhường đường cho cô.

Thịnh Thiên Kim đổi giày, sau đó, cầm cá vàng đi vào.

...

"Bạch Thận Ngôn tiên sinh thường xuyên xuất ngoại à?"

Thịnh Thiên Kim đứng trước bể cá, nhìn chằm chằm cá vàng bơi lội bên trong, nhìn như vô ý hỏi.

Người giúp việc đứng bên cạnh, mỉm cười đưa thức ăn vật nuôi cho cô, sau đó mới nói: "Mấy năm đầu, lúc công ty vừa thành lập, tiên sinh thường xuyên bay ra nước ngoài. Một hai năm nay, đã ít lại."

Nghe xong lời này, tay Thịnh Thiên Kim cho cá ăn, hơi run lên.

Cho nên nói, lần này xuất ngoại, là vì trốn tránh cô đúng không?

Nghĩ đến trên bờ sông đêm đó, câu nói kia của Bạch Thận Ngôn: "Chuyện trước kia coi như chưa từng xảy ra, sau này cũng chỉ là quan hệ giữa cấp trên và nghệ sĩ"...

Cho nên, đây là tính toán thật sự trong lòng anh ta?

Trong khoảng thời gian ngắn, Thịnh Thiên Kim có chút không chấp nhận được.

Dù sao bây giờ cô, không còn là "Cố Niệm", mà là "Thịnh Thiên Kim", một Thiên Kim nghèo túng mất đi chỗ dựa vững chắc nhất, bị người nhà đuổi đi.

Sau đó, Thịnh Thiên Kim lại hỏi thăm người giúp việc một ít chuyện có liên quan đến Bạch Thận Ngôn.

...

Buổi chiều, Thịnh Thiên Kim lại trở về nhà, sau đó ngồi trên lầu, ngẩn người nửa ngày.

Cô suy nghĩ rất nhiều.

Về cô và Bạch Thận Ngôn, về tương lai của cô, về di sản cô bị cướp đi...

Cuối cùng, cô cũng nghĩ thông suốt.

Yêu đương thì lúc nào cũng có thể, nhưng chuyện phải trở nên mạnh mẽ, giành lại di sản, lại khẩn cấp.

Cho nên kế tiếp, cô muốn hoàn toàn vùi đầu vào thân phận mới...

Thân phận của một người nghệ sĩ.

"Cái gì? Tuyên truyền scandal?"

Lúc này, Thịnh Thiên Kim ngồi trong một phòng nghỉ nào đó ở Chanh Giai Ảnh Thị, ngạc nhiên nhìn người đại diện của mình.

Không đợi Lưu Ninh mở miệng, chàng trai trẻ nào đó ngồi bên cạnh cô, lại khinh thường liếc cô: "Sao? Cô không đồng ý à?"

Thịnh Thiên Kim nhìn lướt qua anh ta, sau đó nhìn Lưu Ninh, hy vọng cô có thể giải thích.

Mặt Lưu Ninh bình tĩnh, nói: "Bây giờ cô là người mới, trước đó không có tác phẩm gì, chưa lộ ra gì trước truyền thông. Cô muốn được hoan nghênh, thì cần tuyên truyền, mượn hơi người khác. Vũ Hạo là tiểu sinh đang nổi, phối với cô cũng không uất ức cô chút nào."

Nói tới đây, tốc độ nói của cô nhanh hơn: "Trước cô cứ tuyên truyền scandal với Vũ Hạo, nhưng đừng thừa nhận. Chờ đủ sự chú ý, sẽ ra làm sáng tỏ, nói cô là nghệ sĩ công ty mới ký kết, là tiểu sư muội của Vũ Hạo. Sau đó, cô lại nói với bọn họ, nói bộ phim truyền hình sắp tới của cô, nhờ mọi người để ý nhiều hơn."

"Phim truyền hình?" Thịnh Thiên Kim ngạc nhiên.

"Không sai!" Lưu Ninh nói: "Tháng sau công ty chúng ta có kịch bản cần quay, là phim thần tượng thanh xuân. Tôi xin cho cô một nhân vật, là nữ số 3 trong đó, vừa vặn Vũ Hạo cũng diễn. Scandal của các cô, còn có thể thêm độ hot cho bộ phim."

Sau khi Lưu Ninh nói xong, không cho cô nửa cơ hội từ chối, bắt đầu nói đủ chuyện với bọn họ, phải tuyên truyền như thế nào.

Chàng trai thần tượng tên Lâm Vũ Hạo kia, lúc nhìn Thịnh Thiên Kim, trong mắt hiện ra không kiên nhẫn, dường như cảm thấy là Thịnh Thiên Kim trèo cao, tuyên truyền với cô là chuyện mất mặt cỡ nào. Đồng thời, lúc nói chuyện với Lưu Ninh, giọng điệu lại vô cùng thân thiết, có ý cẩn thận lấy lòng.

Lòng Thịnh Thiên Kim nghẹn một hơi.

Nói thật, nếu để cho cô chọn, thật đúng là cô không muốn dùng cách này.

Nếu vừa xuất đạo đã tuyên truyền với nghệ sĩ nam, vậy sự phát triển sau này, chỉ sợ cũng phải chịu sự hạn chế.

Nhưng bây giờ, cô không có cách nào khác.

Cô không còn là Đại tiểu thư của Tập đoàn Thịnh Thế, không còn là thiên kim hào môn có được tài sản hàng tỉ, Bạch Thận Ngôn trốn tránh không gặp cô, Lục Du Sinh là mặt cọp biết cười, muốn nợ nhân tình, trước tiên phải lột da...

Cô không có lựa chọn khác, chỉ có thể dựa vào cách này.

"Được rồi, cứ như vậy đi. Hẹn hò ở quán cà phê, cùng đi khu vui chơi, còn có đêm khuya đến thăm nhà Vũ Hạo...tạm thời cứ nhiêu đó, các cậu cứ làm quen trước, ngày mai đến quán cà phê quay." Lưu Ninh nói xong, đứng lên chuẩn bị rời đi.

Lâm Vũ Hạo đứng dậy, cười nhìn theo cô rời đi.

Lưu Ninh mới vừa đi, nụ cười trên mặt Lâm Vũ Hạo đã không còn.

Anh ta quay đầu, đánh giá Thịnh Thiên Kim từ trên cao: "Tuy chị Ninh nói, để tôi và cô tuyên truyền, nhưng, ít nhất cô phải theo gu thẩm mỹ của tôi. Tôi không thích con gái tóc uốn, cho nên tốt nhất là ngày mai cô duỗi thẳng tóc; còn nữa, tôi không thích con gái mang giày cao gót; tôi cũng không thích váy màu xanh lam, tốt nhất cô..."

Lâm Vũ Hạo nói một mạch, thấy cô không phản bác, thế mới vừa lòng rời đi.

"Ha ha..."

Lâm Vũ Hạo đi rồi, cuối cùng Thịnh Thiên Kim cũng ngẩng đầu, vẻ mặt như ăn nhầm phải phân.

Ông trời ơi, sao tên này bất bình thường vậy?

Đúng là không nhận rõ thân phận của mình.

Cho là cô không biết gì hết à?

Nếu anh ta thật sự là loại tiểu sinh đang nổi nào đó, chắc chắn sẽ không tuyên truyền scansal với một người mới nho nhỏ như cô vào lúc này! Loại scandal như thế này, mấy tiểu sinh đang nổi đều tránh không kịp chứ nói gì?

Lâm Vũ Hạo này, đúng là buồn cười!

Thịnh Thiên Kim ôm một bụng lửa, rời khỏi cao ốc công ty.

TIN HOTBa ngày sau.

Thịnh Thiên Kim nằm trên sofa trong nhà.

Ảnh chụp scandal với Lâm Vũ Hạo, có thể coi là đã chụp xong.

Chẳng qua, cô cảm thấy mình mệt như mất nửa cái mạng, mấu chốt còn bị ghê tởm không chịu được.

Ngày đó gặp nhau ở phòng nghỉ công ty, cô vẫn chỉ cảm thấy tên Lâm Vũ Hạo đó, thật phiền thật kỳ dị.

Nhưng ba ngày kế tiếp này, cô mới biết được, kỳ dị còn là nhẹ, tên này siêu cấp ghê tởm.

Nói không thích con gái tóc uốn?

Đó là bởi vì anh ta ít tóc, con gái tóc uốn đứng bên cạnh, sẽ khiến tóc anh ta có vẻ càng ít.

Nói không thích con gái mang giày cao gót?

Đó là vì bản thân anh ta không cao, không biết bỏ bao nhiêu tầng độn dưới chân mới có được chiều cao bình thường, tóc vuốt cao thật cao! Cô gái 1.65 bình thường, nếu mang giày cao gót, lập tức khiến anh ta lòi "chiều cao 1.80".

Nói không thích màu xanh lam?

Về điểm này, nói chung là bản thân đối phương không trắng.

Rõ ràng không có tư bản để trở thành hoa mỹ nam, lại muốn đi con đường thành hoa mỹ nam.

Mỗi lần cần lên hình, sẽ đi tiêm trắng da, tiêm mặt gầy.

Mỗi lần nhiếp ảnh gia chuẩn bị chụp ảnh, anh ta luôn soi gương trước, đánh một tầng phấn nền lên mặt. Sau đó, còn chỉ huy nhiếp ảnh gia tìm góc độ, cần phải chụp mọi vẻ đẹp của anh ta.

Có một lần, lúc anh ta đang chỉ huy người khác, thiếu chút nữa bị người nhận ra. Làm hại sau đó vì trốn người, bọn họ đã lãng phí buổi trưa.

...

Đủ loại chuyện xấu, trong quá trình chụp ảnh, nhiều lần Thịnh Thiên Kim thiếu chút nữa sụp đổ, muốn rống trả Lâm Vũ Hạo.

Không có thân phận vương tử, không có giá trị nhan sắc của vương tử, lại có bệnh vương tử!

Chẳng qua cũng may, cuối cùng cũng chụp xong rồi.

Thịnh Thiên Kim mệt mỏi ngã xuống ghế sofa.

"Ting ting ting..."

Đang mơ mơ màng màng, điện thoại vang lên.

"Alo, chị Ninh...dạ...hả?"

Thịnh Thiên Kim cầm điện thoại, ngồi bật dậy.

"Dạ, em biết rồi! Bây giờ em qua liền!"

Thịnh Thiên Kim nói xong, cầm túi bên cạnh, chạy ra bên ngoài.

Vừa rồi người đại diện nói với cô, ảnh chụp scandal cô mất nửa cái mạng chụp cùng tên bệnh vương tử, bị tầng trên công ty đè xuống, nói không được tung ra.
Tầng trên công ty?

Thịnh Thiên Kim nhíu mày.

Tầng trên công ty còn có ai?

Cô nghĩ nghĩ, ngoại trừ Bạch Thận Ngôn, còn có thể có ai!

Tính tính thời gian, đối phương cũng sắp về nước rồi.

Hừ!

Nếu thật là Bạch Thận Ngôn giở trò quỷ, vậy cô nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta!

...

Thịnh Thiên Kim tức giận vội vàng chạy tới công ty.

Cô vừa đi vào phòng nghỉ, Lâm Vũ Hạo lập tức nhào tới mắng cô một trận.

"Câm miệng!"

Thịnh Thiên Kim rống trả.

Lâm Vũ Hạo hoảng sợ, mặt mông lung nhìn cô.

Hiển nhiên, không nghĩ tới Thịnh Thiên Kim có gan rống mình.

"Chị Ninh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Thịnh Thiên Kim lập tức đi đến trước mặt Lưu Ninh, hỏi.

Lưu Ninh đứng ở trước cửa sổ, mặt phức tạp nhìn cô.

Vốn scandal này, là công ty đề xuất trước.

Lúc trước, cũng luôn tiến hành vô cùng thuận lợi.

Nhưng không nghĩ tới, sau khi chụp xong, đột nhiên bị tầng trên kêu ngừng lại.

Về phần nguyên nhân, tầng trên không nói.

Sau khi Thịnh Thiên Kim nghe xong, một đám lửa vọt lên trong lòng.

Bạch Thận Ngôn!

Chắc chắn là Bạch Thận Ngôn làm!

"Chị Ninh, giao chuyện này cho em đi, em sẽ xử lý tốt!"

Thịnh Thiên Kim nói xong, xoay người đi ra phía ngoài.

Cô đi vào trong thang máy, ấn tầng 28.

Bạch Thận Ngôn đúng không.

Lúc trước rốt cuộc là ai nói, sau này cũng chỉ là quan hệ giữa cấp trên và nghệ sĩ!

Bây giờ, anh ta lại có ý gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro