Chương 27
"Ơ? Chuyện này, hình như là có. Nhưng, lúc đó tôi..." Thịnh Thiên Kim giải thích.
"Hôm đó, cô nói sinh nhật cô, người nhà đều ở nước ngoài, không có ai trải qua sinh nhật với cô, cũng là lừa tôi?" Bạch Thận Ngôn ngắt lời cô, nói.
"Chuyện này, trước tôi đã..."
"Xem ra, cũng là lừa tôi." Bạch Thận Ngôn nhìn chằm chằm cô, giọng nói lạnh lùng.
"Tôi..."
"Xét thấy tác phong lúc trước của cô, tôi có thể cho ra một kết luận: Lúc trước cô dùng tên giả "Cố Niệm" tới tiếp cận tôi, ban đầu là vì khuôn mặt của tôi. Sau này, cô phát hiện tôi không dễ đối phó, bạn bè khuyên cô từ bỏ, ngược lại khơi dậy ý chí chiến đấu của cô. Trước mặt bạn bè, cô lập quân lệnh, nói nhất định sẽ theo đuổi được tôi...sau đó, lại thay đổi kế sách, bắt tay vào từ chỗ Triệu lão gia tử, đánh ván bài tình cảm, từ từ làm tan rã phòng tuyến nội tâm của tôi. Cho đến khi tôi đồng ý, cùng cô 'qua sinh nhật'..." Bạch Thận Ngôn nhìn cô, gằn từng tiếng, nói rất chậm.
Thịnh Thiên Kim đứng trước mặt y, toàn thân cứng ngắc.
"Không phải như thế."
"Vậy thì sao?"
"Tôi..."
Giờ phút này, đột nhiên cô phát hiện, mình không có cách nào phản bác những suy đoán của Bạch Thận Ngôn.
Bởi vì, đây thật sự đều là những chuyện cô đã từng làm.
"Cô thích chơi đùa, lại kiêu ngạo. Trước kia ra tay luôn luôn thuận lợi, chỉ riêng chạm vào cái đinh lớn ở chỗ tôi. Tốn nhiều thời gian như vậy, mới khiến cho tôi động lòng. Cho nên, cô muốn trả thù tôi." Bạch Thận Ngôn nhìn cô, nói: "Thủ đoạn cô trả thù tôi, chính là khiến tôi mất mặt! Cô tỉ mỉ bày ra một trận..."
"Im miệng, anh im miệng cho tôi!"
Thịnh Thiên Kim không nghe nổi nữa, kêu lớn.
Bạch Thận Ngôn dừng lại, mặt vô cảm nhìn cô.
Thịnh Thiên Kim cũng nhìn chằm chằm y, mắt đỏ bừng, nói: "Anh không nghe tôi giải thích, dựa vào cái gì nói tôi như vậy? Anh thích suy diễn như vậy, sao không đi làm biên kịch, đi quay phim truyền hình đi!"
Nói tới đây, giọng cô bắt đầu nghẹn ngào.
"Tôi thừa nhận, ban đầu tôi tiếp cận anh, là vì mặt của anh. Sau đó không từ bỏ, là vì thái độ của anh khơi dậy ý chí chiến đấu của tôi. Nhưng sau đó, lúc anh đi xem pháo hoa Đêm Thất Tịch cùng tôi, tôi động lòng rồi. Lúc đó, tôi mới phát hiện, tôi đã sớm thích anh rồi..." Thịnh Thiên Kim kích động nói: "Sau đó, cho dù là mua cá vàng cho anh, hay là cuộc hẹn sinh nhật kia, đều là tôi thật lòng..."
Trong mắt cô, tràn ngập nước mắt.
Bộ dạng này, rất dễ khiến cho người ta thương tiếc, khiến cho người ta tin tưởng.
Bạch Thận Ngôn hơi hơi nhíu mày, vô thức tránh ánh mắt cô.
"Thật lòng? Nếu là thật lòng, vậy cô sẽ không tiếp tục lừa tôi, nói ngày đó là sinh nhật cô." Bạch Thận Ngôn nói.
Nghe xong lời này, Thịnh Thiên Kim cố gắng ngẩng đầu, ép nước mắt tràn đến khóe mắt trở lại.
"Đúng, chuyện sinh nhật là tôi lừa anh. Nhưng, dựa theo kế hoạch ban đầu, vốn tôi định tối hôm đó thẳng thắn thành thật với anh." Thịnh Thiên Kim nói: "Chỉ là không nghĩ tới, trên đường đi tới, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến tôi không thể không rời đi."
"Hửm, thật không?" Bạch Thận Ngôn thản nhiên nói: "Vậy sau đó thì sao? Sau hai tháng, cô cũng không tìm được cơ hội giải thích cho tôi?"
"Hai tháng đó, tôi..."
Nói tới đây, Thịnh Thiên Kim ngừng lại.
Hai tháng đó xem như là những ngày sụp đổ nhất trong cuộc đời cô, ngoại trừ đoạn ám ảnh thời thơ ấu.
Ông nội thương yêu cô nhất, đột nhiên qua đời.
Cô vội vàng chạy về, lại té xỉu trên linh đường.
Sau khi tỉnh lại, phát hiện thế giới của cô đã biến mất hoàn toàn.
Vào lúc cô hôn mê, ba ruột của cô cướp đi tài sản ông nội để lại cho cô, hơn nữa nguyền rủa sao cô còn chưa chết.
Mẹ kế và em gái cô, lại nghĩ cách muốn hại cô.
Cuối cùng, cô không thể không chật vật rời đi.
Hai tháng ngắn ngủi, cô mất đi tất cả người thân.
Thế giới của cô, từ thiên đường, biến thành địa ngục.
Mấy ngày nay, cô không biểu hiện ra, không phải chứng tỏ cô không đau.
Hoàn toàn ngược lại, sự tổn thương này, như một khối u ác tính, chui sâu vào trong thân thể cô, tra tấn ngày đêm.
...
Những đau khổ này, cô sẽ không nói cho người khác biết.
Ngay cả Lục Du Sinh, cô cũng không nói.
Bởi vì mấy năm nay, cô biết rõ một đạo lý.
Chính là, cho dù bạn đau khổ bao nhiêu, bạn cũng không nên biểu hiện ra.
Kần đầu tiên bạn biểu hiện ra, có thể mọi người sẽ đồng tình với bạn, đến khuyên bảo bạn.
Lần thứ hai bạn biểu hiện ra, có thể sẽ có người đến nói vài lời với bạn.
Nhưng, đến lần thứ ba, lần thứ tư, sẽ không có ai quan tâm nữa. Ở trong mắt bọn họ, bạn cứ dán dấu hiệu "người đáng thương" lên người. Thậm chí sau đó, sẽ có người bắt đầu trốn bạn.
Bạn đau khổ bao nhiêu, người khác cũng không thể nào cảm nhận được.
Cho nên điều có thể làm, chính là khiến mình trở nên kiên cường.
...
Đối với Thịnh Thiên Kim mà nói, cô không muốn để Bạch Thận Ngôn biết chuyện này.
Bởi vì đó là nỗi nhục của cô, là thù của cô, là oán của cô, là một mặt đen tối nhất trong cuộc đời cô.
Mà cô hy vọng, ở trước mặt y, vĩnh viễn là mặt tốt nhất của cô.
...
Bây giờ, cô muốn giữ lại sự kiêu ngạo cuối cùng còn lại.
Nhưng chỉ vì chút kiêu ngạo này, khiến bây giờ cô không thể nào trả lời câu hỏi của Bạch Thận Ngôn.
Thịnh Thiên Kim yên lặng, khiến lòng Bạch Thận Ngôn, ngã vào đáy cốc.
Y nhìn người đối diện, giọng nói có nhàn nhạt châm biếm: "Bởi vì không thèm để ý, cho nên không cần giải thích. Hoặc là, trong hai tháng này, cô lại "yêu" một người khác."
Chữ "yêu" đó, y cắn rất nặng.
Toàn thân Thịnh Thiên Kim chấn động.
Cô không nghĩ tới, mình chỉ yên lặng ngắn ngủi, sẽ khiến Bạch Thận Ngôn nghĩ nhiều như vậy.
"Tôi..."
"Được rồi, không cần nói nữa."
Bạch Thận Ngôn nâng tay, ngăn cô: "Nể mặt Lục Du Sinh, chuyện xảy ra hai tháng trước, tôi có thể coi như chưa từng xảy ra. Tôi sẽ không nhắc tới trước mặt Lục Du Sinh. Cho nên, nếu có thể, cô cũng cố gắng đừng xuất hiện trước mặt tôi. Sau này, chúng ta chỉ là quan hệ cấp trên và nghệ sĩ. Tôi cảm thấy như vậy, đối với cô, đối với tôi, đối với Lục Du Sinh, đều tốt."
Sau khi nói xong, xoay người đi đến ven đường.
Thịnh Thiên Kim đứng ngơ ngác tại chỗ.
Đến nay, cô còn chưa ổn định tinh thần lại từ những lời cuối cùng của Bạch Thận Ngôn.
Cái gì gọi là "có thể coi như chưa từng xảy ra"?
Cái gì gọi là "sau này sẽ là quan hệ giữa cấp trên và nghệ sĩ"?
Còn nữa, chuyện giữa cô và y, sao lại liên quan đến Lục Du Sinh? Chuyện này có nửa xu quan hệ gì tới Lục Du Sinh?
"Bạch Thận Ngôn, anh đứng lại đó cho tôi!"
Đột nhiên, Thịnh Thiên Kim rống lớn với bóng lưng y.
Nhưng, Bạch Thận Ngôn không hề quay lại.
"Anh..."
Thịnh Thiên Kim đuổi theo, phát hiện tốc độ của mình, hoàn toàn không đuổi kịp. dưới tình thế gấp rút, trực tiếp cởi đôi giày da không hợp chân kia, ném về phía y.
Giày da vẽ một đường cong trong không trung, sau đó nện trúng ót y.
Bạch Thận Ngôn dừng lại.
"Tôi không muốn cắt đứt quan hệ với anh! Chuyện giữa chúng ta, hoàn toàn không phải...a..." Thịnh Thiên Kim đi chân trần một bên, khập khiễng đi về phía Bạch Thận Ngôn.
Lúc cô đi được một nửa, đột nhiên kêu thảm một tiếng.
Bạch Thận Ngôn nắm tay lại, nắm cùng nhau.
Y cố gắng đè lửa giận trong lòng.
"Thịnh Thiên Kim, cô..." Cuối cùng, vẫn thất bại.
Y tức giận quay đầu, muốn tính sổ với Thịnh Thiên Kim, lại phát hiện Thịnh Thiên Kim ngã xuống đất, nhắm mắt lại, giống như rơi vào hôn mê.
"Thịnh Thiên Kim?"
Bạch Thận Ngôn đi đến trước mặt cô, mũi chân đá đá mắt cá chân cô.
Nhưng người nằm trên đất, không có phản ứng.
"Cô đừng tưởng dùng mánh khóe như vậy, tôi sẽ tin. Cô phải biết rằng, giá trị thành thật của cô đối với tôi, sớm đã..." Bạch Thận Ngôn lật cô lại, phát hiện sắc mặt cô có chút không thích hợp.
Hình như, thật sự ngất đi.
"Này? Tỉnh lại..."
Y vỗ vỗ mặt cô.
Bạch Thận Ngôn dần dần thu lại lửa giận, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Bạch Thận Ngôn nhìn chằm chằm người nằm trên đất, tâm tình có chút phức tạp.
Cuối cùng, y cúi người, ôm lấy cô từ trên đất, đi đến chiếc xe dừng bên đường kia.
...
Lúc Thịnh Thiên Kim tỉnh lại, phát hiện mình nằm trong một căn phòng xa lạ. Trang trí màu xám lạnh nhạt, hơn nữa đường cong mạnh mẽ, khiến cô cảm thấy đè nén.
Đây là đâu?
Sao cô lại xuất hiện ở đây?
Trong mắt Thịnh Thiên Kim thoáng hiện lên nghi ngờ.
Rất nhanh, cô nhớ tới cảnh trước khi hôn mê kia.
Chẳng lẽ...
Trong đầu cô có một suy đoán.
Đầu còn hơi đau.
Mắt cá chân bị trẹo, được bọc băng vải.
Cô vịn mép giường, từ từ đi xuống giường, nhảy lò cò về phía cửa.
"Két..."
Lúc cô nhảy tới cửa, đột nhiên cửa phòng ngủ bị người bên ngoài mở ra. Mặt Bạch Thận Ngôn, bất ngờ xuất hiện trước mặt cô, khiến cô phát hoảng.
...
Bạch Thận Ngôn nhìn cô đắn đo một lúc, mới nói: "Làm cơm xong rồi, xuống lầu ăn đi."
Nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Đỉnh đầu Thịnh Thiên Kim, bốc ra hai dấu chấm hỏi.
Sao vừa tỉnh dậy, đột nhiên Bạch Thận Ngôn hiền lành với cô vậy hả?
Thịnh Thiên Kim chớp chớp mắt, nghĩ không thông.
Thấy Bạch Thận Ngôn đi xa, cô nhanh chóng chống tường, nhảy lò cò đuổi theo.
Nhưng, chờ cô nhảy đến trước cầu thang, đã gặp khó khăn.
Không dễ nhảy lò cò.
Cô ngẩng đầu, nhìn bóng lưng Bạch Thận Ngôn.
Cô muốn mở miệng gọi y lại, nhưng lại nghĩ tới trước khi hôn mê, những lời Bạch Thận Ngôn nói với cô.
Có lẽ, y không muốn tiếp xúc với cô nữa.
Nghĩ đến đây, mắt cô thoáng hiện lên chút ảm đạm.
...
Cô chống lên tay vịn, cẩn thận nhảy xuống.
Mấy bậc thang phía trước, cũng ổn, nhưng lúc cô nhảy đến bậc thứ sáu, vừa giẫm không ổn định, thân thể trực tiếp ngã xuống.
"A..."
Thịnh Thiên Kim thét chói tai.
Lúc cô cho rằng, cô sẽ ngã liệt nửa người, đột nhiên một đôi tay từ phía trước vươn đến, kịp thời ôm chặt cô.
"Bộp..."
Đầu cô đập vào một lồng ngực dày. Sau đó, mùi trà thoang thoảng, chui vào trong mũi, khiến cho tinh thần sảng khoái.
...
"Cám ơn."
Cuối cùng, cô ngượng ngùng giãy ra khỏi lòng bạch thận ngôn.
Lúc cô do dự có tiếp tục đi xuống không, đột nhiên Bạch Thận Ngôn vươn tay, ôm cô lên.
"A?"
Thịnh Thiên Kim kêu một tiếng, vô thức vươn tay, ôm cổ Bạch Thận Ngôn.
Cô trừng lớn, ngạc nhiên nhìn y.
Nhưng, Bạch Thận Ngôn không giải thích gì. Trực tiếp ôm cô, đi xuống cầu thang.
Cho đến khi Thịnh Thiên Kim được đặt trước bàn ăn, cô vẫn có chút hốt hoảng.
Bạch Thận Ngôn bế cô?
Bạch Thận Ngôn liếc nhìn bộ dạng hốt hoảng của Thịnh Thiên Kim, sau đó gõ gõ cái chén: "Ăn cơm."
Thịnh Thiên Kim lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn y.
Bộ dạng đó, khiến Bạch Thận Ngôn nhớ tới con chó nhỏ mẹ y từng nuôi.
Mỗi lần y về nhà họ Lục, con chó nhỏ đó sẽ nhìn y với ánh mắt vừa vui vẻ lại mong chờ.
Chỉ là sau này, người giúp việc dẫn theo nó ra ngoài, bị xe cán chết.
"Cơm nước xong, tôi gọi người đưa cô về." Bạch Thận Ngôn nói.
Lời nói ra, lông mi Thịnh Thiên Kim hơi run nhè nhẹ.
Vốn trong lòng vui sướng, cũng tiêu tan theo những lời này.
...
Bữa cơm cuối cùng này, ngoài ăn chỉ có yên tĩnh.
Dường như Thịnh Thiên Kim đang giận dỗi, cơ bản chỉ ăn cơm trong chén.
Mà Bạch Thận Ngôn, cũng ăn vô cùng ít.
"Tích..."
Lúc kim đồng hồ chỉ hướng 9 giờ, bữa tối ngột ngạt này mới kết thúc.
Cô ngồi trên ghế không nhúc nhích, ánh mắt nhìn lung tung xung quanh.
Đột nhiên, cô nhìn thấy bể cá quen thuộc được đặt ở trên quầy trong phòng khách kia.
Cô hơi cong môi, chống bàn đứng dậy, nhảy tới chỗ bể cá.
Bạch Thận Ngôn nhìn cô, sau đó lấy điện thoại ra, gọi cho tài xế.
...
Thịnh Thiên Kim tựa vào trước bể cá.
"Ơ?"
Đột nhiên, cô phát ra một tiếng nghi ngờ.
Không phải lúc đó cô mua hai con sao? Sao giờ chỉ còn lại một con vậy hả?
Lúc này, Bạch Thận Ngôn cầm chìa khóa đi đến chỗ cô.
"Tài xế có việc không tới được, tôi đưa cô về." Y nói.
Thịnh Thiên Kim không quan tâm đến điều đó, mà chỉ vào bể cá hỏi: "Còn một con cá khác đâu?"
"Chết rồi." Bạch Thận Ngôn nói xong, xoay người đi ra ngoài.
"Ơ? Sao có thể chết chứ? Lúc đó ông chủ bán cá nói với tôi, cá vàng là dễ nuôi nhất mà...lần sau, tôi lại mua cho anh một con khác vậy. Nếu không, một con thật sự rất cô đơn..." Thịnh Thiên Kim khập khiễng, đuổi theo phía sau.
Lúc này, Bạch Thận Ngôn đã đi ra tới cửa.
Thật ra y rất muốn nói với cô, ngay cả con cá còn sót lại này, y cũng không muốn nuôi nữa.
Lúc trước, y đập bể cá dưới cơn giận dữ.
Ngày thứ hai xuống lầu, người giúp việc đã dọn dẹp sạch mảnh vỡ và nước đọng trên đất. Mà chỗ ban đầu để bể cá, đổi thành một lọ nhỏ. Hai con cá đó, hồn nhiên bơi bên trong.
Khi đó, tâm tình của y đã hồi phục rất nhiều. Nghĩ, sao lại tức giận với hai con cá chứ?
Sau này có lần về nhà, đi ngang qua một cửa hàng cá cảnh ven đường nào đấy, y gọi tài xế dừng lại, tự mình đến đó chọn một bể cá giống cái trước kia.
Bể cá đã trở lại, hai con cá thành thơi bơi bên trong.
Tất cả, dường như lại trở về lúc đầu.
Nhưng sáng sớm một ngày kia, lúc y xuống lầu, người giúp việc lại nói với y, có một con cá đã chết.
Rất khó nói rõ tâm tình giờ phút đó của y.
Có lẽ là cảm thấy, ý trời như thế.
Không giữ được, nhất định rời đi.
...
Trên đường trở về, vô cùng yên tĩnh.
Thịnh Thiên Kim suy nghĩ, khi nào lại mua con cá vàng, để cho con kia có bạn.
Về phần Bạch Thận Ngôn, không ai biết y đang nghĩ gì.
Không qua bao lâu, xe đã đứng trước cửa nhà.
Lúc xuống xe, Thịnh Thiên Kim hơi do dự: "Muốn vào ngồi một lát không?"
Nói xong, ánh mắt Bạch Thận Ngôn, thoáng hiện lên châm chọc.
"Không cần." Y nói.
Thịnh Thiên Kim nhìn y, cuối cùng chỉ "ừm" một tiếng.
"Vậy hôm nay, thật là..."
"Xuống xe."
Bạch Thận Ngôn lạnh lùng ngắt lời cô.
Nụ cười trên mặt Thịnh Thiên Kim cứng đờ.
"Thiên Kim?"
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên ngoài cửa sổ xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro