Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26

Thứ hai.

Thịnh Thiên Kim ăn cơm trưa xong, lại ngồi xe đến Chanh Giai Ảnh Thị.

Chanh Giai Ảnh Thị ở ngay trong tòa nhà Tập đoàn Thận Thiên.

Lúc Thịnh Thiên Kim vào cửa, bị bảo vệ ngăn lại.

Cô gọi điện thoại cho người đại diện, nhưng điện thoại mãi không thông.

Sau đó, cô lại đợi mười phút, người đại diện mới gọi tới, hỏi cô đến đâu rồi?

Thịnh Thiên Kim nói tình huống của mình ra.

Người đại diện bảo cô đợi một lát.

Vì thế, cô lại đợi gần mười phút, mới có cô gái nhỏ gầy đi xuống, dẫn cô vào.

Người nọ dẫn cô đi thăng đến căn phòng nhỏ ở tầng 6, nói cô chờ bên trong.

Thịnh Thiên Kim chờ lại chờ, đối phương vẫn mãi không tới.

Trong lòng cô, khó tránh khỏi có chút không kiên nhẫn. Nhưng nghĩ lại tình huống trước mắt của mình, vẫn nhịn.

Khoảng nửa giờ sau, người đại diện mới vội vàng đi tới, sau đó giới thiệu đơn giản về bản thân.

Người đại diện tên là Lưu Ninh, ba mươi lăm tuổi, là người đại diện cấp một của Chanh Giai Ảnh Thị. Hiện dưới tay có hai cái nhị tuyến, vài cái tam tuyến. Cho nên cũng không phải cô cố ý chậm trễ Thịnh Thiên Kim, mà hoàn toàn là bận không tới kịp.

Sau khi giới thiệu đơn giản, lại đưa hợp đồng ký kết đã làm xong lúc trước cho Thịnh Thiên Kim.

Thịnh Thiên Kim xem qua, sau đó phát hiện không có vấn đề quá lớn, rồi ký tên.

"Được rồi, cô về chờ tin đi. Đợi tôi sắp xếp xong, sẽ thông báo cho cô." Lưu Ninh nói.

"Dạ, cám ơn chị Ninh." Thịnh Thiên Kim nói.

...

Đứng ở cửa thang máy, Thịnh Thiên Kim hơi do dự, nhấn đến tầng cao nhất.

Hai ngày này, cô đã suy nghĩ cẩn thận, đã ký kết với Chanh Giai, vậy hiểu lầm lúc trước với Bạch Thận Ngôn, vẫn nên giải thích rõ ràng mới được.

"Ting tong..."

Cửa thang máy mở ra, Thịnh Thiên Kim đi ra ngoài.

"Vị tiểu thư này, xin hỏi có hẹn trước không?" Cô vừa mới ra cửa thang máy, đã bị thư ký cản lại.

"Ơ, không. Nhưng tôi nghĩ, ông chủ các cô sẽ muốn gặp tôi." Thịnh Thiên Kim nói.

"Vậy thật sự thật có lỗi." Người nọ mỉm cười, nói: "Không hẹn trước, là không thể lên tầng 28."

"Cô có thể..."

"Không thể."

"..."

Chị, tôi còn chưa nói xong đâu, đừng vội vã từ chối tôi được không?

"Mời..."

Nữ thư ký ra hiệu cho cô.

"Tôi..."

Ngay lúc Thịnh Thiên Kim sắp bị mời ra ngoài, đột nhiên cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi qua bên cạnh: "Trợ lý Lý!"

Trợ lý Lý nghe thấy có người kêu anh, quay đầu lại, đã nhìn thấy một người "tuyệt đối không thể" xuất hiện ở đây, đang vẫy tay với anh.

"Cố, Cố tiểu thư?" Trợ lý Lý có chút không chắc chắn, đi tới chỗ cô.

"Ha ha, là tôi." Nghe xưng hô đó, Thịnh Thiên Kim lúng túng nói.

"Chuyện gì vậy?" Trợ lý Lý hỏi.

Thư ký kể lại chuyện vừa rồi một lần.

Trợ lý Lý nghe xong, nói với thư ký: "Cô đi làm việc đi, nơi này để tôi xử lý."

Nữ thư ký rời đi.

Trợ lý Lý quay đầu, nhìn "Cố Niệm" đứng ở trước mặt.

Nói thật, cái nhìn của anh với vị "Cố tiểu thư" này, vô cùng phức tạp.

Anh đã từng nhìn thấy Bạch Thận Ngôn thay đổi trước mặt cô.

Anh cho rằng, cuối cùng Bạch gia nhà anh cũng hiểu ra, biết yêu rồi.

Lúc anh đang yên lặng vui vẻ, đột nhiên cô gái này lại biến mất, giống như bốc hơi khỏi nhân gian.

Lúc đó, lúc Bạch gia đến câu lạc bộ tìm đám bạn xấu của cô, anh cũng ở đó.

Lúc có cô gái trong bọn họ nói với Bạch gia, "Cố Niệm" theo đuổi y, chỉ vì muốn lập quân lệnh trước mặt bạn bè, chỉ vì giữ gìn mặt mũi. Mà từ lúc cô gái đó nói những lời đó, bao gồm sinh nhật đó là giả, anh nhìn thấy ánh mắt luôn luôn trầm ổn của Bạch Thận Ngôn, thoáng hiện lên ảm đạm và tức giận.

Khi đó, anh nghĩ, hẳn là Bạch gia đã từng động lòng.

"Cho nên bây giờ, vì sao Cố tiểu thư lại xuất hiện ở đây?" Trợ lý Lý hỏi.

Về chuyện Bạch Thận Ngôn và "Cố Niệm", trợ lý Lý cũng cảm thấy không đáng cho Bạch gia nhà anh.

"À..."

Thịnh Thiên Kim xấu hổ gãi cổ, nói: "Tôi đến xin lỗi Bạch Thận Ngôn tiên sinh."

"Xin lỗi?" Một câu xin lỗi, là được rồi à?

Trợ lý Lý bĩu môi.

"Thật sự xin lỗi. Tôi muốn giải thích rõ ràng hiểu lầm lúc trước." Thịnh Thiên Kim chắp tay trước ngực, cầu xin: "Trợ lý Lý, giúp đỡ một chút. Tôi nghĩ, hẳn là anh cũng hy vọng Bạch gia nhà anh vui vẻ, đúng không?"

Trợ lý Lý cau mày, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, mới gật đầu: "Được rồi, tôi dẫn cô đi. Chỉ là, tôi nghĩ, đây là cơ hội cuối cùng. Nếu..."

"Được rồi được rồi, tôi biết rồi. Đi nhanh đi." Thịnh Thiên Kim vui vẻ nói.

"..." Đột nhiên có chút hối hận.

Trợ lý Lý nghĩ.

...

"Đây chính là văn phòng Bạch gia, Cố tiểu thư vào đi thôi." Trợ lý Lý dẫn cô đến trước một cánh cửa, nói.

"Cám ơn."

Thịnh Thiên Kim cười nói với anh.

Trước khi gõ cửa, cô quay đầu, cười nhe răng với trợ lý Lý: "Đúng rồi, tôi không phải là Cố tiểu thư, mà là Thịnh tiểu thư."

Nói xong, không đợi trợ lý Lý kịp phản ứng, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Không phải là Cố tiểu thư, mà là Thịnh tiểu thư?

Trợ lý Lý há to mồm: "Bạch gia lại bị lừa?"

"Trợ lý Lý, anh để người đó đi vào? Cố tiểu thư còn ở bên trong đó?" Đúng lúc này, có người nói bên cạnh.

"Cố tiểu thư mới đi vào, đương nhiên ở đây... không đúng, cô nói Cố tiểu thư?" Trợ lý Lý kịp phản ứng: "Một Cố tiểu thư khác?"

...

Lúc Thịnh Thiên Kim đẩy cửa đi vào, bên trong chẳng phải chỉ có một người.

Ngoại trừ Bạch Thận Ngôn, còn có một cô gái ăn mặc thời thượng.

Vốn cô gái này đang nói gì đó với Bạch Thận Ngôn. Kết quả, đột nhiên Thịnh Thiên Kim tiến vào, tiếng nói chuyện lại ngừng lại.

Hai người quay đầu, nhìn về phía cô.

Thịnh Thiên Kim chỉ ngẩn ra một lúc, mới thu lại tầm mắt nhìn cô gái này.

"E hèm."

Cô hắng giọng, sau đó đi qua chỗ Bạch Thận Ngôn.

Cô đứng trước mặt Bạch Thận Ngôn, cúi đầu nhìn y: "Tôi có lời muốn nói với anh."

Bạch Thận Ngôn ngồi trên ghế sofa, ngẩng đầu nhìn cô đi tới, không nhìn ra trên mặt có cảm xúc gì.

"Cô là ai? Ai cho cô vào!" Đúng lúc này, cô gái ngồi đối diện không vui.

Thịnh Thiên Kim quay đầu, nhìn cô gái này.

Chỉ cần liếc mắt, cô có thể cảm nhận được địch ý dày đặc trên người cô gái này.

Người yêu thích Bạch Thận Ngôn?

Thịnh Thiên Kim giật mình.

"Này, đang nói chuyện với cô đó? Cô bị điếc hả?" Cố Yên Nhi thấy cô không nhìn mình, lòng vô cùng khó chịu.

"Cô là ai?" Thịnh Thiên Kim hỏi.

"Tôi? Tôi là Nhị tiểu thư nhà họ Cố - Cố Yên Nhi! Cô là ai?" Cố Yên Nhi hỏi.

Cố Yên Nhi?

Họ Cố à.

Kiêu ngạo như vậy? Hiếm thấy có người không biết, Bạch Thận Ngôn ghét cô gái nhe nanh múa vuốt nhất sao?

Thịnh Thiên Kim bĩu môi.

"Bạch Thận Ngôn, tôi có chuyện vô cùng quan trọng, phải nói với anh." Thịnh Thiên Kim thu lại tầm mắt, nhìn Bạch Thận Ngôn nói.

Cô gắng sức khiến biểu cảm của mình, trông có vẻ chân thành.

Mau trả lời đi, mau trả lời đi.

Bạch Thận Ngôn quay đầu, nhìn cô: "Thịnh tiểu thư, chẳng lẽ người đại diện của cô không nói với cô, tất cả nghệ sĩ của Chanh Giai, không có sự cho phép của tôi, là không được phép lên tầng 28?"

"Cái, cái gì?"

Mắt Thịnh Thiên Kim trừng to.

Cô không nghĩ tới, mình sẽ nhận được một câu trả lời như vậy.

"Anh, anh có ý gì? Chẳng lẽ không phải anh muốn ký kết với tôi, tôi mới..."

"Thịnh tiểu thư."

Bạch Thận Ngôn ngắt lời cô, lạnh lùng nói: "Có phải cô đã quên chuyện gì không? Vốn dĩ tôi ký kết với cô, là vì anh tôi - Lục Du Sinh, anh ta nhờ tôi, nhờ tôi ký kết với cô. Nếu không, cô cho là dựa vào sự chuyên nghiệp của cô, dựa vào lai lịch của cô, tiến vào Chanh Giai được sao?"

"Tôi..."

Thịnh Thiên Kim mở miệng.

Vốn còn muốn hỏi, còn muốn giải thích, kết quả nhìn đôi mắt lạnh như băng kia của Bạch Thận Ngôn, đột nhiên cô không nói ra được gì.

Bởi vì cô phát hiện, bây giờ cô cũng chưa dùng hết tất cả lời giải thích của mình.

Bởi vì, Bạch Thận Ngôn hoàn toàn không muốn nghe lời giải thích của cô.

"Ha ha ha, thì ra là nghệ sĩ Chanh Giai vừa ký kết."

Đúng lúc này, vang lên giọng nói châm chọc của Cố Yên Nhi: "Tôi còn tưởng, là thiên kim hào môn nhà ai chứ? Kết quả không nghĩ tới...ha ha, cô mới đến báo cáo ngày đầu tiên, đã chạy đến chỗ ông chủ, có phải không tốt lắm đúng không."

Thịnh Thiên Kim nghe được nhướng mày.

Lúc cô đang muốn đáp trả, Bạch Thận Ngôn mở miệng: "Nếu cô không còn chuyện khác, vậy thì xuống đi. Cố tiểu thư, vừa rồi cô nói đi nghỉ dưỡng ở Đảo Ái La..."

"Ơ? Bạch đại ca anh đồng ý rồi à? Tháng sau anh thật sự muốn đi nghỉ dưỡng ở Đảo Ái La với em? Ôi, đúng là tốt quá, em rất vui. Em nghe nói, Đảo Ái La được xưng là nơi những người yêu nhau..." Cố Yên Nhi vui vẻ nói.

"Kịch rầm..."

Đúng lúc này, cửa truyền đến một tiếng vang thật lớn.

Thịnh Thiên Kim sập cửa đi ra ngoài.

Cố Yên Nhi lại hoảng sợ, mặt lộ vẻ không vui.

Chẳng qua, lúc cô ta nhìn về phía Bạch Thận Ngôn, lại nở nụ cười ngọt ngào: "Nghe nói chỗ đó, rất nhiều cặp đôi đều sẽ..."

"Cố tiểu thư!" Lúc này, Bạch Thận Ngôn ngắt lời cô ta.

"Hả?" Cố Yên Nhi nhìn y.

Bạch Thận Ngôn nói: "Vừa rồi tôi muốn nói là, tôi sẽ không đến Đảo Ái La du lịch với cô."

...

Thịnh Thiên Kim tức giận vội vàng đi ra ngoài, tức giận vội vàng bấm thang máy bỏ đi.

Năm phút sau, Cố Yên Nhi khóc chạy ra, vừa khóc vừa bấm thang máy bỏ đi.

Mặt đám thư ký, tràn ngập bát quái.

"Làm việc."

Trợ lý Lý ra hiệu với các cô, sau đó đi vào văn phòng.

"Cốc cốc..."

Trợ lý Lý gõ cửa đi vào.

"Có hạng mục ở thành phố C xảy ra chút vấn đề, bây giờ anh lập tức thu dọn hành lý đi đi."

Bạch Thận Ngôn ngồi ở bàn làm việc, cũng không ngẩng đầu lên, căn dặn.

"Ơ? Bạch gia tôi sai rồi, sau này tôi không bao giờ..." Vẻ mặt trợ lý Lý cầu xin.

"Hả?" Bạch Thận Ngôn ngẩng đầu, hơi nhíu mày.

"À, tôi lập tức đi thu dọn hành lý." Trợ lý Lý vội vàng nói.

Sau này yêu hận tình thù của ông chủ, anh không bao giờ nhúng tay nữa, nghiêm túc chăm chỉ làm quần chúng ăn dưa là được rồi. Nếu hơi không chú ý, cũng sẽ bị "Sung quân đến biên cương".

Trợ lý Lý rời đi, Bạch Thận Ngôn bỏ văn kiện trong tay xuống.

Y nhấc tay lên, xoa xoa ấn đường.

Nếu đã quen với Lục Du Sinh, sao còn trêu chọc y?

...

Năm giờ tan ca, sáu giờ rưỡi Bạch Thận Ngôn mới rời khỏi công ty.

Y đi thang máy, đến bãi đỗ xe.

Tài xế mở cửa cho y, sau đó vòng qua chỗ tay lái, ngồi lên.

Rất nhanh, xe đã chạy ra khỏi bãi đậu xe.

Sau khi Bạch Thận Ngôn lên xe, thì xoa ấn đường. Sau đó, lại dựa vào ghế, khép hờ mắt.

Lúc xe chạy được nửa đường, đột nhiên y cảm thấy không thích hợp.

"Dừng xe!"

Đột nhiên Bạch Thận Ngôn ghìm chặt cổ "tài xế" từ phía sau.

"Xoạt..."

Lốp xe ma sát với mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.

Theo sau đó, xe lập tức dừng lại, vọt vào khu xanh hóa bên cạnh.

"Khụ khụ...nhanh bỏ tay, là tôi...khụ khụ..."

"Tài xế" liên tục duỗi chân.

Nghe giọng nói quen thuộc, Bạch Thận Ngôn nhướng mày.

Y vươn tay, trực tiếp gỡ mũ trên đầu "tài xế", sau đó lộ ra mặt Thịnh Thiên Kim.

Sắc mặt Bạch Thận Ngôn trầm xuống, nới lỏng cô ra.

"Xuống xe." Giọng y lạnh lùng, nói.

"Khụ khụ khụ..."

Thịnh Thiên Kim che cổ, bị Bạch Thận Ngôn kéo ra khỏi ghế lái.

"Anh nhẹ chút..."

Cô ngồi ở ven đường.

Bạch Thận Ngôn sải bước tới chỗ tay lái, lấy cây cối mắc vào trong xe ra, lái xe ngừng ở ven đường.

May mắn bây giờ là lúc ăn cơm, bên này ít người, không đụng vào ai.

...

Sau khi Bạch Thận Ngôn ngừng xe xong, đi nhanh đến chỗ Thịnh Thiên Kim.

Y trực tiếp vươn tay, túm Thịnh Thiên Kim từ dưới đất đứng dậy.

Tay y, giống như kìm sắt, ghìm cô rất đau.

"Này? Bạch Thận Ngôn anh thả tôi ra...anh nhanh thả tôi ra..." Thịnh Thiên Kim kêu.

Nhưng, Bạch Thận Ngôn hoàn toàn không để ý tới cô, trực tiếp kéo cô đến phía sau bóng cây ở bờ sông, lúc này mới bỏ cô ra.

"Cô hỏi tôi làm gì? Tôi còn muốn hỏi cô đó! Cô đóng giả thành tài xế của tôi, rốt cuộc muốn làm gì?" Bạch Thận Ngôn nhìn chằm chằm cô, nói.

Thịnh Thiên Kim xoa xoa cổ tay bị y cầm đau, u oán nói: "Ai bảo anh không nghe tôi giải thích? Tôi chỉ muốn anh cho tôi chút thời gian, nghe tôi giải thích mà thôi. Không nghĩ tới anh ra tay nặng như vậy..."

"Giải thích? Giữa chúng ta, còn gì để giải thích nữa hả?" Bạch Thận Ngôn nói xong, lại hỏi: "Sao cô ăn mặc như vậy? Tài xế của tôi đâu?"

Nghĩ đến đây, lòng anh lại tuôn ra một đám lửa.

"À, chuyện này..."

Thịnh Thiên Kim xấu hổ nâng tay, gãi gãi cằm.

Thực tế, vì "bắt cóc" Bạch Thận Ngôn, cô dùng cây gậy điện đánh ngã tài xế. Sau đó, nhân cơ hội cởi quần áo của anh ta, lấy chìa khóa xe.

...

Nhìn thấy bộ dạng này của Thịnh Thiên Kim, sao Bạch Thận Ngôn có thể không đoán ra được?

Y nhíu nhíu mày.

Không biết vì sao, mỗi lần gặp Thịnh Thiên Kim, sự tự chủ mà y vẫn lấy làm tự hào, cũng sẽ hóa thành hư ảo trong nháy mắt.

"Tôi không cố ý." Thịnh Thiên Kim chắp tay trước ngực, để dưới cằm, đáng thương nói.

Bạch Thận Ngôn lườm cô.

Cuối cùng, anh vẫn lạnh mặt, lấy điện thoại ra, gọi cho tài xế. Sau khi biết được tài xế không sao, y nhẹ nhàng thở ra. Sau đó lại cho tài xế nghỉ phép ba ngày, thời gian nghỉ phép, gấp ba tiền lương.

Làm xong việc này, tâm tình của y hơi ổn định lại.

"Cám ơn anh." Thịnh Thiên Kim nói.

Bạch Thận Ngôn không nói chuyện, chỉ căng mặt, nhìn Thịnh Thiên Kim đứng ở trước mặt, trong lòng có chút phức tạp.

"Cô còn muốn giải thích chuyện gì?" Một lát sau, y nói.

Từ sau khi "Cố Niệm" biến mất, y nghĩ tới vài cảnh tượng hai người gặp lại. Nhưng chưa từng nghĩ tới, cô sẽ biến thành "Thịnh Thiên Kim", có quan hệ với Lục Du Sinh.

"Tôi..."

Thịnh Thiên Kim gẩy gẩy bộ đồng phục không hợp thân, nói: "Tôi muốn nói một tiếng thật xin lỗi với anh. Về chuyện tối hôm đó, tôi vô cùng có lỗi. Bởi vì, nhà tôi..."

"Được rồi, tôi không muốn nghe cô nói những chuyện này."

Bạch Thận Ngôn vẫy tay ngắt lời cô, nói: "Cô chỉ cần thành thật trả lời tôi mấy vấn đề là được rồi."

Thịnh Thiên Kim vội vàng gật gật đầu.

Bạch Thận Ngôn hít vào một hơi, nói: "Có phải cô từng khoe khoang khoác lác trước mặt bạn bè, nói nhất định sẽ theo đuổi được tôi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro