Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20

May mắn cô ngủ tỉnh, cài khóa chống trộm trong phòng, thế mới không để cho người bên ngoài vào được.

Nhưng thấy cảnh như vậy, cả đêm cô không ngủ.

Kính Thành, không thể ở được nữa.

Lúc trời sắp sáng, Thịnh Thiên Kim đã đưa ra kết luận.

Nếu xe tải dừng ở ven đường là trùng hợp, thì thẻ phòng tối qua không thể nói là trùng hợp.

Chỉ sợ, có người muốn chỉnh cô.

Về phần là ai, vô cùng dễ đoán.

Thịnh Cát An không biết dùng cách che che giấu giấu này, như vậy, chỉ còn lại Hồ Điệp Nhi, hoặc là Thịnh Mỹ Ngọc.

...

Cho dù như thế nào, cô cũng không thể ở lại Kính Thành được nữa.

Hai lần trước đối phương không đạt được mục đích, chắc chắn thủ đoạn tiếp theo sẽ trực tiếp hơn. Dựa vào thực lực bây giờ của cô, hoàn toàn không đấu lại đối phương.

Cách tốt nhất chính là ra ngoài tránh đầu gió trước.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Thịnh Thiên Kim vội vàng thu dọn đồ, xuống lầu tiến hành thủ tục trả phòng.

Lúc này, trời vừa sáng, người đi trên đường không nhiều lắm.

Thịnh Thiên Kim kéo va li đứng ở ngã tư, giờ phút này, cô vô cùng mông lung.

Thật sự phải rời khỏi Kính Thành sao?

Sau khi rời khỏi Kính Thành, cô có thể đi đâu?

Đứng một lát, cô gọi xe taxi, đến nghĩa trang Hương Sơn.

...

Ngồi trước mộ ông nội, lòng Thịnh Thiên Kim hơi yên ổn một chút.

Nhưng cô cũng biết mình nên nhanh chóng rời đi. Nếu không, chờ người tối qua phát hiện không thấy cô nữa, chắc chắn sẽ đến sân bay hoặc trạm xe lửa để chặn cô lại.

Đến lúc đó, cái gì cũng chậm.

Nhưng, cô có thể đi đâu?

Thịnh Thiên Kim mở điện thoại, xem một đống tên trong Address book.

Đột nhiên, mắt cô gắt gao nhìn chằm chằm một cái tên...

Bạch Thận Ngôn.

Nhìn đến đây, mày cô hơi nhíu lại.

Bạch Thận Ngôn...

Đêm đó, đột nhiên cô nhận được tin ông nội qua đời, vội vàng chạy đi. Sau khi chạy về Kính Thành, lại té xỉu trên linh đường của ông nội.

Hôn mê một tháng, mới có thể tỉnh lại...

Sau đó, đã liên tục xảy ra đủ chuyện khiến cô trở tay không kịp.

Tuy trên đường, cô phát hiện mất điện thoại, nhưng vẫn tìm lại được Address book. Nhưng lúc đó, cô hoàn toàn không có thời gian đi xử lý chuyện của Bạch Thận Ngôn...

Trong nháy mắt, cách thời gian cô rời khỏi thành phố M, đã gần hai tháng rồi.

"Aiz..."

Thịnh Thiên Kim thở dài thật dài.

...

Lúc này mặt trời đã bắt đầu mọc.

Thịnh Thiên Kim ngẩng đầu, ánh sáng ngược chiếu qua.

Cô cần phải đi.

Nhưng, cô có thể đi đâu?

"Ting ting ting..."

Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên.

Thịnh Thiên Kim nhìn thấy tên trên màn hình, đột nhiên mắt trợn to.

"Anh Du Sinh?" Thịnh Thiên Kim nhận điện thoại.

"Thiên Kim, anh về nước rồi." Đầu kia điện thoại, vang lên một giọng nam dịu dàng dễ nghe.

"..." Nghe giọng nói đó, cổ họng Thịnh Thiên Kim kéo căng.

"Chuyện ông nội em, anh nghe nói rồi. Thật có lỗi, lúc đó anh không ở bên cạnh em..." Trong điện thoại, giọng nói này giống như dòng suối sau trưa, chảy róc rách qua tim: "Thiên Kim, đến bên cạnh anh đi, để anh chăm sóc em."

Cho đến khi máy bay đáp xuống, Thịnh Thiên Kim vẫn có cảm giác không chân thực, giống như chân bước trên mây, đầu nặng bước nhẹ.

Ngẩng đầu nhìn mấy chữ "Sân bay thành phố M" ở phía trước, cô lại càng mông lung.

Lúc trước ở nghĩa trang, cô đã đồng ý với Lục Du Sinh thế nào vậy? Huống chi, cô còn từng thề, sẽ không đặt chân đến thành phố M nữa!

Bởi vì, trở lại thành phố M, cô lại nhớ tới Bạch Thận Ngôn. Nhớ tới Bạch Thận Ngôn, lại nhớ đến lúc trước không từ mà biệt, nhớ tới một đống phiền phức chưa xử lý đó.

Dựa theo tính cách của Bạch Thận Ngôn, hẳn là bây giờ đã hận chết cô rồi.

Cho nên, vì an toàn sinh mạng, cô tuyệt đối không thể gặp lại Bạch Thận Ngôn.

"Thiên Kim!"

Ngay lúc Thịnh Thiên Kim đứng ở sảnh chính, âm thầm ảo não, đột nhiên phía sau vang lên một giọng nam dịu dàng mang theo ý cười.

Thịnh Thiên Kim giật mình, quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông thân hình cao ráo đang kéo va li, mặt dịu dàng đứng sau lưng cô nhìn cô. Đó là một người đàn ông có vẻ ngoài cực kỳ xuất sắc, ước chừng cao 187cm, mặc âu phục màu đen, phối hợp với một cái áo sơ mi màu trắng bên trong, kết hợp với khuôn mặt lạnh lùng lại tinh xảo, khiến cho người ta có cảm giác vừa dịu dàng lại cấm dục.

Người nọ vừa xuất hiện, đã thu hút phần lớn ánh mắt.

Anh bỏ va li ra, mở hai tay, nhìn cô dịu dàng.

Thịnh Thiên Kim nở nụ cười, sau đó đi qua, ôm lấy anh.

"Anh Du Sinh." Thịnh Thiên Kim nói.

Một tay Lục Du Sinh ấn vai cô, một tay dịu dàng sờ đầu cô, miệng thoáng hiện lên nụ cười chết người.

Quả nhiên, bên cạnh lập tức có người hưng phấn hét chói tai.

"Anh ấy thật đẹp trai!"

"Thật dịu dàng! Nếu anh ấy có thể ôm mình như vậy, thật tốt biết bao!"

"Còn đẹp trai hơn mấy minh tinh kia nữa!"

...

Nghe những người đó bàn tán, Thịnh Thiên Kim dở khóc dở cười.

Xem ra mấy người này cũng giống cô lúc lần đầu tiên gặp Lục Du Sinh, bị vẻ ngoài của anh hấp dẫn.

Cô còn nhớ rõ, lần đầu tiên gặp Lục Du Sinh, là khoảng hai năm trước. Khi đó, cô vừa đến nước T, kết quả lại làm mất va li. Đang lúc cô cực kỳ lo lắng, Lục Du Sinh lại xuất hiện như một thiên thần, cứu vớt cô. Không chỉ giúp cô tìm lại va li, còn dẫn cô làm xong hết tất cả thủ tục...

Lúc đó, cô cảm thấy Lục Du Sinh vô cùng hoàn mỹ.

Sau này, trong lúc vô tình, cô phát hiện được bí mật của Lục Du Sinh. Ấn tượng của Lục Du Sinh ở trong lòng cô, từ thân sĩ hoàn mỹ biến thành lịch sự biến chất.

Cho nên, sau đó, mỗi lần cô nhìn thấy mấy cô gái không rõ chân tướng, thét chói tai kêu Lục Du Sinh là "nam thần" "muốn sinh khỉ con", lòng cô lại tương đối phức tạp.

...

Thịnh Thiên Kim buông Lục Du Sinh ra: "Hoan nghênh về nước."

Miệng Lục Du Sinh nhếch lên: "Hoan nghênh đến thành phố M."

Hai người nhìn nhau chăm chú, bên trong có ăn ý, có vui vẻ khi gặp lại.

"Đi thôi, anh dẫn em về trước." Sau đó, Lục Du Sinh vỗ vỗ vai cô, nói.

Thịnh Thiên Kim cười cười, cũng không khách sáo với anh.

Xe chạy trên đường.

Lục Du Sinh hỏi dự tính kế tiếp của Thịnh Thiên Kim.

Lúc anh hỏi đến đây, niềm vui gặp lại bạn tốt đã hơi biến mất.

Thịnh Thiên Kim nhìn phía trước, bình tĩnh nói: "Tạm thời tìm một chỗ trước, dàn xếp xong đã."

Bây giờ, Kính Thành là không trở về được.

Bạn bè trước kia, cũng không thể tiếp tục liên hệ nữa.

Mà tiền gởi ngân hàng của cô, cũng chỉ còn lại năm hàng số.

Đối với người luôn sống an nhàn sung sướng, cũng không thiếu tiền như cô, tuyệt đối là một tin dữ.

Nhưng cho dù như thế nào, cô phải sống thật tốt.

Vì ông nội, cũng vì chính cô.

Cô phải sống thật tốt, tuyệt đối không thể để người từng làm tổn thương cô đắc ý.

Sẽ có một ngày, cô sẽ trở lại Kính Thành, giành lại tất cả vốn thuộc về cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro