Chương 21
Chát!!!
Chaeyoung tát Tống Nguyệt Nhu cái đầu tiên.
Cô ta rất sốc, có camera ở đó, cô vậy mà lại dám đánh cô ta.
- Mày!!!
Nhục quá hóa giận, cô ta thay đổi luôn cách xưng hô, không còn là bộ dạng thục nữ nữa.
Cô lắc lắc cổ tay, khuôn mặt lạnh như băng liếc nhìn cô ta nói.
- Cái tát này là sự chào hỏi đặt biệt của tôi giành cho cô.
Ngừng một lát cô lại nói tiếp.
- Tôi trước giờ chưa từng có cái tin đồn nhảm nào, nhưng nhờ ơn của cô thì bây giờ tôi có rồi. Nhưng tôi... Không thích.
- Không thích thì mày làm gì được tao? Nếu tao xảy ra chuyện Lisa sẽ giết mày.
Cô ta gào lên đe dọa cô.
Cô nhuếch miệng cười tà mị.
- Cô tự tin vậy sao? Điều tôi muốn làm rất đơn giản, chỉ là biến tin đồn nhảm thành sự thật mà thôi.
Chát!!!
Cô vung cái tát thứ hai lên mặt cô ta làm cô ta say sẩm ngã bịch xuống sàn.
Cô tiến tới gần, ngồi xổm, bóp rất chặt cằm của cô ta.
- Tôi khuyên cô sau này nên tìm hiểu rõ đối thủ là ai và nhớ... tự lượng sức mình. Nếu không kết cục sẽ như hôm nay.
Chát!!!
Vừa dứt lời cô vung cái bạc tai thứ ba.
Dù đang rất đau đớn nhưng cô ta vẫn ngoan cố.
- Con đĩ khốn kiếp, t sẽ băm mày ra.
Chát!!!
Cái bạc tai thứ tư.
- Cái tội lắm mồm.
Chaeyoung túm tóc cô ta kéo lên.
- Cô thích tặng cho người khác tóc của mình mà, đúng không? Lần trước cô còn tặng cho tôi một nắm tóc đấy.
Vừa nói cô vừa giật giật tóc cô ta, vẫn thói kiêu căng đó, cô ta vừa đau đến chảy nước mắt vừa trừng mắt với cô mà hét.
- Tao sẽ giết mày, chắc chắn sẽ giết mày.
Cô cười lạnh lùng rồi thả cô ta ra.
Cô rút trong túi ra một chiếc điện thoại, từ nãy đến giờ cô đã ghi âm lại toàn bộ sự việc.
Cô chụp hình lại bộ dạng thảm hại của cô ta. Cô gửi hình và đoạn ghi âm đến cho Lisa cùng với dòng tin nhắn " Là loại người gì đây???"
Chiếc điện thoại này do Jisoo làm cho cô một thân phận giả để đăng kí vì bây giờ tất cả mọi thứ xung quanh cô đều đã bị Lisa chặn sạch sẽ.
Xong xuôi, cô nhìn xuống Tống Nguyệt Nhu đang thê thảm.
- Vẫn chưa xong đâu, bà cô già.
Nói rồi cô cúi xuống túm áo cô ta mà lôi đi.
- Mày muốn đưa tao đi đâu, thả tao ra con đĩ thối tha.
Mặt cho cô ta chửi rủa, cô vẫn lôi xồng xộc cô ta đi.
Cô cười nhuếch miệng.
- Kịch hay còn đang ở phía sau. Cô sẽ là nhân vật chính đấy.
Chaeyoung định đưa Tống Nguyệt Nhu lên một con tàu đã chuẩn bị sẵn, cô định cùng đưa cô ta đi để dễ dàng thỏa hiệp với Lisa.
Nhưng chỉ vừa đến bến cảng thì Lisa và người của anh đã đến.
Dù kế hoạch của cô bị thay đổi nhưng cô vẫn còn rất bình tĩnh.
- Nhanh thật đấy!
Thấy Lisa, Tống Nguyệt Nhu trở nên vui mừng.
- Anh ấy đến cứu tao, mày chết chắc rồi.
Cô ta nói thì thầm chỉ đủ cho cô nghe, rồi đột nhiên khóc lóc thảm thiết.
- Lisa! Cứu...cứu em!
Cô không chịu nổi bộ dạng giả tạo của cô ta liền tát cô ta một cái trước mặt Lisa cho cô ta câm miệng.
Có thể thấy vẻ mặt Lisa lúc này đang vô cùng tức giận, anh nhíu mày, khuôn mặt u ám.
Anh định tiến lại gần, cô liền phản ứng.
- Anh lại gần tôi sẽ ném cô ta xuống.
Anh nghe vậy liền dừng bước.
- Cô muốn gì, nói đi.
Giọng anh lạnh lùng.
- Tôi muốn anh ra khỏi cuộc sống của tôi, bây giờ, sau này hãy để tôi yên.
Anh nắm chặt nắm tay, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi.
- Chỉ vậy thôi sao?
- Phải!
Cô khẳng định chắc nịch làm anh càng thấy khó chịu hơn.
- Được thôi, thả Nguyệt Nhu ra và cô sẽ được những gì cô muốn.
Dù Lisa đã làm nhiều chuyện khiến cô tổn thương nhưng cô lại chọn tin anh lần này và cũng là lần cuối cùng trước khi không còn gặp lại anh nữa.
Nhưng kết quả lại khiến bất cứ ai cũng không thể ngờ đến.
Sau khi bỏ cô ta đứng lại đó còn cô đi về phía con tàu thì.
"Đùng"
Tống Nguyệt Nhu vội chạy lại chỗ Lisa, giật súng của một vệ sĩ bên cạnh anh mà bắn.
Anh không ngờ tới Tống Nguyệt Nhu luôn ngoan hiền, nhút nhát lâu nay, lại có thể làm như vậy nên đã không ngăn lại kịp lúc, đạn đã được bắn ra và nó đã trúng vào chân của cô.
Cô không biết rõ ai đã bắn mình, cô khụy xuống một chân đau đớn đầy máu, quay người lại ánh mắt đầy căm ghét nhìn Lisa.
Anh gương mặt hốt hoảng, vội vã chạy lại thì cô đã ngã xuống biển, anh cũng định nhảy xuống thì bị Tống Nguyệt Nhu và vệ sĩ của anh ta kéo lại.
Anh không quan tâm, đẩy ngã cô ta. Đây là lần đầu tiên anh đối xử với cô ta như vậy. Cô ta rất sốc.
Anh cũng nhảy xuống theo nhưng lại không tìm được cô.
Sau đó anh cho mấy chục đội cứu hộ tìm cô ròng rã mấy ngày.
Dù đã có con chip định vị trong người cô nhưng không hiểu sao nó lại không hoạt động nữa.
Trong mấy ngày đó anh chỉ ở nhà uống rượu và uống rượu.
Đã mấy ngày liền tìm kiếm không có kết quả.
Đội cứu hộ đến báo có thể cô đã chết và dừng việc tìm kiếm.
Anh tức giận đập vỡ cả bình rượu.
- Tiếp tục tìm, tôi muốn cô ấy sống trở về.
Đội cứu hộ cũng không còn cách nào đành nghe theo lời anh dù biết cơ hội sống sót của cô chẳng có phần trăm nào.
Tống Nguyệt Nhu thấy anh trong bộ dạng như vậy vì Chaeyoung, cô ta thật không cam lòng.
Mấy ngày liền anh sua đuổi cô ta, không thèm nhìn cô ta lấy một cái dù cho cô ta ra vẻ đáng thương tới mức nào.
Anh liên tục suy nghĩ tại sao anh lại thành ra bộ dạng này, có lẽ từ đầu anh đã sai. Anh không yêu Tống Nguyệt Nhu, vì cô ta từ nhỏ luôn cùng anh bên nhau nên anh mới hiểu lầm đó là tình yêu, anh luôn dung túng cho cô ta. Anh nghĩ mình rất hiểu cô ta, nhưng thật sự đã bị cô ta đánh lừa.
Cô ta dám cầm cả súng bắn người, anh không hiểu cô ta đã thay đổi từ lúc nào.
_________________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro