CHƯƠNG 8: TƯƠI CƯỜI.
Bạch Đồ kêu càng lúc càng lớn tiếng, giọng cũng khàn đi. Ngọc hành sưng đỏ không có chỗ phát tiết, làm cậu bị tra tấn đến dục tiên dục tử.
"Buông ra... cho tôi... muốn bắn..."
Cậu đứt quãng nói, tựa hồ dùng toàn bộ khí lực còn sót lại.
Bởi vì thân thể co rút, ngón tay Bạch Đồ nhịn không được hung hăng bấm vào lưng Diệp Tầm, đem nơi đó vẽ ra một đạo sắc hồng.
Bạch Đồ tựa hồ nghe bên tai nam nhân thao thao bất tuyệt nói: "Tôi yêu cậu! Tôi yêu cậu!" Diệp Tầm dùng một bàn tay cởi bỏ dây cao su đang siết "tiểu Bạch Đồ".
Thân thể cậu không lúc nào được yên, từng đợt từng đợt sóng tình cứ dồn dập ào đến.
Tựa như pháo hoa nhen nhóm oanh một tiếng nở rộ, Bạch Đồ cùng Diệp Tầm cùng đạt tới cao trào.
Linh hồn phảng phất như du tẩu trong vũ trụ mênh mông, phi thăng thành tiên. Bạch Đồ phun ra chất lòng trắng đục, làm ướt tám khối cơ bụng Diệp Tầm. Ngón tay bám càng sâu vào da thịt hắn, cuối cùng cũng lụi xơ mà buông lỏng.
Được cho ăn no nê, Bạch Đồ hư nhuyễn vô lực nằm ở ghế da cao cấp, đến cả đôi mắt cũng không thể mở ra ngay được. Diệp Tầm hiển nhiên còn dư sức, phía dưới chậm rãi rút ra, áo mưa tràn ngập tinh dịch bao lấy tính khí tráng kiêt. Hắn tháo xuống cái áo mưa đầy ắp, dùng hai ngón tay đưa đến gò má Bạch Đồ.
"Tổng tài đại nhân, đây là bằng chứng cho tình yêu của tôi."
Diệp Tầm buông lỏng tay, "ba" một tiếng, bao chứa tinh dịch rơi xuống mặt cậu, bạch trọc cứ vậy tràn ra, vấy bẩn khuôn mặt tinh xảo.
Diệp Tầm vui vẻ bật cười, lộ ra khuôn mặt nam hài với nụ cười mang dương quang mặt trời. Bạch Đồ vì thể lực tiêu hao, thập phần buồn ngủ, trước khi mất ý thức, hình ảnh cuối cùng cậu nhớ, chính là nụ cười kia của Diệp Tầm.
Đợi đến thời điểm Bạch Đồ tỉnh táo trở lại, cậu phát giác chính mình vẫn còn đang trong xe, giờ phút này cậu một thân ăn mặc chỉnh tề, trên người có đắp áo khoác ngoài của Diệp Tầm.
Thao. Cậu theo bản năng sờ soạng một chút mặt mình, không có dính thứ sền sệt gì đó. Thật may là Diệp Tầm đã thanh lý sạch sẽ, nếu không Bạch Đồ nhất định sẽ vì việc này mà phát hỏa.
Trong xe có mở một cái đèn nhỏ, bên cạnh không có ai, xe vẫn đang đỗ ở vùng ngoại ô Bạch Đồ trước lái tới, cậu nhìn ra ngoài, có lẽ cũng đã mười một giờ đêm. Làm một lần xong lại ngủ một giấc, làm áp lực công việc tích trữ trong người Bạch Đồ một hơi phát tiết, hiện lại cậu thấy cả người thực thoải mái.
Bạch Đồ đeo kính mắt, một lần nữa hướng ngoài cửa xe nhìn, Diệp Tầm đang cầm hai chiếc cốc đi về phía này, hắn từ xa đã thấy Bạch Đồ tỉnh dậy, bộ dáng phi thường vui vẻ, chạy chậm chốc lát đã trở về, đóng lại cửa xe.
Tiết trời ban đêm có điểm lạnh. Diệp Tầm khi nãy để áo khoác bên người Bạch Đồ, bên trong chỉ còn lại mỗi kiện áo ngắn tay. Trên tay Diệp Tầm ngoài một cái túi tiện lợi, còn cầm theo hai cốc mỳ ăn liền. Hắn đưa một ly đến trước mặt cậu.
"Bạch tổng, cậu đói bụng đi? Phụ cận này rất hẻo lánh, tôi tìm một vòng mới thấy được cửa hàng tiện lợi, sẵn còn đang nóng, cậu tùy tiện ăn đi."
Bạch Đồ mặt không chút thay đổi tiếp nhận cốc mỳ kia, cậu thường xuyên tăng ca, sớm đã quen với mấy loại mỳ ăn liền. Hơi nóng hầm hập của mỳ tôm lượn lờ mù mịt trong xe. Bạch Đồ tựa hồ nhớ tới cái gì, nâng lên đôi mắt xinh đẹp: "Anh tên gì?"
Tuy rằng cậu đã sớm biết tên của Diệp Tầm, nhưng là cậu không muốn cho hắn biết, chính mình đã cố ý hỏi thăm qua.
"Diệp Tầm, hai mươi lăm tuổi." Diệp Tầm nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng, sau còn xuất chứng minh nhân dân cho đối phương nhìn.
Bạch Đồ tùy tiện liếc mắt một cái, như là xem xét thông tin có liên quan, lạnh lùng "Ân" một tiếng. Cậu chậm rãi ăn mỳ, lại hỏi một câu:
"Anh không biết lái xe?"
Tỉnh lại được một lúc, Diệp Tầm lại không đem xe chạy đến trung tâm thành phố, Bạch Đồ đoán hắn tám phần mười là vì không thể lái xe.
"Có thể a." Diệp Tầm cười nói: "Nhưng là tôi không có bằng lái."
Đây là cái logic chó chết gì vậy!? Qua vài câu nói ít ỏi, Bạch Đồ đã đại khái thăm dò được tính cách của người kia. Cậu giống như vô tình nhắc tới chuyện trước khi hai người họ làm tình:
"Yêu cầu lúc nãy anh đưa ra..."
Bạch Đồ cố ý nói rất chậm, nghĩ muốn xem xem trên mặt nam nhân có hay không một chút dao động. Diệp Tầm thế nhưng lại không bị ảnh hưởng, vẫn như cũ sáng lạn tươi cười.
"Tôi đáp ứng, năm trăm vạn."
"Phải không, thật tốt quá, Bạch tổng." Diệp Tầm chẳng những không tỏ vẻ gì là thống khổ, trông hắn còn thực vui vẻ, giống như vừa hoàn thành một cuộc đại giao dịch.
Bạch Đồ nhìn nam nhân trước mắt cười đến vui vẻ, đơn thuần, không hề có một tia lo lắng. Cùng với nam nhân cuồng nhiệt khi làm tình hoàn toàn là hai người khác nhau.
Cậu đột nhiên cảm thấy, hắn ...cũng có phần thú vị.
___Hết Chương 8___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro