
CHƯƠNG 7: LỜI TÂM TÌNH.
Đầu lưỡi Diệp Tầm nhẹ nhàng tại da thịt đùi trong của Bạch Đồ "thưởng thức" một vòng, rốt cục cũng liếm sạch sẽ nơi đó.
Nhưng là hết thảy vừa mới bắt đầu, Diệp Tầm đem đầu lưỡi chính mình tiến vào càng sâu hơn, là làn da ít thấy nhất trên cơ thể Bạch Đồ. Âm nang giấu sâu ở trong dính ướt tinh dịch cùng với làn da trắng nõn của cậu có điểm bất đồng, nơi đó mềm mại phấn nộn.
Diệp Tầm dùng nụ hôn nóng bỏng, thâm tình rải rác lên thân thể Bạch Đồ. Sau dùng đầu lưỡi trơn trượt liếm âm nang đối phương, đem toàn bộ bạch trọc cuốn vào đầu lưỡi, tinh tế phẩm vị.
Hắn muốn người này, toàn bộ, từ đầu tới cuối thuộc về hắn.
Đầu lưỡi Diệp Tầm không hề buông tha một góc nào trên cơ thể Bạch Đồ, giờ phút này cả người Bạch Đồ ửng hồng, làn da vốn trắng nõn vì tính dục mà sung huyết. Tính khí khả ái cũng vì hưng phấn mà chậm rãi ngẩng đầu.
Diệp Tầm chôn đầu ở hạ thân Bạch Đồ, từ gốc bắt đầu liếm lên, liếm đến linh khẩu, sau đó đưa sâu vào cổ họng, dùng khoang miệng bao lấy tiểu huynh đệ kia, làm nó từ bán cương dần dần biến cứng.
Hắn nhớ tới, Bạch Đồ cũng từng làm vậy với hắn. Lúc này hắn muốn để Bạch Đồ lĩnh giáo thủ đoạn của hắn, hầu hạ hắn, lưu lại hắn.
Thân thể Bạch Đồ quả thực rất mẫn cảm, tính khí bị hấp trụ làm cậu như thể cá mất nước mà co rút giãy dụa, bất đồng ở chỗ cá là vì thống khổ, mà cậu là vì khoái cảm. Từng ngụm từng ngụm đứt đoạn hít thở, cậu càng trở nên dồn dập hưng phấn, dục vọng mạnh mẽ được tích trữ, hết thảy dồn xuống âm nang no đủ, Bạch Đồ cảm nhận được chính mình đã muốn bắn tinh lần thứ hai.
Diệp Tầm ngừng hôn, từ trong hộp xe Bạch Đồ lấy ra xấp danh thiếp, gỡ băng cao su cố định trên đó, sau liền gắt gao buộc vào ngọc hành Bạch Đồ, ức chế khiến cậu không thể bắn tinh.
Bạch Đồ cả người nóng rực, ý muốn giãy dụa. Diệp Tầm dùng một tay kiềm lấy hai cổ tay mảnh khảnh của cậu, áp lên cửa kính, rút dây lưng, rồi trói chúng lại.
Cậu đột nhiên thanh tỉnh vài phần, có chút hờn giận, tuy là người nằm dưới thân nam nhân, thế nhưng cậu lại sớm có thói quen chính mình chiếm quyền chủ đạo.
Vị tiểu viên chức kia dùng đôi môi mỏng mát xa toàn thân Bạch Đồ:
"Tôi bất quá là đang hầu hạ tổng tài đại nhân chơi đùa cho thực tận hứng."
Bạch Đồ giờ phút này cả người trần trụi, đôi anh đào trước ngực bị hấp đến sưng đỏ, cổ tay nhỏ nhắn, tinh tế bị trói buộc, tính khí hồng phấn cũng bị giam cầm. Là một báu vật mà không nam nhân nào có thể cưỡng lại được sự hấp dẫn.
Như vậy trừ bỏ Diệp Tầm, bất cứ ai cũng không thể nhìn thấy, trừ bỏ Diệp Tầm, bất cứ ai cũng đừng mong nghĩ đến!
Ánh mắt Diệp Tầm lóe lên một tia si cuồng, từ bóp tiền lấy ra thứ đã chuẩn bị tốt, đề thương ra trận.
Hắn không làm công tác khuếch trương cho Bạch Đồ, bởi từ lúc hắn dùng ngón tay khuấy đảo khoang miệng đối phương, tiểu huyệt phấn nộn phía dưới đã vì dục vọng mà tự động khép mở.
Bạch Đồ quả nhiên là một yêu tinh, bởi dục vọng hấp dẫn nam nhân vì hắn mà siêu lòng có thể so với yêu tinh a~ Diệp Tầm kéo ra hai chân Bạch Đồ, đem cực đại tính khí của chính mình từ từ chậm rãi sáp nhập.
Thân thể Bạch Đồ bắt đầu căng thẳng, do Diệp Tầm đột nhiên rút ra, nháy mắt lại đỉnh vào, làm cậu sắp như thăng thiên.
Diệp Tầm một chút lại một chút nhắm vào nơi thật sâu mà đỉnh, tiếng động khi âm nang hai người họ va chạm nhau "ba, ba, ba" vang bên tai không dứt. Nội tâm hắn kêu gào, hắn muốn cùng nam nhân này nói lời yêu. Chính là làm cách nào để yêu tinh mê người này thắng thắn, thật lòng chấp nhận tình yêu của hắn?
Diệp Tầm thở hổn hển, một chút lại một chút, gục đầu xuống gào thét:
"Tôi yêu chết thân thể cậu."
Thân hình Bạch Đồ ngay trước mắt ngày càng trở nên đỏ hồng, cậu kêu càng lúc càng gợi tình, cư nhiên lẫn trong đó vẫn có tiếng khóc nức nở tinh tế, tựa tiếng rên của một con mèo cái. Điều này làm cho Diệp Tầm càng thêm hưng phấn, vách tường trong cơ thể Bạch Đồ xoắn lại, như cái miệng nhỏ gắt gao cuốn lấy hắn, như muốn buộc hắn lấp đầy khoảng trống bên trong.
Diệp Tầm cũng không quản đây có phải hay không là thủ đoạn của yêu tinh cố ý muốn khiêu khích hắn, hắn đắm chìm vào khoái cảm, một lần thêm một lần cởi bỏ hết thảy lớp ngụy trang mà thể hiện tình cảm:
"Tôi yêu cậu... Thật sự rất yêu..."
Chờ khi Bạch Đồ tỉnh táo lại, hẳn vẫn sẽ tin những lời này là trong lúc lên giường kích tình mà bật thốt ra, thế nhưng kỳ thật là, Diệp Tầm thầm trộm bày tỏ thực tâm. Một ngày nào đó, Diệp Tầm hắn phải danh chính ngôn thuận ở trước mắt đối phương nói thương cậu ấy, cùng cậu ấy đi đến hôn nhân.
Mà Diệp Tầm hiện tại thầm nghĩ muốn đem nam nhân dưới thân nhu thuận tiến nhập thân thể mình, vĩnh viễn vĩnh viễn không buông tay.
__End Chương 7__
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro