CHƯƠNG 6: TỐI NAY.
Trước khi chiếm được loại tình cảm đó, việc tiên quyết phải làm là nắm bắt thân thể của tổng tài đại nhân, khiến cậu không thể ly khai mình được nữa.
Ngón tay Diệp tầm khẽ lướt qua khuôn mặt tinh xảo, xinh đẹp của Bạch Đồ. Sau đó lấy ngón trỏ, cắm vào trong miệng cậu, nhẹ nhàng khuấy đảo.
"Tổng tài đại nhân, ngài phải làm cho ngón tay tôi thật ẩm ướt thì tôi mới có thể giúp ngài khuếch trương tốt được."
Nhìn chằm chằm Bạch Đồ đang dùng hai cánh môi mỏng bao trụ lấy ngón tay mình tựa như một tiểu miêu nhu thuận, Diệp Tầm thấy trong tâm hắn thực có chút ngứa. Nút áo sơ mi của Bạch Đồ đã được cởi ra, lộ ra gần hết lồng ngực, cùng hai nhũ hoa phấn nộn màu anh đào.
Thân thể Bạch Đồ phi thường mẫn cảm, chỉ cần một chút động chạm cũng đủ làm cậu dục hỏa đốt người. Diệp Tầm ngậm lấy đỉnh nhũ đối phương, liền nghe thấy Bạch Đồ trong miệng còn đang ăn ngón tay không nhịn được "Hừ" một tiếng.
Diệp Tầm đem đầu lưỡi chính mình quấn lấy nhũ hoa kia mà nhẹ nhàng liếm mút. Tay hắn từ một ngón tăng lên thành hai ngón đưa đẩy trong miệng Bạch Đồ, Bạch Đồ dường như hưng phấn, mút càng thêm chặt. Nếu tại địa phương khác cũng hút như vậy, Diệp Tầm vừa vặn càng thêm cao hứng.
Diệp Tầm một bên dùng ngón tay chính mình khiêu khích khoang miệng Bạch Đồ, một bên lấy răng nanh khe khẽ cắn mút nhũ tiêm. Bạch Đồ rốt cục chịu không nổi, cả người tê dại, cơ thể liền lên đỉnh, sau liền kêu một tiếng gợi tình, cư nhiên như vậy bắn ra, chất lỏng nóng bỏng sền sệt dần dần thấm ướt tây khố.
Rõ ràng Diệp Tầm ngay cả một đầu ngón tay còn chưa đụng đến phía dưới Bạch Đồ, Bạch Đồ thế nhưng không chịu được bị trêu đùa đến bắn ra.
Diệp Tầm ngả ngớn nở nụ cười:
"Tổng tài đại nhân đã gấp đến độ chủ động tiết ra "dầu bôi trơn" luôn sao?"
Đến nước này Diệp Tầm cũng chẳng cớ gì chần chừ nữa, đem ngón tay từ trong khoang miệng Bạch Đồ rút ra, trên ngón trỏ cùng ngón giữa dính đầy nước bọt trong suốt của Bạch Đồ.
Diệp Tầm tựa như rất hưởng thụ, vươn ra đầu lưỡi, liếm liếm ngón tay dính đầy dịch, một bộ tiếu ý nói: "Thực ngọt."
Sau đó lưu loát cởi bỏ quần lót ướt đẫm của Bạch Đồ. Giờ phút này, Bạch Đồ nằm trên ghế da màu đen, hai chân thon dài vì dục vọng mà khép chặt, giữa bắp đùi lộ ra khe hở chảy đầy bạch trọc vừa rồi đạt cao trào.
Diệp Tầm thản nhiên tươi cười, tách hai chân Bạch Đồ, vùi đầu vào hạ khố đối phương. Hắn dùng đầu lưỡi, một chút lại một chút liếm hết tinh dịch nơi đó.
Đầu lưỡi mềm mai, trên bề mặt hơi hơi thô ráp, như có như không lướt qua vùng da nhạy cảm ở đùi trong Bạch Đồ. Mới đầu có chút ngứa, sau liền không ngừng dâng lên một hồi tê dại.
Bạch Đồ thấy thân thể của chính mình đã muốn mềm ra thành một khối điểm tâm ngọt, cậu cố gắng gợi ra một mùi vị thật ngọt ngào, mong chờ người trước mắt đem mình ăn vào bụng.
Nhưng vị đầu bếp kia lại không như vậy, hắn dùng ngón tay từng tấc từng tấc vuốt ve vật ngon trước mặt, không ngừng quét lên "sốt bơ tinh khiết", khiến món điểm tâm càng dậy lên hơi thở tươi mát.
Bạch Đồ có điểm không nhẫn nại được với loại tình thú khiêu khích mà từ tốn này của Diệp Tầm, chúng chỉ làm dục vọng cậu càng thêm mãnh liệt, nhưng chính là Diệp Tầm không thỏa mãn cậu. Thân thể Bạch Đồ không vì vừa bắn tinh mà mệt mỏi, ngược lại càng có tinh thần dưới sự ôn nhu của Diệp Tầm.
Cậu muốn... Phi thường muốn...
Bạch Đồ sắc mặt ửng hồng, đem hai chân khóa chặt bên hông Diệp Tầm, còn kém nói thẳng ra: "Nhanh đến ăn ta đi!"
Đối phương hoàn toàn không thèm để ý tới. Diệp Tầm thể như đang chế tác một món đồ gốm tinh mỹ, tất cả mọi người cảm giác được món đồ này đã muốn được hoàn thành, nhưng duy chỉ có hắn biết "nó" phân lượng không đủ trọng, đường cong không đủ mỹ, hắn muốn ở trong tay hắn, "thứ này" phải càng ngày càng mỹ, hắn muốn "nó" trở thành tác phẩm tuyệt thế.
Người này mang trong mình sự cô độc, cậu từng tiếp cận Diệp Tầm, rồi lại như chưa có chuyện gì kéo dài khoảng cách.
Người này mang trong mình sự nhiệt tình, ngày đó bọn họ hôn môi nhau, thẳng thắn, thành khẩn thỏa mãn tâm tư mãnh liệt của nhau.
Diệp Tầm biết, nam nhân trước mắt này vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng hắn, cho nên hắn muốn hôn, muốn biến mỗi tấc da thịt trên thân thể đối phương so với trái tim, nhanh hơn tiếp nhận hắn.
Tâm Diệp Tầm sớm đã bị Bạch Đồ trói buộc, trở thành nô lệ của tình yêu. Nhưng là nô lệ, làm sao có thể quá phận cầu chủ nhân đáp lại tình cảm? Muốn có được trái tim Bạch Đồ, Diệp Tầm hắn phải trở thành dã thú, hắn phải nhanh trước một bước, phải chinh phục được nam nhân cứng đầu này.
Tối nay, hắn phải xuất ra toàn bộ thủ đoạn của bản thân, chỉ vì lưu lại một nhân tâm.
__Hết chương 6__
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro