Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2_ Có thiện cảm với anh

Lái xe vào trong, anh không để cô nói thêm câu nào nữa, trực tiếp bế cô bước vào nhà, lúc này, một người đàn ông trung niên bước ra....

-" Lão đại!"_ Người đàn ông đó cung kính cúi đầu chào

-" Điều tra cho tôi đám người thừa nước đục thả câu mà đuổi theo tôi lúc nảy!"_ Nói rồi, Mạc Hạo Thần bế cô vào trong...

-" Người đó, là ai vậy?"_ Cô thấy người đàn ông đó khiêm nhường như vậy thì hỏi

-" Ông ấy họ Thạch, là quản gia ở đây!"

Anh đỡ cô ngồi xuống sofa rồi hỏi:" Nhóm người đuổi theo cô, bọn họ là ai?"

-" Họ là vệ sĩ mà ba tôi phái theo bảo vệ tôi!"_ Nhắc đến chuyện này, cô không khỏi bất mãn khi bị kiểm soát như thế, đi đâu cũng không tiện

-" Vậy tại sao lại chạy trốn?"_ Anh hỏi tiếp, rồi bước lấy hộp cứu thương mang lại

-" Tôi..."_ Trong lúc cô còn đang suy nghĩ bân quơ thì anh bất ngờ sửa lại cái chân bị trật khớp của cô...

-" Á!"_ Đau đớn khiến cô hét lên một tiếng

Giúp cô băng bó xong, anh lên tiếng:" Xong rồi, một lát là sẽ đi lại được"_ Mặt anh không chút biểu cảm nói

-" Cảm ơn!"_ Cô ngượng ngùng nói

-" Giờ cô có thể nói cho tôi biết tại sao họ lại đuổi theo cô!"_ Anh ngồi xuống cạnh cô, dùng ánh mắt uy hiếp nhìn cô, bắt cô phải nói ra sự thật

-" Tại vì tôi không thích họ cứ đi theo tôi như thế, khiến tôi đi đâu cũng thấy không được tự do và tôi đã trốn họ đi ra ngoài một mình, rồi bị họ phát hiện nên đuổi theo tôi"_ Không biết có phải bị khí thế của anh làm cho sợ hãi hay không nữa mà cô lại có thể nói ra mọi chuyện

-" Cô cũng thật là, họ cũng chỉ vì lo cho sự an toàn của cô thôi mà!"_ Bây giờ anh nói chuyện có phần ôn nhu hơn lúc nảy được một chút, nhưng lại không nhận ra rằng, trong câu nói của mình lại có một sự quan tâm không hề nhỏ

-" Nhưng tôi thích tự do!"_ Cô quay lại mặt đối mặt với anh

Lần đầu tiên nhìn anh gần như thế, thật khiến cô ngây ngốc, anh quả thật rất đẹp trai, từ đôi mắt đến hơi thở đều toát lên khí chất và phong thái cao quý. Và đây là lần đầu tiên cô cảm thấy có một chút thiện cảm với anh...

Còn anh, khi thấy cô nhìn mình như thế thì không khỏi cảm thấy có gì đó là lạ, có cảm giác như muốn cô nhìn mình như thế, khống chế tâm tình khó hiểu của mình, anh hỏi:" Tôi còn chưa biết tên cô là gì?"

-" Ngôn... Ngôn Tiểu An, còn anh?"_ Anh đột nhiên lên tiếng như vậy, khiến cô có phần hơi giật mình, cảm giác như bị người ta phát hiện ra chuyện xấu gì đó!

-" Hóa ra là Đại tiểu thư Ngôn gia! Tôi là Mạc Hạo Thần!"_ Anh nhếch mép cười nói

Lần đâu tiên thấy anh cười, không ngờ khi anh cười lại đẹp như vậy, nhưng khi nghe được câu trả lời của anh, cô đáp:" Anh cũng đâu phải bình thường, Mạc Lão đại lừng danh cơ đấy!"

Anh nhúng vai, tỏ vẻ như rất bình thường vậy! Và anh cũng nhận ra rằng, bản thân hôm nay có điều gì đó là lạ, nhưng cũng không biết nguyên nhân là tại sao nữa!?

-" Có đói không?"_ Anh đột nhiên chuyển chủ đề

-" Tôi cũng thấy đói rồi, khi nảy chạy như thế quả thật là quá hao tổn thể lực mà!"_ Cô cười nói

-" Vậy đi ăn thôi"_ Nghe được câu trả lời của cô, anh vui vẻ, chủ động nắm lấy tay cô kéo đi ra ngoài

Cô thấy anh tự nhiên như thế thì hơi bất ngờ, chẳng phải khi nảy còn giống như bị điên sao? Nhưng cô cũng không nói gì, cứ mặc cho anh nắm tay mình kéo đi....

Chiếc Lamborghini sáng loáng đỗ ở bên ngoài, chỉ còn sẵn sàng chờ lệnh của anh để xuất phát thôi...

-" Đi thôi"_ Anh lịch sự mở cửa xe cho cô

Cô cười gật đầu rồi bước lên xe, anh cũng nhanh chóng vào vị trí, đưa cô đi ăn.....

~~~~~~~~~~

Ngôn gia......

Những vệ sĩ lúc nảy đang báo cáo tình hình cụ thể với Ngôn lão gia....

-" Các người nói con bé được Mạc Hạo Thần đưa đi rồi?"_ Ngôn Thiếu Phong nghe tin cũng không mấy lo ngại, nhưng cũng có điều hơi ngạc nhiên khi anh làm như thế. Chẳng phải Mạc lão đại lừng danh nổi tiếng là không gần nữ sắc hay sao?

-" Vậy chúng ta có cần qua bên chỗ của Mạc Lão đại đưa tiểu thư về không?"_ Quản gia Từ kính cẩn hỏi

-" Không cần, cứ để con bé ở bên đó!"_ Ngôn Thiếu Phong nói, ông biết nếu cứ ngang nhiên qua đó đòi người thì chắc chắn Ngôn gia và Mạc gia sẽ nổi sóng...

~~~~~~~~~

Xe dừng lại trước một nhà hàng sang trọng.....

Cả hai bước xuống xe dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người...

Cả hai bước vào trong....

Bắt đầu với việc gọi món, một tên mập bước ra:" Mạc Lão đại, ngài muốn dùng gì?"_ Tên đó cung kính hỏi anh, nhưng khi nhìn thấy cô thì:" Cô ấy... ngài thử khẩu vị mới à?"

-" Nếu ông không muốn bị mất lưỡi thì đừng ăn nói xằn bậy, cô ấy là Mạc phu nhân tương lai"_ Anh trầm mặc, không biết nguyên nhân vì sao khi nghe người khác nói xấu vì cô thì anh lại cảm thấy tức giận....

Tên mập xanh mặc ngay lập tức, hắn cảm thấy hối hận khi đã hỏi lời ngu ngốc lúc nảy, nên lập tức cúi đầu:" Xin lỗi Mạc Lão đại, xin lỗi Mạc phu nhân, tiểu nhân có mắt như mù, mong hai vị rộng lượng mà bỏ qua cho"

Cô cũng cảm thấy khó xử với tình huống hiện tại, tên chết bầm này dám nói cô là Mạc phu nhân của hắn cơ đấy!

Sau khi đã gọi món, anh phất tay ý bảo tên đó cút đi...

-"Dạ, tiểu nhân cáo lui"_ Nói rồi, hắn chuồn lẹ vào trong, hắn đã toát hết mồ hôi lạnh rồi

Lát sau, món ăn được dọn ra, cả hai bắt đầu ăn....

Nhưng cô ăn không được thoải mái, lí do là vì, những người ở đây cứ nhìn chằm chằm vào họ...

Đơn giản thôi, cũng do ai kia mới khẳng định cô là Mạc phu nhân tương lai của ai kia nên mới thành như vậy!

Như đọc được suy nghĩ của cô, anh đưa đôi mắt sắt lẻm lướt một vòng, thế là cô ngồi ăn một cách tự nhiên vô cùng....

Sau khi kết thúc việc ăn uống, anh đưa cô về Ngôn gia, nhưng khi dừng lại trước cổng chính Ngôn gia thì cô lại nói:" Nè, anh có thể đưa tôi đi chơi hết ngày hôm nay không, khó khăn lắm tôi mới trốn khỏi những tên vệ sĩ đó đấy!"

-" Được"_ Anh cười, rồi lái xe, phóng thẳng đến bãi biển

Xe dừng lại trên bờ biển, anh và cô xuống xe, cô tung tăng đi dọc theo bờ biển, vui vẻ chạy chơi trên bãi cát vàng, rồi cô chạy đến chỗ anh, cầm lấy tay anh rồi nói:" Chúng ta ra biển chơi đi"_ Nói rồi, cô kéo tay anh chạy đi

Anh vui vẻ nô đùa cùng cô. Lâu lắm rồi, anh mới có được hạnh phúc như hiện tại, cũng không biết đã bao lâu, anh khóa mình trong chiếc vỏ ngoài lạnh lùng, độc ác, cũng không biết đã bao lâu rồi, anh mới cảm nhận được hạnh phúc gia đình...

Nhưng anh vẫn chưa nhận ra một điều bất thường ở bản thân, đó là sự rung động chưa hề có ở nơi anh đối với một cô gái.

Trái tim anh đã thuộc về cô, anh đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên và chỉ có cô, mới đem lại cho anh cảm giác hạnh phúc và bình yên đến thế.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro