Chương 1
Ánh nắng sớm xuyên qua những tán cây chiếu rọi vào một căn phòng nhỏ ở cô nhị viện Thiện Ái .
Tịnh Kì ngồi bên cửa sổ , má áp lên kính, hai mắt to tròn long lanh chăm chú nhìn ra bên ngoài . Hôm nay ngoài cổng cô nhi viện có rất nhiều xe mà quan trọng hơn hết , những chiếc xe này là lần đầu cô thấy . Quá đỗi lạ lẫm và sang trọng.
Tịnh Kì nhảy xuống sàn , chạy nhanh đến cái giường đặt ở giữa phòng , lay lay một cô bé đang nằm trên đó .
- An Nhiên , An Nhiên chị dậy đi
Cô bé trên giường gầy gò yếu ớt , khuôn mặt xanh xao đáng thương . An Nhiên từ từ mở mắt nhìn Tịnh Kì , lờ mờ hỏi
- Có chuyện gì thế ? Hôm nay chị rất mệt , chỉ muốn ngủ thôi
- Chị mau dậy đi ! Hôm nay có rất nhiều xe đến đây , mà mấy chiếc xe ấy rất đẹp nha . Đều là lần đầu em mới thấy đó ! Biết đâu hôm nay chúng ta sẽ được một người giàu có nhận nuôi
An Nhiên nghe có xe đến , gương mặt nhỏ bé bổng tươi tỉnh hẳn lên . Hai cô bé lại chạy đến bên cửa sổ nhìn một lúc lâu nữa rồi lại chạy ra bên ngoài .
Tịnh Kì nắm tay An nhiên đến gặp hiệu trưởng, nhưng không biết bên trong đang có người .
Tịnh Kì nhìn xung quanh phòng , có hai hay ba người gì đó mặc đồ đen đang đứng nghiêm hai bên , còn ngồi trên ghế hiệu trưởng là một ông chú to cao , bụng bự mặt rất hung ác .
Hiệu trưởng nhìn hai đứa bé , giọng hơi run
- Hai đứa ! Đi ra ngoài ngay
Tịnh Kì rất hiểu chuyện , lịch sự cuối chào mọi người rồi nắm tay An Nhiên rời đi . Nhưng An Nhiên lúc này đã sợ đến xanh mặt , chân chôn chặt tại một chỗ
- Chị , đi mau thôi
- Đợi đã _ ông chú đó lên tiếng rồi đứng lên đi về phía An Nhiên
- Cháu năm nay mấy tuổi
An Nhiên nhìn Tịnh Kì , giọng run run vì sợ hãi
- Cháu ... 10 tuổi
Ông chú đó nhếch môi cười nhìn An Nhiên , ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới rồi quay lại nói với hiệu trưởng
- Ông già , tôi đưa con bé này đi
- Nhưng nó...
- Hừ , ông không cần nói nhiều , con bé này rất có tố chất , rất ngoan rất nghe lời . Sau này nếu đào tạo cẩn thận ... sẽ rất biết cách quyến rũ đàn ông
Tịnh Kì và An nhiên nghe xong đều đơ mặt , không hiểu gì cả ! Nhưng hiệu trưởng đã chạy đến bên hai người , ngăn lại
- Ngài Lâm , tôi biết là không có gì có thể từ chối ngài , nhưng xin ngài có thể tha cho đứa trẻ tội nghiệp này một mạng
- Haizz , hiệu trưởng tôi cũng rất muốn tha cho nó , nhưng bất quá là Hoắc tiên sinh đang cần người , dù gì thì sau này cũng cần cho công việc . Mong ông thông cảm cho tôi
- Các cậu , dẫn nó đi rồi tìm thêm mấy đứa nữa cho tôi . Nhanh đi , mất thời gian quá
Mấy người vệ sĩ đứng bên cạnh tiến lên đẩy hiểu trưởng và Tịnh Kì sang một bên , sau đó lôi An Nhiên Đi
- Tịnh Kì , Tịnh Kì cứu chị , cứu chị nhanh lên
Tịnh Kì đứng một bên biết là có chuyện không hay , chạy lên kéo tay An Nhiên
- Mấy chú bỏ tay ra , bỏ tay ra đi , đừng bắt chị con đi
- Nhanh lên đi ! Các cậu làm việc lề mề quá
Tịnh Kì và An Nhiên ở bên này vẫn bán sống bán chết ôm chặt lấy nhau . Lúc này An Nhiên đã sợ đến khóc rống lên
Ông chú Lâm đó thấy thế , nhăn mặt quát lớn
- Lôi luôn con nhỏ đó đi , nếu nó không muốn sống an nhàn thì cho nó biết thế nào là địa ngục !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro