👾 CHƯƠNG 84: CUỘC CHIẾN CỦA ĐÀN ÔNG👾
Tzuyu chưa từng bao giờ nghĩ đến việc gặp lại Jae Hyun lại đến hết sức bất chợt như vậy.
McDonald trên thế giới đều náo nhiệt như nhau. Hôm nay nhờ phúc của người bạn nhỏ Junghoon, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm cô không đi tới nơi luôn tràn ngập vui vẻ mà trước kia cô thích.
Lại nói đến Tiểu Bá Vương nhà họ Jeon đó, sau khi tan học buổi chiều thở phì phò chạy đến, thấy vừa chỉ có một mình mẹ lại chống nạnh:
"Mẹ, ba đâu? Tại sao chưa tới?"
Hôm nay cậu thật sự bị chọc tức chết rồi, bị một bạn học nữ nói cậu không có ba mẹ đi đón, còn cười cậu không ăn bánh donut của McDonald's. Nếu như không phải là giáo viên ngăn cản kịp thời, cậu nhất định sẽ đánh bạn nữ đáng ghét đó cho không về nhà được. Lại dám cười cậu à.
"Ba ở công ty rồi! Sao vậy?"
Tzuyu nhìn gương mặt tức giận và không cam lòng của con trai, không hiểu hôm nay sao con lại đi hỏi ba.
"Bây giờ gọi ba tới đón con đi, nếu không con không về nhà!"
Vừa nghĩ tới vẻ mặt đắc ý của bạn nữ đó, Junghoon càng tức. Ném cặp sách sau lưng xuống đất, người cũng ngồi chồm hổm xuống, ăn vạ không chịu đi.
"Công việc ba con bận rộn như vậy, đâu có ở không? Không phải con muốn cố tình gây sự đó chứ? Có chuyện gì buổi tối về nói không phải giống nhau sao?"
Ba mẹ với các bạn học đi ngang qua cũng tò mò nhìn cặp mẹ con kì lạ.
"Mẹ, cuối cùng mẹ không muốn gọi điện thoại đúng không?"
Tính khí ác bá lại tới nữa rồi.
"Junghoon, tại sao nhất định phải ba tới?"
Bình thường không phải đều là cô đón cậu sao?
"Con không quan tâm, con muốn ba tới!"
Hai mẹ con ở cửa trường học giằng co. Cuối cùng người bạn nhỏ Junghoon của chúng ta thắng, Tzuyu bất đắc dĩ gọi điện thoại cho "người kia".
Sau đó không chỉ là ba tới, cuối cùng bọn họ còn tới nơi mà hai ba con luôn phỉ nhổ là đồ ăn không tốt cho sức khỏe.
"Mẹ, con muốn donut."
Thời gian gần tối, không tính có người nhiều. Bọn họ chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Junghoon bắt đầu chỉ điểm mẹ đi chọn món ăn. Mà người đàn ông to xác đó dĩ nhiên cũng làm như vậy, không nhúc nhích nhìn cô.
Được rồi! Coi như là bọn họ lần đầu tiên tới không hiểu biết là được rồi!
"Anh thì sao?"
Tzuyu nhìn người đàn ông một thân không hợp với McDonald.
"Sao cũng được."
Jungkook ném xuống hai chữ liền bị con trai kéo qua nhìn máy chơi game trong tay, hai ba con rất quá đáng. Cô gái nhỏ đáng thương mặt uất ức đi đến nơi mua thức ăn.
"Thật xin lỗi!"
Tzuyu mua xong bữa ăn xoay người lại đụng phải một lồng ngực cứng rắn.
"Không sao!"
Tay thon dài của đàn ông đỡ cô bị tóc dài che mặt dậy.
Tại sao giọng nói này quen thuộc như vậy? Tzuyu ngẩng đầu lên, gương mặt trong giấc mộng xuất hiện chân thực ngay trước mắt!
Tại sao là cô/anh ấy? Thời gian giống như đứng yên, người chung quanh, tiếng động dường như không liên quan đến bọn họ.
Jae Hyun! Làm sao anh ấy lại ở đây? Tzuyu đang cầm đĩa thức ăn trong tay đang phát run lại không phát ra được một chữ. Người con trai trẻ tuổi, trong sáng đã không còn tồn tại trong ấn tượng, trước mặt cô là một người đàn ông trưởng thành, quần áo tinh tế làm tản ra hơi thở bình tĩnh.
Jae Hyun cũng ngây ngẩn cả người, anh ta không phải là không muốn gặp cô ở khoảng cách gần như vậy, chẳng qua là cơ hội tốt còn chưa tới. Nhưng ông trời chính là thích trêu cợt con người, bọn họ thế nhưng lại gặp nhau với tư thế này. Đã lâu không gặp cô, trên mặt cô đã mất đi vẻ thiếu nữ thuần khiết, cả người tràn đầy hơi thở phụ nữ kiều mỵ, quyến rũ; chẳng qua là cặp mắt kia, cặp mắt trong suốt vẫn hấp dẫn lòng người như cũ!
"Mẹ, sao mẹ lâu vậy? Ba nói muốn đi về!"
Một giọng nói trong trẻo của con nít phá vỡ kinh ngạc cùng luống cuống của đôi tình nhân cũ xa cách đã lâu, cũng làm cho lòng Tzuyu bỗng chốc hoang mang. Đôi mắt to lo sợ nhìn về phía người đàn ông đang đi tới. Anh ấy thấy, thấy hết rồi! Anh quang minh chính đại đi đến bên người cô.
Cái gì gọi là gặp lại không bằng vô tình gặp được? Không muốn chuyện đã xảy ra còn đến nhanh hơn thế! Khi cái gì anh cũng chưa chuẩn bị thì bọn họ đã gặp mặt rồi. Mới vừa rồi nghe giọng con trai:
"Sao mẹ lại nhìn cái chú đó?"
Lúc đó là anh biết rồi. Jeon Jae dành, người này muốn trở về tuyên chiến với anh rồi sao? Cũng không biết cuối cùng ai sẽ thắng.
Bất kể người nào thắng, chắc chắn sẽ có người bị thương.
Mà Jae Hyun theo ánh mắt của cô cũng nhìn thấy tên đàn ông mà anh ta gọi là "anh hai" đó, mấy năm không thấy anh càng thêm chín chắn. Anh hai đã từng thần tượng mà anh ta luôn sùng bái, nhưng bây giờ anh ta không còn. 5 năm này, anh ta trải qua trăm cay ngàn đắng, chịu đựng bao nhiêu đêm không ngủ là vì ai, vì cái gì? Không phải là vì để có năng lực có thể chống lại anh hai sao? Không thể phủ nhận, bây giờ anh ta đã sớm không còn là Jeon Jae dành cái gì cũng không hiểu năm đó, nhưng anh ta biết, anh ta tiến bộ, anh hai cũng không thể dừng tại chỗ. Cho nên, tất cả kế hoạch phải cẩn thận mới được, anh ta không thể thua cả ván bài.
"Bảo bối, donut của con."
Tzuyu khẽ run, cầm bánh quế trên tay đưa cho con trai.
"Thì ra cũng là nước đá bào mà thôi!"
Junghoon có chút ghét nhìn cái bánh quế trắng sữa đó, đưa ra đầu lưỡi phấn hồng liếm, ừ! Mùi vị bình thường! Cũng không biết nữ sinh ngu ngốc ở trường hôm nay làm sao ăn ngon, còn dám cười nhạo cậu không biết cái gì gọi "donut".
"Mẹ, con không cần ăn!"
Junghoon uống thêm vài ngụm nước đá bào rồi đưa cho mẹ.
"Bên kia có thùng rác, đi ném với mẹ đi!"
Jungkook đi tới, đưa tay sờ sờ đầu con trai. Người lớn nói chuyện, trẻ con không nên nghe.
Rối loạn không biết như thế nào cho phải nên Tzuyu cúi đầu kéo tay con trai lập tức rời khỏi chốn thị phi này. Thật sự là quá bất ngờ, cô không hề chuẩn bị tâm lí.
"Anh hai, đã lâu không gặp!"
Cuối cùng đã không còn là đứa con trai 21 tuổi cái gì cũng không hiểu, tâm tình gì cũng biểu hiện ở trên mặt. Jae Hyun đầu tiên ra tiếng.
"Jae Hyun, đã lâu không gặp. Trở về sao không nói cho anh biết?"
Nếu so với công phu mặt ngoài, Jungkook so với anh ta làm còn hoàn mỹ hơn.
"Vừa về mấy ngày, còn chưa kịp thông báo mọi người. Anh hai cũng không có ở nhà, tin tức dĩ nhiên tương đối chậm!"
Thật ra thì Jae Hyun cũng không cho ba mẹ biết anh đã về. Thời cơ chưa tới, nếu như ba mẹ biết anh ta lần này trở về là muốn tranh giành chức tổng giám đốc Jeon Thị với anh hai, vậy bọn họ sẽ giúp ai?
"Lần này trở về, tính ở lại bao lâu?"
Ở đại sảnh người đến người đi dùng cơm, hai người đàn ông phong thái phi phàm có thể bình tĩnh trò chuyện dường như chẳng màng đề tài.
"Anh hai hi vọng em ở bao lâu?"
Khóe miệng Jae Hyun giương lên cười, nhìn thoáng nụ cười xa lạ của Jungkook.
"Đây là nhà của em, em muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, không phải sao?"
Muốn tuyên chiến với anh sao? Anh quả nhiên không có nhìn lầm, Jeon Jae Hyun chỉ cần đồng ý, thành tựu ở trên thương trường tuyệt đối sẽ không thua kém anh. Nhưng dùng thành tựu của nó để đối phó anh, một đối thủ rất tốt! Cũng không biết, vợ chồng ông Jeon biết Jeon Thị sắp sửa nổi lên trận bão lớn thì còn có thể ngồi yên hay không? Mà người tạo nên trận bão kia chính là hai đứa con trai của bọn họ.
"Anh hai không có ý định trở về ở sao?"
"Tzuyunie không thích ồn ào!"
Tzuyunie? Anh hai thế nhưng gọi YuYu là Tzuyunie? Quan hệ của bọn họ đã thân mật đến như vậy sao? Dĩ nhiên không chỉ tiếp xúc trên thân thể, mà là tình cảm. . . . . . YuYu, em đối với anh hai có cảm giác gì? Jae Hyun cứ như vậy đứng ở nơi đó nói không ra nửa câu.
Mà Jungkook lại nghiêng đầu, nhìn con trai mình chạy như bay đến, lúc con cách anh một mét thì ngồi xổm xuống ôm con.
"Ba, chúng ta có thể về nhà không? Về sau con không muốn tới nơi này nữa!"
Junghoon kề sát khuôn mặt nhỏ vào mặt ba.
"Ba không phải là đã nói với con ăn không ngon rồi sao? Bây giờ thử qua đã biết chưa?"
Đối với con trai, Jungkook rất yêu thương!
"Biết rồi! Ơ?"
Junghoon muốn quay đầu nhìn tại sao mẹ lâu như vậy còn chưa tới, kết quả trong nháy mắt quay đầu thấy mặt của Jae Hyun, đó không phải là chú ngày đó đụng cậu sao? Tại sao chú đó lại nói chuyện với ba ở đây?
"Con trai, chào chú đi!"
Jae Hyun thấy ánh mắt của con trai cũng kinh ngạc, sao bọn họ có thể gặp nhau được chứ?
"Ba, con đã thấy chú này. Ở cửa trường học chặn đường của con!"
Có "kẻ xấu" đã tố cáo trước rồi. Người đàn ông trẻ tuổi này phải gọi là chú sao? Sao ba phải đặc biệt giới thiệu?
"Con trai, đây là em trai của ba! Sao có thể không có lễ phép?"
Ngoài mặt bình tĩnh không có nghĩa là trong lòng cũng thế. Khống chế cảm xúc đối với Jungkook mà nói là chuyện hoàn toàn đơn giản, dù hiện tại trong lòng anh đã nổ tung rồi. Nó đến trường học của con trai anh, vậy có phải đã gặp cô rồi không? Tại sao anh không biết? Lão Lee không thể nào lừa gạt anh, vậy thì là nó không có lộ diện, nhưng con trai thì lại nói đã gặp.
"Chào chú!"
Có lúc người bạn nhỏ Junghoon khéo léo đến khiến người hoài nghi động cơ của cậu. Em trai của ba? Thật kỳ quái, tại sao chưa từng có nghe ba đề cập tới? Có điều, ba rất ít khi để cậu trở về gặp người thân để gọi "ông nội – bà nội", huống chi là em trai! Nhưng cậu thật sự không nhìn ra ba cùng em trai có điểm nào giống như anh em! Mặt hình như là có một chút giống, nhưng người không có quan hệ cũng có thể lớn lên giống nhau. Nhưng mà ba đeo mắt kính thì nhìn luôn thâm trầm, còn chú thì có vẻ lạnh nhạt.
"Chào con!"
Jae Hyun nhìn cặp mắt vừa sáng vừa tròn của Junghoon, trừ đôi mắt giống YuYu, trên người nó cái gì cũng giống ba. Dáng vẻ khi còn bé của anh hai đã ghi tạc sâu trong đầu anh ta, mỗi một lần nghĩ tới, lòng anh ta sẽ hận thêm một phần. Nhưng trước mắt là con trai của người anh ta hận nhất và người anh ta yêu nhất. Bọn họ đã có con, vậy anh ta thì sao?
"Chúng ta đi về trước!"
Jungkook thấy Tzuyu vẫn kì kèo mè nheo không dám đến gần, ôm con trai đi đến phía cô. Sợ cái gì đây?
"Anh hai, có rãnh về nhà cùng nhau ăn bữa cơm đi!"
Jae Hyun cất giọng nói, ánh mắt xuyên qua đám người nhìn cô gái tóc dài vẫn không dám ngẩng đầu nhìn đến bên này.
Jungkook dừng chân một chút, không quay đầu lại:
"Được!"
Sau đó đi tới bên cạnh Tzuyu đem đĩa trên tay cô bỏ lên trên bàn, ôm vai cô đi ra cửa.
Rất giống một nhà ba người hạnh phúc không phải sao? YuYu, em hạnh phúc sao? Anh không tin! Jae Hyun vô lực nhắm mắt lại, cảm giác đau lòng một lần nữa ập tới, ép anh ta thở không nổi.
"Jae Hyun, thật xin lỗi. Để cho anh đợi lâu như vậy."
Son Wendy dắt trong tay một bé gái 5, 6 tuổi tới đây. Jae Hyun sau khi về nước cô ta cũng theo chân anh ta về luôn, vốn hôm nay bọn họ muốn cùng đi ra ngoài ăn cơm, kết quả là cháu gái nhỏ trong nhà đã lâu không gặp cô ta, có chết cũng muốn đi theo ra ngoài. Chưa kể còn muốn đi ăn McDonald, làm cho toàn bộ kế hoạch "hẹn hò" của cô ta phá sản.
Những năm gần đây Jae Hyun lạnh nhạt với cô ta như lúc mới bắt đầu nhưng không có thực sự từ chối cô ta. Cô ta không biết trong lòng anh ta nghĩ gì, cũng không dám đi hỏi. Cô ta chỉ biết bên cạnh anh ta không có người con gái nào khác cho nên cô ta bằng lòng chờ đợi, đợi đến lúc anh ta quay đầu lại nhìn cô ta mới thôi.
"Không sao!"
Jae Hyun thu hồi tâm tình phức tạp, nhìn cô gái trước mắt, dung mạo, đặc biệt là mái tóc đen, dài lại thẳng của cô ta. Nhưng cô ta không phải là cô ấy, không phải là cô gái trong lòng anh ta vẫn muốn, cho nên anh ta không cách nào tiếp nhận tình cảm của cô ta, rồi lại lưu luyến phần tình cảm đó.
"Mới vừa rồi anh ở đây nói chuyện với ai vậy?"
Son Wendy cẩn thận hỏi. Mới vừa rồi lúc chọn món ăn cô ta đầu tiên thấy anh ta đụng phải một cô gái trẻ tuổi, sau đó nói chuyện với một người đàn ông ôm đứa trẻ đi về phía anh ta. Xem ra bọn anh quen biết nhau, cô ta biết không nên đi tìm hiểu lý lịch anh ta, nhưng lại luôn muốn hiểu anh ta nhiều hơn một chút. Thích một người có phải đều khổ cực như vậy hay không? Người khác cô ta không biết, nhưng cô ta biết cô ta con đường này mênh mông, vô tận, không có đường lui nhưng vẫn cam tâm tình nguyện chờ đợi ...
"Anh hai anh và. . . . . . chị dâu."
Đúng vậy, anh hai và chị dâu, châm chọc cỡ nào chứ! Thì ra là đàn ông và đàn bà sau khi tách hẳn ra là lạnh nhạt như thế, giữa bọn họ so người xa lạ còn xa lạ hơn mấy phần.
"Ừ, vậy chúng ta cũng đi thôi!"
Nếu sớm biết vậy thì cô ta nên tới chào hỏi một tiếng mới đúng. Dù sao cũng khó có dịp gặp!
Cửa kiếng sạch bóng đẩy ra, một người đàn ông tuấn nhã cùng một cô gái xinh đẹp và một bé gái, hình ảnh như vậy thấy thế nào cũng giống như người một nhà! Nhưng mà bọn họ lại không phải ...
Ban đêm đang lúc ngủ nửa tỉnh nửa mê, Tzuyu dựa mặt vào cái chăn ấm áp, mơ hồ nhận thấy có người đang dùng sức hôn môi mình, cô "ưm" một tiếng, khuôn mặt nhỏ theo bản năng tránh sang một bên.
Cô không muốn để ý anh, cô khó khăn lắm mới ngủ được . . . . . . Nhưng nụ hôn kia lại càng ngày càng sâu, mang theo hơi thở phái nam đặc biệt của anh, như con rắn không nói lời gì chui vào bên trong môi của cô, cạy hàm răng trắng ra, nồng nhiệt dây dưa với đầu lưỡi non mềm của cô.
Tzuyu sắp không thở nổi, người cô không ngừng giãy dụa, muốn thoát khỏi nụ hôn này, nhưng rất nhanh có một bàn tay giữ cằm cô lại, nửa ép buộc cô mở miệng, để anh dễ dàng mà hôn hơn.
Đau quá! Cô rốt cuộc mở mắt, vừa vặn đối diện với đôi mắt đen thâm thúy mà sắc bén của Jungkook, trong đôi mắt kia đang lóe lên lửa, sâu hơn nữa là dục vọng. Thân thể bọn họ đối với nhau quá quen thuộc! Quen thuộc đến mức chỉ cần một ánh mắt, một động tác cũng biết đối phương muốn làm gì.
Sau khi gần tối từ McDonald về nhà, anh vẫn không có mở miệng nói gì với cô, không khí xung quanh họ yên tĩnh như thế, cực kỳ giống như khi mới kết hôn. Anh không chủ động nói chuyện với cô, cô thì càng không thể nào tìm anh! Đây chính là cách thức chung sống của bọn họ những năm gần đây, cho dù thân thể triền miên nồng nhiệt như thế nào, sau đó, khoảng cách giữa hai trái tim vẫn xa đến thế.
Về đến nhà anh liền nhốt mình vào trong phòng sách, ngay cả cơm cũng không ăn, cô không dám đi hỏi anh bị làm sao, bởi vì hôm nay bất ngờ gặp Jae Hyun khiến lòng cô cũng cực kỳ rối loạn.
Anh ấy trở nên khác rất nhiều! Ánh mắt cũng không dịu dàng như năm đó nữa, hơn nữa bộ dạng cực kỳ giống "người kia". Nhiều năm như vậy anh ấy làm sao sống ở nước ngoài? Tại sao một người con trai điềm đạm, nho nhã lại biến thành người đàn ông lạnh lùng, vô tình trên thương trường? Anh ấy thay đổi quá nhiều khiến cô không cách nào ngay lập tức chấp nhận được, không thể nào tin nổi.
Vốn dĩ với thân phận của cô, cô có thể nói gì đây? Bọn họ đã đi quá xa, thời gian, khoảng cách là trở ngại mà bọn họ không thể vượt qua! Chẳng qua là buồn buồn, khó chịu trong lòng, cũng không biết nên giải thích sao, cô thật sự có lỗi với anh ấy! Vậy anh ấy trở thành người như hôm nay, không phải cô nên chịu một phần trách nhiệm sao?
Trằn trọc trở mình, tâm phiền ý loạn nên Jungkook cũng không có về phòng, anh ấy nhất định rất tức giận chứ? Cùng nhau sinh sống nhiều năm như vậy, điểm này cô coi như hiểu rõ anh. Nhưng tức cái gì chứ? Ngay cả một câu còn chưa kịp nói thì đã bị anh kéo về rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro