Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

👾 CHƯƠNG 81: TÌNH VÔ ĐỘC GIẢI👾

"Kim Lisa tại sao còn phái người điều tra Tzuyu?"
Điếu thuốc trên tay không biết là điếu thứ mấy, Yoongi lại đốt lên một điếu. Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến Jungkook sẽ một quá khứ không muốn người khác biết như vậy. Cậu ta vẫn giấu quá tốt, tốt đến thân làm anh em bọn họ một chút xíu cũng không nhìn ra được. Nếu như không có chuyện Tzuyu lần này, vậy có phải cậu ta sẽ đem những bí mật này mang vào trong quan tài hay không? Theo cá tính của cậu ta thì không phải là không có khả năng này.
"Mình cũng muốn biết!"
Jungkook đè xuống điếu thuốc đã cháy đến hết. Cô ta không phải đã trở về sao? Hơn nữa ngay cả Son Jooe cũng về, nhưng cũng không có gọi điện thoại cho anh. Kiên nhẫn của anh so với bất kì kẻ nào cũng nhiều hơn. Chẳng qua là lần này, anh chỉ không muốn chờ đợi, bởi vì chuyện liên lụy đến Tzuyunie. Anh đoán với tính cách Kim Lisa, ngày mai nhất định sẽ chủ động tìm anh. Nhưng bây giờ lại thêm một Son Jooe thì anh không dám bảo đảm. Bất kể ngày mai cô ta sẽ tới tìm anh hay không, anh nhất định tìm cô ta! Không có ai có thể ở trước mặt anh làm tổn thương người phụ nữ của anh!
"Jungkook, mình nhìn bộ dạng cậu sao giống như là đã biết đáp án?"
Yoongi nhìn vẻ mặt âm trầm của anh.
"Cậu nói mình biết, vậy thì mình biết!"
Jungkook lượn vòng tại chỗ.
"Vậy cậu nghĩ tiếp theo nên làm gì?"
Yoongi tò mò.
"Mình ngồi chờ người ta làm thế nào thôi!"
Nếu đã biết bàn tay sau lưng kia, vậy thì dễ làm rồi!
"Hôm nay mẹ mình đối xử với cô ấy như thế nào?"
Ở trước mặt Yoongi, Jungkook vẫn xưng Kim Jisoo một tiếng "mẹ".
"Bà ta muốn thế nào, nhưng mà có mình ở đây cũng không làm gì được! Jungkook, cậu đoán nếu như bà mẹ đó biết cậu không phải là con trai bà ta từ chính miệng cậu, bà ấy sẽ như thế nào?"
Yoongi đối với Kim Jisoo vốn là không có hảo cảm gì, trước kia tôn kính bà ta bởi vì bà ta là mẹ Jungkook, chỉ thế mà thôi. Nhưng mà hiện tại? Đối với anh ta mà nói, cái gì cũng không phải!
"Không có chuyện gì có thể lừa gạt cả đời! Thời điểm nên biết, bà ấy nhất định sẽ biết."
Jungkook cũng không biết mình nên làm sao, vậy trước tiên cứ như vậy đi!
"Hôm nay kích thích quá lớn, Jungkook. Nếu như Jimin cũng ở đây, mình nghĩ cậu ta không xem nổi mấy cái đồ thị kia đâu!"
Yoongi cũng tắt thuốc, bắt đầu cảm thấy có chút thở không nổi.
"Không còn sớm, mình đi trước."
Jungkook đưa tay nhìn đồng hồ, đã gần 12 giờ rồi! Trong khoảng thời gian này anh cố ý để cho mình bận rộn, ngựa không ngừng vó, tự thân tự lực phát triển sản nghiệp. Loay hoay để cho mình không không thể phân tâm, sinh lực tiêu hao có lẽ trong đầu cũng sẽ không luôn xuất hiện một khuôn mặt khóc lóc ấy nữa. Sợ cảm xúc cô không ổn định, anh vẫn không dám gặp cô trực tiếp, cho dù là nhớ vô cùng cũng chỉ ở ngoài phòng bệnh nhìn cô lúc nửa đêm. Từ lần trước anh đến cho tới bây giờ đã hết một tuần lễ rồi sao? Đây đã là giới hạn của anh, nếu không gặp cô sẽ làm anh ngày đêm mong nhớ cô, anh sẽ suy sụp mất!
"Jungkook!"
Trước khi anh ra khỏi phòng làm việc, Yoongi khoác lên vai anh. Loại cảm giác đó giống như trước kia lúc cùng nhau đi học thì tranh thủ chơi đá bong cho đến thỏa thích rồi mồ hôi nhễ nhại cùng nhau so tài.
Jungkook dừng bước lại, quay đầu lại nhìn thái độ Yoongi, anh nghĩ chuyện Yoongi muốn nói với anh nhất định không hề quan trọng.
"Cậu thực sự thích cô ấy sao?"
Quả nhiên, lời nói vừa ra tới lập tức nổ tung làm người khác hừ không ra nửa câu.
"Mình không muốn trả lời cái vấn đề nhàm chán này của cậu!"
Jungkook lập tức kéo tay Yoongi khoác trên vai anh xuống, sau đó bước nhanh tránh ra. Anh biết cậu ta nhất định sẽ không có chuyện gì hay ho. Thích? Cái từ này sao cảm giác xa lạ như vậy? Nhưng trong lòng, trong đầu không ngừng hiện ra tất cả về cô, cái loại cảm giác ê ẩm, chua chát đó không phải là thích thì là gì? Nhưng anh thích cô thì có ích sao?
Cô căn bản không sẽ quan tâm anh đối với cô như thế nào! Thích thì sao chứ? Chẳng lẽ anh biểu hiện vẫn còn chưa đủ sao? Hay là anh đối với cô chưa đủ tốt? Phải làm sao mới đúng? Anh thật sự không biết!!!
"Này! Thích người ta thì theo đuổi đi! Cậu lúc nào cũng như vậy thì sao mới có thể làm cho người ta thích mình chứ?"
Yoongi nói xong cười đến cằm đều muốn rớt xuống. Ha ha, anh ta lấy tay mình đánh cuộc, có người mới vừa đỏ mặt! Jungkook lại trước mặt anh ta đỏ mặt! Đây nên là tin tức động trời cỡ nào chứ! Không được, anh em muốn lập tức gọi điện thoại cho Jimin, bằng không anh ta nhất định sẽ kìm nén sinh bệnh.
"Yoongi, cậu không cần không có việc gì thì đến công ty đi quấy rối nhân viên của mình là tốt rồi!"
Trong tiếng cười của anh ta, Jungkook chợt dừng lại toát ra một câu nói.
Nhưng những lời này lại vô cùng hữu hiệu khiến người khác không chút kiêng kỵ, tiếng cười lập tức ngừng lại. Không phải chứ? Jeon Jungkook đường đường là ông chủ lớn một công ty tại sao có thể có thời gian quan tâm tới những nhân viên cấp dưới nhỏ đến không thể nhỏ hơn nữa đây?
Ừ, được rồi! Yoongi sờ đầu một cái, anh ta gần đây quả thật thỉnh thoảng chạy đến Jeon Thị đi trêu chọc cô gái Jihyo đó, nhưng giữa bọn họ chẳng qua là quan hệ bạn bè bình thường mà thôi.
Được rồi! Bạn bè bình thường chắc sẽ không thường cùng nhau ra ngoài ăn, vậy thì gần gũi một chút, coi như là tốt hơn bạn bè khác phái là được rồi!
Anh ta đối với phụ nữ luôn luôn là ôn hòa lễ độ, thật sự là thời gian ở chung với cô gái Jihyo đó thật là làm cho người ta lơ là. Anh ta chỉ là đơn thuần thích cô ấy làm bạn mà thôi, có cái gì không đúng sao?

Đồng hồ trên giường đã chỉ 10 giờ, y tá sau khi cho Tzuyu ăn xong rồi uống thuốc cũng khép cửa đi. Tzuyu nằm ở trên giường trằn trọc trở mình thế nào cũng không ngủ được. Đều là Min Yoongi đó làm hại rồi, nói gì anh buổi tối sẽ tới, nhưng bây giờ cũng chưa tới không phải sao? Cũng đã trễ thế này, Yoongi nhất định là lừa cô. Chọc ghẹo cô vui như vậy sao? Min Yoongi thật đáng ghét!
Ai! Nghiêng mình thân thể đã bắt đầu có chút nặng nề, Tzuyu đem nửa bên mặt chôn trong gối. Cô không hiểu mình rốt cuộc bị cái gì rồi? Kể từ sau khi Yoongi nói buổi tối anh ấy sẽ tới, từ xế chiều cơm nước xong cô luôn thỉnh thoảng nhìn cửa, đợi cái bóng dáng vẫn luôn không xuất hiện kia. Y tá ra ra vào vào cũng phát giác được cô phân tâm, cười nhạo cô đang nhớ đến chồng mới có dáng vè chờ đợi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro