Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

👾 CHƯƠNG 79: (2)👾

    "Sao con gái mẹ sau khi kết hôn thì biến thành người khác vậy?"
   Mẹ Chou cảm thán ngàn vạn, nhìn con gái. Trước kia, con gái của bà thật biết điều, khéo hiểu chuyện, chưa bao giờ sẽ tức giận vô cớ, cũng sẽ không làm khó người khác. Nhưng sau khi kết hôn với Jungkook thì dường như biến thành một người khác rồi, sẽ tức giận, sẽ có khó chịu, còn làm nũng nữa ...
        "Mẹ, con nào có. . . . . ."
    Nghe được mẹ nói như vậy, Tzuyu cho là mình sau khi mang thai người ta muốn khen cũng không được, tay cũng không tự giác vuốt mặt, đọc sách nói có người sau khi mang thai gương mặt sẽ xuất hiện những chấm đỏ, trông rất khó coi, cô rất lâu không có soi gương, không biết có phải mọc ra rồi hay không? Cô luôn không thèm để ý dáng ngoài của mình, nhưng hôm nay chợt đặc biệt để ý.
      "Con xem, tàn nhang đều mọc hết rồi này!"
  Mẹ Chou cố ý nhẹ nhàng nhéo hai gò má trắng noãn của con gái.
        "Mẹ, làm sao đây? Có gương hay không?"
    Ngay cả mẹ đều nói như vậy rồi, vậy có phải thật hay không? Tzuyu bắt đầu hoài nghi.
        "Con gái khờ, mẹ gạt con đó. Con gái của mẹ là từ Tiểu Tiên Nữ trên trời hạ phàm, vô cùng xinh đẹp."
   Mẹ Chou cười vui vẻ. Con gái mình xinh đẹp như tiên thì sao sẽ là bà mẹ xấu xí đây?
      "Mẹ, mẹ gạt con khi nào chứ?"
Tzuyu cười vui vẻ với mẹ.
     "Bác sĩ muốn con giữ tâm trạng vui vẻ, mẹ đương nhiên phải nghĩ cách trêu chọc con rồi."
      "Mẹ, con muốn soi gương, xem mẹ có gạt con hay không."
Tzuyu kéo chăn ra muốn xuống giường.
       "Đứa nhỏ này, chậm một chút chậm một chút!"
Mẹ Chou đỡ cô xuống giường.
      "Mẹ, mẹ thật đáng ghét. Vậy mà gạt con được!"
     "Lừa con, bây giờ không phải rất vui vẻ sao?"
     Y tá trực đẩy cửa đi vào thấy trên giường bệnh không có ai, lại nghe được trong phòng tắm có tiếng nói chuyện nhẹ nhàng với nhau, hắng giọng:
        "Cô Jeon."
      "Y tá Han, có chuyện gì sao?"
  Từ cửa phòng tắm, một phụ nữ có thai bụng phệ nhưng trên mặt lại không giảm chút xinh đẹp nhô đầu ra. Trong khoảng thời gian nằm viện này, Tzuyu cùng y tá đã rất quen.
      "Lầu dưới có người tự xưng là mẹ chồng cô - bà Jeon muốn thăm cô, không biết cô có muốn gặp bà hay không?"
   Y tá Han đứng ở cửa hỏi. Phía trên có giao phó xuống, bất kể là người nào muốn lên, nhất định phải bản thân bệnh nhân đồng ý mới được.
      "Mẹ chồng tôi?"
   Nghe được là Kim Jisoo đến, nụ cười trên mặt Tzuyu biến mất.
      "Đúng vậy, cô muốn gặp không?"
    Y tá thấy sắc mặt cô không đúng, quan tâm hỏi.
        "Tzuyu, mẹ chồng con tới sao có thể không gặp? Đứa nhỏ này thật không hiểu chuyện. Y tá Han, phiền cô nói với bà, Tzuyu chúng tôi đang đợi bà đi lên."
   Mẹ Chou cũng không biết quan hệ Tzuyu và hai anh em Jeon gia và mẹ Jeon đang lúc không tốt đẹp, cho là cá tính con gái luôn im lặng, không biết làm người khác ưa thích.
          "Mẹ, con. . . . . ."
  Tzuyu không biết nên nói như thế nào với mẹ về những chuyện khó mở miệng kia.
        "Con gái ngoan, về giường nằm đi. Có mẹ ở đây, không phải sợ."
   Đã là con dâu người ta, phải quen với chuyện này. Huống chi bây giờ là mẹ chồng cũng chủ động tới cửa, cô là hậu bối, có bất mãn cái gì cũng phải nhịn.
   Tzuyu thở dài, mẹ Jeon đối với cô luôn không khách khí, lần này mẹ lại đang ở đây, không biết sẽ có chuyện gì nữa ... Trước kia, có anh ở bên cạnh, cô có thể không cần suy nghĩ cái gì, giao cho anh là được. Nhưng bây giờ anh không có ở đây, làm sao bây giờ? Tại sao anh có thể quá đáng như vậy? Đi lâu như vậy cũng không tới thăm cô, thậm chí quá đáng đến nỗi một cú điện thoại cũng không có, còn nói muốn chăm sóc cô thật tốt, đều là gạt người sao? Hiện tại lại để cô một mình chịu đựng áp lực từ mẹ Jeon, nếu có cãi vả thì phải làm sao?
      Có nên gọi điện thoại cho anh hay không? Tzuyu nhìn điện thoại bên giường, vẫn yên tĩnh ở nơi nào đó, chưa từng vang lên. Vừa nghĩ tới hành vi giống như lưu đầy cô của anh, Tzuyu cảm giác rất uất ức.
       "Bà chủ, chậm một chút!"
  Quản gia dưới sự hướng dẫn của y tá, sau khi gõ cửa thì đi vào.
      "Bà thông gia, bà đã tới! Ngồi một chút đi!"
   Mẹ Chou đứng dậy cười, tiếp đón Kim Jisoo vừa tới liền bày sắc mặt. Những bà lớn nhà giàu có đều là như vậy, xem thường những người có thân phận, địa vị thấp hơn mình, điều này, mẹ Chou cũng không quan tâm, bà đã nhìn thấu! Chẳng qua là, mẹ chồng Tzuyu hình như là người không thể chung sống hòa bình? May là bọn nó không có về nhà lớn ở, bằng không lấy cá tính con gái mình thì đoán chừng khó sống. Tzuyu chắc là sẽ không gây gổ, nhưng không có nghĩa là bà mẹ chồng đó sẽ không gây phiền toái.
    "Thật là thất lễ, thì ra là bà thông gia cũng tới."
   Thấy mẹ Chou gương mặt cười, bà ta cũng không tiện nổi giận, ngại ngùng mà cười nói.
      "Bà chủ, tôi ra bên ngoài chờ!"
Quản gia khom người lễ độ sau đó lui ra ngoài.
       "Mẹ, mẹ đã tới rồi!"
Tzuyu nằm ở trên giường cẩn thận mở miệng.
      "Nếu như mà ta hôm nay không đến, còn không biết các con tính toán muốn lừa gạt ta lừa gạt tới khi nào! Nói không chừng đời thứ ba nhà họ Jeon ra đời mà người làm mẹ chồng như ta đây còn phải từ trong miệng người khác mới biết."
    Ngại vì mẹ Chou cũng ở đây, bà ta không có trực tiếp ý kiến với Tzuyu, nhưng trong giọng điệu cũng không có một chút nhã nhặn nào.
       "Mẹ, thật xin lỗi. Chúng con . . . . . ."
   Tzuyu lúng túng không trả lời được, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã đỏ bừng. Cô làm sao biết được anh cũng không có nói với bọn họ? Có điều, theo thái độ không hài lòng của anh với mẹ Jeon, cố ý giấu giếm sự thật chiếm đa số. Hoặc là căn bản anh không muốn cho bọn họ biết, nhưng Jeon Suho dù sao cũng là cha ruột anh, không phải sao? Cô thật sự không hiểu nổi người đàn ông tâm cơ thâm trầm đó rốt cuộc đang mưu tính chuyện gì?
     "Con không có lỗi với ta, là chúng ta có lỗi với liệt tổ liệt tong nhà họ Jeon, có con cũng không có nghĩa là phải báo cho trưởng bối như chúng ta!"
   Bà ta nhẹ nhàng uống một ngụm trà, cười lạnh nói.
      "Bà thông gia, nói như vậy lúc trước bà cũng không biết Tzuyu có thai? Bà xem, đứa nhỏ này thật là không hiểu chuyện, chuyện quan trọng như vậy cũng không có nói cho các vị biết, thật sự là nó sai. Người làm mẹ như tôi cũng không để ý dạy dỗ nó tốt, thật không phải với bà! Mong bà bớt giận! Không cần tính toán với một đứa trẻ, về sau tôi sẽ nói nhiều hơn với nó."
   Mẹ Chou làm sao không nhìn ra mẹ Jeon cố ý gây sự sao? Về phần Jungkook tại sao không có nói cho ba mẹ, bà cũng không cần đi truy cứu, nhưng con gái mình cũng có chỗ sai, vì để cho nó về sau ở nhà họ Jeon không bị làm khó, bà làm mẹ phải trách nhiệm.
     "Bà thông gia, bà nghiêm trọng quá rồi! Tôi cũng không trách nó! Chẳng qua là cảm thấy bọn nó là hậu bối, ngay cả chuyện có con lớn như vậy cũng không nói cho ba mẹ là có chút sơ sót! Haha, con trai nhà chúng tôi quá bận rộn, cũng không có thời gian về nhà!"
   Người ta đều nói như vậy rồi, nếu như bà còn chết cắn không thả, đó không phải là chứng minh bà quá nhỏ nhen sao? Kim Jisoo cũng không muốn ở trước mặt nhà họ Chou làm mất mặt chính mình.
    Hiện tại thái độ của Jungkook rất rõ ràng, không có hứng thú với Kim Yeri. Bởi vì bà từng gặp Kim Yeri ở tiệc gia đình, bà cho là sau lần đầu tiên chính thức gặp mặt ngày đó, hai người có thể sẽ có chuyện tiếp theo, kết quả Kim Yeri nói cho bà biết, cô ta đã từng gọi điện thoại tới đến Jeon Thị tìm Jeon Jungkook, nhưng đã một tháng cũng không trông thấy anh hồi âm, cho nên cũng thôi luôn.
     "Jungkook bận rộn công việc là sự thật. Nhưng chủ yếu là con gái nhà chúng tôi cũng không có kịp thời nói với các vị, vẫn là nó sai!"
Mẹ Chou cười theo nói.
     "Hôm nay không phải là hội nghị phê bình đâu. Chúng ta cũng không cần tìm lý do nữa. Đúng rồi, Tzuyu, đứa nhỏ lớn bao nhiêu rồi?"
Bà ta nhìn cô hỏi.
        "Khoảng 6 tháng ạ!"
  Tzuyu nhẹ giọng nói, len lén nhìn mẹ một cái, mẹ đưa cô ánh mắt khích lệ.
      "Là con trai hay con gái? Có thể biết không?"
  Bà ta nhìn chằm chằm Tzuyu, dù bất mãn cô thế nào, dù sao cô vẫn có con của Jungkook, nó cùng bà cũng coi là có chút liên hệ máu mủ, quan tâm một chút là chuyện đương nhiên. Bà cũng không thể nào cả đời không nói chuyện với con trai mình. Nếu như lúc này bà biết đứa nhỏ trong bụng Tzuyu không có một chút quan hệ nào với mình, đoán chừng sẽ giận đến muốn nhảy từ tầng thượng xuống.
     "Mẹ, cái này con không hỏi bác sĩ."
  Tzuyu không dám nói là không muốn biết.
     "Không hỏi? Tại sao không hỏi? Không hỏi bác sĩ cũng nên nói chứ?"
Gương mặt mẹ Jeon không thể tin.
    "Bà thông gia, cái này bà không nên gấp! Lần khám thai sau chúng tôi sẽ hỏi bác sĩ."
  Mẹ Chou biết người của đại gia tộc đều là muốn con trai hơn, cho nên đứng dậy trấn an tâm trạng bà ta. Ai, con gái mình cũng thật là quái, không để cho bác sĩ nói. Xem ra lần này không muốn tra cũng phải xét.
       "Còn có lần sau sao? Tôi sẽ đi tìm bác sĩ ngay bây giờ! Quản gia, vào đi!"
Bà ta hướng ngoài cửa hô.
      "Dì Jeon, đã lâu không gặp! Không biết dì Jeon tìm bác sĩ có chuyện gì? Con đây có thể giúp không?"
Đẩy cửa vào là Min Yoongi.
      "Ha ha, là Yoongi! Sao lại rãnh rỗi xuống đây!"
   Kim Jisoo chính là điển hình loại phụ nữ bắt nạt kẻ yếu, biết nhà họ Min có sức ảnh hưởng ở hai giới chính trị - thương nghiệp, bà ở trước mặt Thái Tử Gia nhà họ Min một chút phách lối cũng không có.
       "Dì Jeon cũng tới địa bàn của con rồi, con đây người chủ nhân sao có thể không xuống tiếp đón đây? Kia không phải là quá thất lễ sao?"
  Luôn cười haha, đây chính là điểm mạnh của Min Yoongi. Lúc mẹ Jeon mới vừa bước vào thang máy thì anh ta đã nhận được thông báo. Người mẹ này của Jungkook cũng không phải là đèn đã cạn dầu, nếu anh có giao phó cho anh ta nhân viên để ý, anh ta đương nhiên phải xuống quan tâm. Tzuyu sao có thể là đối thủ của mẹ Jeon chứ?
       "Yoongi, con khách sáo rồi!"
  Ở trước mặt Min Yoongi, bà ta giống như là một con mèo bị rút móng vuốt.
       "Tzuyu, hôm nay thế nào?"
  Yoongi đi tới bên giường, cười hỏi cô nàng Tzuyu gương mặt khẩn trương kia.
       "Rất khỏe ạ!"
   Thật ra thì lúc vừa rồi thấy Yoongi tiến vào cô đã yên tâm rồi.
        "Vậy thì tốt! Đúng rồi, nói cho em biết tin tức vui vẻ có được hay không?"
   Yoongi không để ý tới kia hai người phụ nữ ngồi ở một bên, cúi người xuống đến gần bên tai cô.
         "Cái tin tức vui vẻ gì?"
Tzuyu không rõ chân tướng.
          "Chồng của em đã về! Tối nay sẽ đến thăm em, vui hay không vui?"
   Yoongi nói âm lượng chỉ hai người nghe được, sau đó mặt cười xấu xa nhìn gương mặt Tzuyu đã đỏ bừng. Ai, nhìn người đàn ông cá biệt, không dám đến bệnh viện là bạn tốt nhiều năm của mình, anh ta lần đầu làm nguyệt lão rồi! Nếu không, người phụ nữ Im Nayeon kia lại gọi điện thoại thúc giục anh ta nhanh một chút đem tổng Giám đốc Jeon Thị kéo ra ngoài chém đầu rồi, anh ta bận chưa hết việc, đem một đám thủ hạ chỉ còn lại một hơi đánh nhờ điện thoại giúp đỡ, đó chính là lỗi anh ta rồi!
          "Yoongi. . . . . ."
   Cái gì gọi là người đàn ông của cô? Min Yoongi này thật sự toàn nói những lời làm người ta nghẹn họng! Chuyên môn của anh ta là tới tìm cô chọc ghẹo đúng không? Tzuyu cắn răng, trên môi đỏ thắm đã có dấu răng nhỏ.
     "Bác sĩ Min lại đang trêu chọc Tzuyu nhà chúng tôi rồi."
   Bị bỏ rơi ở một bên, mẹ Chou không được tự nhiên nhìn bộ mặt Kim Jisoo đã mất hứng lúng túng nói. Cái bác sĩ Min này thật sự là một chút chừng mực cũng không có, tại sao có thể ở trước mặt mẹ chồng Tzuyu làm ra những hành động khiến người ta hiểu lầm đây? Loại đại gia tộc này kiêng kỵ nhất chình là quan hệ nam nữ dính dáng không rõ ràng, nếu bà thông gia hiểu lầm, vậy là phiền phức lớn rồi, nhìn sắc mặt bà ta đã thay đổi rồi phải không?
   "Không phải phụ nữ danh môn khuê tú ra khỏi cửa chính là như vậy, bản lĩnh khác lại không có, bản lĩnh quyến rũ đàn ông lại đứng đầu!"
   Kim Jisoo giận đến sôi máu, ở trong mắt của bà ta, chỉ có người phụ nữ xuất thân như Kim Yeru mới xứng với con trai ưu tú của bà ta.
         "Bà thông gia. . . . . ."
Mẹ Chou trên mặt lúc trắng lúc xanh, không nghĩ tới mẹ Jeon ở trước mọi người lại ăn nói cay nghiệt như vậy. Bởi Tzuyu cũng không có làm ra cái chuyện gì mờ ám! Aiz, vào nhà giàu có sâu như biển!
     Mà Tzuyu ở trên giường sau khi nghe, vốn là mặt đỏ bừng thì một giây cũng cúi gằm xuống đất, sắc mặt trắng không còn chút máu. Ý tứ trong lời nói mẹ Jeon cô nghe hiểu được, nhưng tại sao phải nói ngay trước mặt mẹ cô và bác sĩ Min? Tim như là bị thứ gì đâm vào, máu tươi chảy ròng!
      "Không sao."
   Yoongi vỗ vỗ vai cô đứng lên, vốn là gương mặt ung dung lúc nãy lại có vẻ tỉnh táo:
    "Dì Jeon, nếu như con nhớ không lầm, nhà họ Kim cũng không phải là danh môn vọng tộc gì chứ? So sánh với gia đình họ Chou trung lưu tay làm hàm nhai, suy sụp chỉ có thể dựa vào một chén canh nhà họ Jeon gia thì gia tộc Kim thị cũng không hơn gì! Nếu như con nói sai cái gì, kính xin dì Jeon bỏ quá cho! Không nên tức giận!"
    Yoongi đối với bà ta đã khách khí, bởi vì là nể mặt mũi Jungkook. Nếu như không phải, bà ta đã sớm bị đuổi đi! Không trách được Jungkook đặc biệt giao phó cho anh ta nếu như mẹ cậu ta tới thì phải đặc biệt để ý. Lúc đầu anh ta không biết Jungkook sao phải đề phòng mẹ mình như vậy, nhưng từ lúc nói chuyện với nhau, anh ta cuối cùng là hiểu được. Bà ta căn bản là muốn tới phá đám, nếu như không phải là anh ta xuống sớm, đoán chừng Tzuyu bị ức hiếp thành kiểu gì cũng không biết. Ai! Phụ nữ, thật đáng sợ!
       "Yoongi. . . . . . Ta còn có chuyện, đi về trước! Thay ta thăm hỏi cha mẹ con."
   Lần này đến phiên Kim Jisoo cắn đầu lưỡi. Bà ta chỉ là muốn chèn ép Tzuyu mà thôi, không nghĩ tới Thái Tử Gia Min gia này lại giúp đỡ cô đi đối phó mình, thật sự là quá đáng. Đang ở thế thấp hơn, Kim Jisoo bà ta như thế nào cũng không dám đắc tội nhà họ Min, chỉ có thể mặt xám mày tro lựa chọn rời đi.
       "Dì Jeon, xin đi thong thả. Con không tiễn!"
   Chỉ là một nháy mắt mà thôi, Yoongi trên mặt lại khôi phục vẻ mặt nhẹ nhõm vô hại, điểm này khiến Tzuyu rốt cuộc biết anh ta và tên đàn ông Jeon Jungkook tâm tình bất định làm sao trở thành bạn tốt rồi, bởi vì bản chất bọn họ giống nhau. Nham giống nhau hiểm, cũng không để cho mình thua thiệt giống nhau, còn sẽ ức hiếp người giống nhau! Chẳng qua là Jeon Jungkook ở trước mặt cô chưa bao giờ che giấu tính cách anh, mà Yoongi lại có thói quen dùng nụ cười che giấu bản tính. Hai bên đều là con sói ác độc.
      "Bà thông gia, để tôi tiễn bà."
  Mẹ Chou cảm giác mình thật là tiến thoái lưỡng nan, Bác sĩ Min là vì họ ra mặt, nhưng đối tượng anh ta chỉ trích là mẹ Jeon. Về sau làm cho Tzuyu nhà bà biết đối đãi thế nào mới phải?
        "Mẹ, đi thong thả!"
  Tzuyu thấy mẹ Jeon lạnh lùng xoay người đi ra ngoài, cũng không thèm nhìn cô một cái, đầu lại bắt đầu đau đớn. Ai, đời này mẹ Jeon sẽ không hòa nhã với cô đúng không?
     "Bản lĩnh con gái bà thật lớn!"
   Đi tới ngoài phòng bệnh, Kim Jisoo nín cơn giận nửa ngày rốt cuộc phát tiết ra ngoài.
     "Bà thông gia, tôi không hiểu rõ ý của bà là gì."
   Mẹ Chou không hiểu được sự ghét bỏ của bà ta.
    "Không hiểu. Đi về hỏi con gái bà thì biết! Nó. . . . . ."
   Mẹ Jeon đang muốn mở miệng nói ra khúc mắc giữa Tzuyu với hai anh em nhà Jeon, có người nhanh hơn ngăn cản bà.
     "Y tá trưởng, phiền cô đem vị này phu nhân đưa đến lầu dưới."
   Yoongi không yên tâm đi ra ngoài theo, để ý đến mẹ Jeon muốn nói cái gì, kịp thời ngăn chặn bà. Lúc này không nên khiến Tzuyu chịu kích thích nữa, nếu như mẹ Chou biết chuyện này nhất định sẽ hỏi Tzuyu, xem ra tối nay phải hỏi Jungkook, để Tzuyu có thể an tâm tĩnh dưỡng, về sau những người nhà họ Jeon khác không được tới.
      "Bà chủ, xin mời!"
Y tá trưởng đưa tay ra hiệu xin mời.
      "Quản gia, đi."
   Kim Jisoo ưỡn ngực lên đi tới thang máy. Tại sao mỗi lần đều giống như bà tự rước lấy nhục đây? Thật là không cam lòng!
      "Mẹ, chính là chỗ này. Nhưng có thể chúng ta không lên được. Nếu không chúng ta đến công ty tìm anh Jungkook?"
   Trước cửa bệnh viện, một cô gái cao gầy, mặt mũi thanh tú nhìn một phụ nữ ước chừng 50 chừng, mặc áo khoác màu đất mở miệng nói.
      "Lisa, nếu không con gọi điện trước đến công ty hỏi Jeon Jungkook có thời gian hay không. Nếu như không có chúng ta đến tiệm cơm lại nói!"
    Người phụ nữ trung niên mở miệng nói chuyện, trong giọng nói đều là mang giọng điệu đặc âm điệu nước ngoài, làm người ta vừa nghe cũng biết cư trú ở nước ngoài đã lâu.
    Không sai, hai người này chính là dì út của Jungkook: Son Jooe cùng em họ Kim Lisa. Cô ta lần này đem mẹ về nước, mục đích rất rõ ràng, chính là muốn lấy được Jeon Jungkook, hi vọng ông trời có thể giúp cô ta, cô ta vì ngày này suy nghĩ đã vài chục năm rồi.        
    Nhiều năm như vậy chưa có trở về nước, bà ta dường như có chút xa lạ quê hương thân thuộc của mình, vừa xuống máy bay nghĩ đến muốn nhìn vợ Jungkook đầu tiên. Kim Lisa cũng không hiểu mình mẹ đang suy nghĩ gì, người phụ nữ Chou Tzuyu kia căn bản là không thể cùng đẳng cấp với họ.
     "Mẹ, chúng ta trực tiếp cho anh ấy kinh ngạc đi!"
    Lôi kéo tay mẹ, đây mới là phong cách làm việc của cô ta.
       "Gọi điện thoại trước!"
  Son Jooe từ từ đi xuống bậc thang đi ra bên ngoài. Lisa - đứa nhỏ này nghĩ Jeon Jungkook quá đơn giản, nó hôm nay đã sớm không còn là thiếu niên trẻ trung mười mấy năm trước đó rồi, nếu như dễ dàng bị họ định đoạt như vậy, nó căn bản không nắm giữ được tập đoàn Jeon Thị lớn như vậy, cho dù là có Jeon Suho che chở, những cổ đông kia cũng sẽ không dễ dàng tin dùng một người trẻ tuổi chưa tới 30 như vậy. Nhưng hiện tại từ tin tức thám tử là trong cổ đông có một người không phục. Một người đàn ông đáng sợ như vậy không phải là tùy tiện một người có thể tính kế. Cho nên, bà muốn bảo đảm có thể không có tý sơ hở nào, nếu như không chắc thì không nên mạo hiểm để cho mình mất đi cuộc sống vô ưu vô lo trước mắt, bà sống hơn 50 năm, rất nhiều thứ từ từ nhìn thấu, chẳng qua là Lisa đứa nhỏ này quá cố chấp rồi.
      "Được rồi, mẹ. Con gọi là được."
   Cô ta không cam tâm tình nguyện lấy điện thoại di động ra.
     Đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc lại trở về rồi! Son Jooe vừa bước xuống bậc thang vừa cảm thán ở trong lòng. Đã vài chục năm rồi, thật là nhanh! Cái thành phố này đã không như lúc đầu rồi. Hết thảy đều đã thay đổi: đường xá, nhà cửa, thậm chí là người. . . . . .
    Cõi lòng như đầy tâm sự, Son Jooe chậm rãi bước từ từ, xông tới trước mặt,  nhìn thấy hình dáng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa - Kim Jisoo.
     Nhiều năm không gặp như vậy, Son Jooe không nghĩ vừa về nước, người xưa đầu tiên nhìn thấy lại là Kim Jisoo. Giờ khắc này, chuyện cũ từng chuyện từng chuyện hiện lên vô cùng rõ rang: chị đã từng hạnh phúc, chị bị đuổi ra ngoài trong mưa, chị lớn bụng đến bệnh viện kiểm tra một mình, cả người chị đều là máu nằm trên băng ca bệnh viện. . . . . . tất cả khiến tim bà ta đau nhói.
        "Con đàn bà Chou Tzuyu ti tiện! Một ngày nào đó tôi sẽ làm cô đẹp mặt!"
        "Bà chủ, chậm một chút!"
   Kim Jisoo còn phách lối như vậy à! Nhiều năm như vậy mà không thay đổi! Bà ta có biết, bà ta có thể phách lối như vậy là ai hi sinh để đổi lấy?
       "Kim Jisoo!"
   Khi hai chủ tớ đi qua bên cạnh thì Son Jooe lên tiếng. Nếu như bà không lên tiếng, theo Kim Jisoo cao quý kia sẽ không nhìn thấy bà chứ gì?
     Âm thanh từ trên đường truyền đến khiến Kim Jisoo đang bước đi nhanh, chân phải ngừng lại, cũng không dám quay đầu nhìn người lên tiếng. Trời ạ, cái giọng nói này! . . . . . Tại sao có thể là bà ta? Không thể nào! Ả đã xuất ngoại, sẽ không xuất hiện trước mắt bà nữa.
     "Thế nào? Không biết tôi? Xem ra Jeon phu nhân thật là người hay quên!"
   Son Jooe nhẹ nhàng cười một tiếng đi tới trước mặt bà ta đứng lại, mà Kim Lisa đang gọi điện thoại bên kia vẫn không biết mẹ đang cùng một người phụ nữ xa lạ nói chuyện thì điện thoại cũng không có cúp liền tới đây, bọn họ mười mấy năm qua định cư nước ngoài, mẹ chưa từng có bất kì liên lạc gì với người trong nước, không thể nào vừa về lại đụng phải người quen. 
    "Son Jooe. . . . . . Là bà. . . . . ."
  Kim Jisoo sắc mặt chợt trắng toát, cả thân thể đứng không vững, may là quản gia ở phía sau kịp thời đỡ bà.
     Bà chủ rốt cuộc sao vậy? Mới vừa rồi trên đường đi xuống còn mắng người ào ào, vừa gặp người phụ nữ xa lạ này thì thay đổi. Xem ra bọn họ quen biết nhau, nhưng bà chưa từng có qua lại với người phụ nữ có gương mặt dịu dàng, nhã nhặn kia, mặc dù tuổi cùng Bà chủ không cách nhau lắm, nhưng nhìn ra được mặt mày tinh tế, lúc còn trẻ không biết diễm lệ, xuất sắc cỡ nào.
    "Cũng không phải là tôi sao! Không nghĩ tới sao?"
  Son Jooe vẫn mặt bình tĩnh, nội tâm cũng đã nổi sóng to gió lớn. Kim Jisoo ơi Kim Jisoo, bà có thể hưởng thụ cuộc sống cao quý như thế là dùng sinh mệnh của chị tôi mà đổi lấy! Làm sao bà có thể hưởng thụ một cách yên tâm, thoải mái vậy ?
     "Hừ! Vậy thì sao? Bất kể là bây giờ hay là hơn ba mươi năm trước, bà không có cách nào càng đấu lại tôi! Jeon Suho lựa chọn là Kim Jisoo tôi. Hai chị em các người kiếp sau đầu thai sớm một chút có lẽ còn có cơ hội, tôi không tiếp. Đi."
   Kim Jisoo trấn an tinh thần, sau khi hít sâu một hơi, nghênh ngang rời đi.
       "Vậy sao? Tôi không có cách sao?"
  Son Jooe đưa tay gỡ một sợi tóc rớt xuống trán, nhìn bước chân Kim Jisoo có chút hốt hoảng, bên khóe miệng cười như có như không.
      "Mẹ, bà ấy là ... ?"
   Mặc dù họ gặp qua chỉ nói mấy câu, nhưng Kim Lisa đã đại khái đoán được là ai, chẳng qua là cô ta vẫn là muốn mẹ xác nhận lần nữa.
      "Kim Lisa, mẹ trên danh nghĩa của Jungkook."
Son Jooe nhìn bà ta ngồi lên xe, sau đó nhìn cũng không dám nhìn nơi bà ta đang đứng. Kim Jisoo cũng sẽ có một ngày biết sợ sao?
        "Mẹ, vậy chúng ta bây giờ. . . . . ."
Kim Lisa lớn như vậy, lần đầu tiên thấy trên mặt mẹ xuất hiện vẻ mặt có thể xưng là"kỳ lạ" này.
    "Lisa, mẹ có chút mệt! Về khách sạn nghỉ ngơi trước đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro