👾 CHƯƠNG 39👾
"Đừng mà, đừng làm như vậy....."
Mắt thấy tình huống sắp không thể kiểm soát được, rốt cuộc Tzuyu cắn môi lên tiếng.
"Tôi chính là muốn thế này, cô có thể làm gì tôi?"
Người đàn ông này thật sự quá vô lại, Tzuyu im lặng, nếu anh lại muốn cưỡng bức cô, cô thật sự là một chút biện pháp cũng không có.
"Thiếu gia, cậu có điện thoại, là cô Im gọi tới."
Giọng của thím Seohyun ở ngoài cửa đã kịp thời ngăn chặn cơn bão sắp đánh tới này.
"Tôi tới ngay."
Jungkook rốt cuộc buông cô ra, giọng nói đã khôi phục lại bình thường, người này sao có thể thay đổi sắc mặt nhanh như vậy? Làm Tzuyu tự than trong lòng.
Tzuyu thay đồ xong đi ra ngoài, quả thật không thể tin vào mắt mình, người xuất hiện trên bàn ăn thật sự là Jeon Jungkook sao? Anh không phải là nghe điện thoại xong lập tức đi ra ngoài sao? Sao lại còn có thể ở nhà dùng bữa trưa?
"Thiếu phu nhân, có thể ăn cơm rồi."
Thím Seohyun bưng tô canh lên, giúp cô và Jungkook xới mỗi người một chén cơm.
Anh không nói lời nào, mà cô cũng không muốn chủ động đi trêu chọc anh. Bữa trưa được ăn dưới sự im lặng của hai người. Tzuyu không yên lòng khuấy canh trong chén, cô không ngừng lén liếc mắt nhìn anh: mặc vào quần áo chỉnh tề, đeo mắt kính, đang ăn cơm rất nghiêm túc, động tác tao nhã, tuyệt không giống người đàn ông hèn hạ ở trên giường hành hạ cô gần chết. Nhìn dáng vẻ của anh có phải tâm trạng cũng không tệ không, bởi vì anh đã ăn đến chén thứ ba rồi. Có thể thừa dịp bây giờ hỏi anh chuyện lúc nào cô có thể về trường đi học được không đây? Chậm thì sợ sẽ không kịp, cũng sắp thi cuối kỳ rồi, cô không muốn nợ môn.
Cô nhất định có chuyện muốn yêu cầu anh, nếu không cô không thể nào vẫn luôn nhìn anh.
Jungkook nhận lấy chén cơm được xới xong từ trong tay thím Seohyun, vờ như không thấy ánh mắt mong đợi của cô. Có thể làm cho cô ghét anh tới cực điểm mà có thể chủ động tìm anh nói chuyện thì nhất định là chuyện quan trọng. Anh đoán nhất định là chuyện đi học.
Cho đến chén cơm thứ ba của anh cũng đã được ăn sạch sẽ cô vẫn không mở miệng, mắt thấy anh đứng dậy muốn đi.
"Jeon ...... Jungkook."
Cái chữ Jungkook đó khi anh xoay người lại bị cô cứng rắn đặt bên môi.
"Có chuyện gì gấp sao? Nếu như không có tôi phải đến công ty."
Tối hôm qua anh vội vã chạy về chính là không yên lòng cô, bây giờ người cũng đã thấy, chuyện nên làm cũng đã làm, đương nhiên là phải trở về công ty. Vốn là hội nghị sáng hôm nay chỉ có thể kéo dài đến buổi chiều thì đã đổi thành hội nghị chat webcam.
"Nếu như anh bận, vậy chờ anh rảnh rồi hãy nói!"
Tzuyu thấy anh vội vã muốn đi, lời đến bên môi lại nuốt xuống.
"Cho cô 5 phút để nói xong."
Jungkook giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một chút.
"Thật sự không cần đâu."
Tzuyu sợ năm phút không thể nói rõ ràng nên liền vội vàng khoát tay nói.
"Còn 4 phút 55 giây. Không nói thì sau này cũng đừng hỏi tôi nữa."
Jungkook lên tiếng uy hiếp cô.
"Vậy lúc nào thì tôi có thể trở về trường học."
Tzuyu sợ điều anh nói là thật, vội vàng mở lời.
"Còn chuyện khác không? Không có thì tôi muốn đi."
Xem ra Jungkook cũng không có ý định trả lời vấn đề của cô, vậy sao còn bảo cô hỏi?
"Không được, anh còn chưa nói cho tôi biết đáp án."
Tzuyu lên tiếng ngăn cản anh.
"Đáp án? Bây giờ tôi chưa biết. Xem khi nào tâm trạng tôi tốt rồi hãy nói!"
Jungkook trở tay một cái đã đẩy cô ra.
"Trước khi kết hôn anh cũng đã đồng ý có thể thương lượng với tôi rồi mà!"
Tên này thật sự quá vô lại, Tzuyu giận đến mặt đỏ lên.
"Cô cũng biết dùng từ "thương lượng" mà. Vậy tôi nói cho cô biết, thương lượng không phải là đồng ý."
Jungkook xoay người lại, vẻ mặt lạnh lùng. Cứ như vậy muốn đến trường học sao? Chỉ sợ không phải chỉ đơn giản như vậy? Anh sẽ để cô đi, nhưng không phải bây giờ. Cho nên dụ cô nói ra chỉ là do anh muốn xem anh có đoán lầm hay không mà thôi. Jae Hyun còn chưa có xuất ngoại, anh sao có thể cho cô đến trường để gặp nó chứ? Đây không phải là gậy ông đập lưng ông sao? Anh không có ngu như vậy.
"Anh không thể mỗi ngày đều nhốt tôi ở nhà như giam lỏng tôi vậy."
Tzuyu cực kỳ tức giận. Cô cũng là một con người đàng hoàng, không phải là một con vật cưng mà anh mua về. Được rồi, xem như cô muốn nhờ vả anh ta, vậy anh ta không cho cô ra khỏi cửa sao? Nếu cô đã đồng ý với anh ta chuyện gì, cô cũng sẽ không đổi ý.
"Tôi không có giam cô lại, có điều cô muốn đi ra ngoài phải dẫn thím Seohyun theo. Đừng giở trò trước mặt tôi, có nghe không?"
Jungkook cúi xuống, thân thể cao lớn ở tai cô nhẹ nhàng nói ra, nhìn cô trợn mắt rồi thì bước ra ngoài.
Sau đó cửa bị đóng "xầm" lại làm thím Seohyun ở phòng bếp dọn dẹp cũng không nhịn được bước ra ngoài xem thử: Thiếu phu nhân cũng sẽ nổi giận sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro