👾 CHƯƠNG 35👾
"Mẹ....."
Mọi người đều cho là lỗi của cô, Tzuyu đau xót trong lòng, không muốn cãi lại bất cứ cái gì nữa. Cứ cho là đúng đi! Tất cả đều tính ở trên đầu cô là được rồi. Ai bảo cô không thể làm người vứt bỏ cha mẹ mà không lo chứ? Ai bảo cô trong lúc vô tình lại tìm tòi nghiên cứu vết thương trong tim người khác. Nếu lời nói của Jeon Jungkook là thật, vậy có phải là Jae Hyun bị trừng phạt mà cái gì cũng không biết, có thể tính luôn lên đầu cô hay không?
"Đủ rồi, không cần gọi tôi là mẹ nữa, tôi không làm nổi mẹ cô! Chou Tzuyu, tôi không muốn tiếp tục nhìn mặt cô nữa. Quản gia, chúng ta đi!"
Mẹ Jeon cực kỳ tức giận đứng dậy, cũng trong lúc muốn đi đẩy ngã Tzuyu đang quỳ trước mặt. Cô không kịp ứng phó té ngã trên mặt đất, mảnh vỡ dưới đất chưa được thu dọn sạch sẽ làm bị thương tay cô, máu tươi chảy ra, đau, Tzuyu cũng không dám lên tiếng.
"Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?"
Thím Seohyun đi lấy đồ muốn thu dọn mảnh vỡ bước ra thấy thiếu phu nhân nằm trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ, lập tức để đồ xuống chạy qua xem.
"Thím Seohyun, bà đừng quên bà là người của ai!"
Thấy Tzuyu bị thương, mẹ Jeon vẫn cao ngạo. Cô chảy chút máu có là gì so với con trai bà? Tốt nhất là chảy cạn luôn đi! Mẹ Jeon độc ác nghĩ. Nếu như không phải nể mặt Jungkook hiện tại là chủ nhà họ Jeon, bà sẽ không dễ dàng buông tha cô như vậy đâu.
"Phu nhân tôi biết rõ! Tôi là người giúp việc nhà họ Jeon, nhưng thiếu phu nhân không phải là người nhà họ Jeon sao?"
Thím Seohyun nghe những lời như vậy cũng vô cùng tức giận. Phu nhân sao hôm nay lại có thể ngấm ngầm hại người như vậy? Người giúp việc như bà còn chưa tính, nhưng thiếu phu nhân dù sao cũng là người nhà họ Jeon bọn họ? Bà không sợ đắc tội với bà ấy bởi vì bà không thích thiếu phu nhân bị bà ấy ức hiếp thành ra như vậy.
"Thím Seohyun, bà nói chuyện càng ngày càng không có chừng mực rồi!"
Mẹ Jeon giận đến nói không nên lời, ngược lại quản gia ở kế bên lên tiếng nhắc nhở thím Seohyun.
"Phu nhân, nếu như hôm nay tôi có làm gì không đúng, xin lượng thứ!"
Thím Seohyun không phải không biết chừng mực. Sở dĩ bà có thể nói chuyện như vậy bởi vì khi thiếu gia điều hai vợ chồng bà tới đây có nói qua với bà, sau này hai vợ chồng họ chỉ cần nghe một mình chỉ thị của cậu ấy là được, những người khác có thể không cần quan tâm. Hiện tại đại thiếu gia là người nắm quyền ở nhà họ Jeon! Nếu đại thiếu gia đã nói như vậy bà đương nhiên phải bảo vệ thiếu phu nhân rồi. Bà kính trọng bà ấy bởi vì bà ấy là mẹ của đại thiếu gia, nhưng cho dù có là mẹ của đại thiếu gia cũng không thể vô lý chỉ trích thiếu phu nhân như vậy, huống chi bây giờ không chỉ đơn giản là chỉ trích mà thôi. Chuyện này bà nhất định phải báo lại cho thiếu gia.
"Quản gia, chúng ta đi!"
Mẹ Jeon thật sự là nhìn không nổi nữa rồi, quay đầu khí thế hiên ngang đi ra ngoài. Vốn muốn tới nơi này trút giận kết quả ngược lại bị chọc giận không ít.
"Thím Seohyun, thím đi tiễn phu nhân đi! Con không sao, đợi lát nữa rồi dọn dẹp!"
Tzuyu che ngón tay vẫn còn đang rướm máu của mình.
"Phu nhân, bà đi thong thả!"
Thím Seohyun rốt cuộc ở lúc mẹ Jeon và quản gia ra tới cửa đuổi kịp.
"Không cần cô ta giả bộ tốt bụng! Dù sao đi nữa tôi cũng không thừa nhận cô ta. Tôi muốn nhìn xem cô ta rốt cuộc cô ta có thủ đoạn gì có thể làm gì để Jungkook nghe nấy."
Mẹ Jeon bước vào thang máy, hướng về phía thím Seohyun đang đứng ở cửa cười lạnh nói.
Thím Seohyun đóng cửa trở lại bên cạnh Tzuyu, nhìn thấy mu bàn tay sưng đỏ cùng vết máu nhuộm đỏ quần áo cực kỳ đau lòng. Luống cuống tay chân lấy hòm thuốc ra giúp cô bôi thuốc, băng bó sau đó đỡ cô trở về phòng thay quần áo.
"Thím Seohyun, cám ơn thím! Con muốn nghỉ ngơi một chút."
BSau khi thay quần áo Tzuyu mệt mỏi nằm trên giường. Bây giờ cô không muốn nói không muốn làm gì cả, chỉ muốn được một mình yên tĩnh một chút.
"Thiếu phu nhân, tôi đi ra ngoài trước. làm xong cơm tối tôi lại gọi cô."
Thím Seohyun lui ra khỏi phòng khép cửa lại.
"Alô, thiếu gia phải không? Tôi là thím Seohyun......"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro