👾 CHƯƠNG 34👾
"Hừ, cô đừng nghĩ như vậy tôi sẽ tha thứ cho cô! Chou Tzuyu, quyết định của Jungkook tôi không cách nào thay đổi. Nhưng tôi cũng có nguyên tắc của tôi, nhà họ Jeon chỉ cần một ngày còn có tôi, cô đừng mơ tưởng bước vào cửa lớn nhà họ Sở một bước."
Mẹ Jeon nhận lấy khăn do quản gia đưa tới, lau nước trà bắn vào quần áo.
Thật ra thì tôi cũng không muốn về, tuyệt đối không muốn. Hơn nữa có một ngày tôi cũng sẽ rời khỏi nhà họ Jeon, bà cứ yên tâm đi! Tzuyu cúi mắt lặng lẽ nói trong lòng.
"Không cần lộ ra vẻ mặt giống như đứa con dâu bị tôi ức hiếp, Chou Tzuyu cô nói gì đi!"
Mẹ Jeon không muốn cứ như vậy mà bỏ qua cho cô.
"Mẹ, xin lỗi!"
Tzuyu không biết mình nên nói gì. Thừa nhận là cô quyến rũ Jeon Jungkook sao? Hay là thừa nhận là cô bởi vì gia sản nhà họ Jeon mới bỏ rơi Jae Hyun đổi thành gả cho người anh hai là Jeon Jungkook có địa vị và quyền lực đây? Thật ra thì, đối với người đã ghi hận mình, bất kể có nói cái gì cũng đều là sai, cho dù có lý đi chăng nữa vẫn bị xem là vô lý, chi bằng không nói nữa. Nhưng bây giờ hình như cô không nói cũng là sai.
"Cô không có lỗi với tôi, người cô có lỗi là Jae Hyun, là đứa con mà tôi thương yêu nhất. Nó chỉ vì cô mà thiếu chút nữa cả mạng cũng không còn, thật vất vả nhặt về được một mạng nhưng bây giờ lại muốn rời khỏi chúng tôi. Là cô, là cô hại Jae Hyun! Là cô có lỗi với nó, cũng là cô làm cho nó muốn rời khỏi nhà họ Sở! Rời khỏi cái nơi làm nó đau lòng này."
Mẹ Jeon vươn ngón tay chỉ vào Tzuyu thét to. Đúng vậy, đây mới chính là mục đích mà bà đặc biệt chọn ngày hôm nay, con trưởng đến Hồng Kông công tác mà đến nhà. Jae Hyun cũng bởi vì tình yêu mà không muốn sống trong nước nữa, đến nước Mỹ xa xôi kia để du học. Quyết định này của Jae Hyun khiến mẹ Jeon không sao hiểu được, đi học cũng được nhưng tại sao phải đến nước Mỹ xa xôi như vậy? Bà không đành lòng! Mà con trai út vẻ mặt kiên quyết nói với bà:
"Mẹ, chẳng lẽ mẹ không sợ con nhìn cuộc sống ân ái của anh hai mà lại tự sát sao?"
Nghe vậy, chính là nói bà không thể ngăn cản con, nhưng người làm mẹ như bà cho dù có không đành lòng cũng phải chấp nhận. Cơn giận để trong lòng cực kỳ không thoải mái lại không thể trút giận lên con trưởng, cho nên bà chỉ có thể tới tìm người phụ nữ đầu sỏ gây nên tất cả mọi chuyện này để giải tỏa sự tức giận trong lòng.
"Mẹ, Jae Hyun anh ấy sao rồi?"
Tzuyu biết mình làm Jae Hyun bị tổn thương quá sâu, nhưng nào có ai biết chính bản thân cô cũng vết thương chồng chất? Jae Hyun đau lòng một phần, cô cũng đâu kém anh ấy phần nào. Người khác sẽ không hiểu!
"Sao? Cô còn có tư cách hỏi sao? Sau khi cô lựa chọn bỏ rơi nó, cô bây giờ lấy thân phận gì để hỏi? Chị dâu sao? Thật là buồn cười!"
Từng câu từng chữ của mẹ Jeon đánh vào lòng cô.
"Con chỉ là quan tâm anh ấy......."
Đúng vậy, chẳng qua là quan tâm mà thôi cũng không được sao?
"Quan tâm? Nếu quả thật còn quan tâm tới nó, cô cũng sẽ ở lúc nó còn ở bệnh viện mà vội vã cử hành hôn lễ với Jungkook? Chou Tzuyu, không nên nói những lời làm người ta ghét bỏ như vậy. Cô không có tư cách quan tâm đến nó!"
Mẹ Jeon dùng ánh mắt sắc bén nhìn Tzuyu, như hận không thể nuốt sống cô vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro