👾 CHƯƠNG 2: YÊN TÂM ! TÔI SẼ KHÔNG XUỐNG TAY VỚI CÔ👾
Xoay người một cái, Jungkook che cái miệng nhỏ của cô lại, kéo cô đang sửng sốt vào chỗ sâu trong vườn hoa, đem cô chống đỡ trên thân cây, cuồng loạn nhào đầu về phía trước mà hôn, một bàn tay nam tính kéo xuống quần lót trắng của cô ... .....
"Không được, không được . . . . ."
Tzuyu sợ hãi, người đàn ông này thật sự muốn cưỡng hiếp cô, ai tới cứu cô?
"YuYu. . . . . . Em đang ở đâu?"
Phía xa, truyền đến giọng nói lo lắng của Jae Hyun. Jungkook đang muốn kéo lễ phục của cô xuống phải dừng lại, cũng làm cho Tzuyu có cơ hội thoát khỏi sự kiềm chế của anh, lảo đảo chạy về hướng phát ra tiếng.
"Jae Hyun, đưa em về nhà. Đưa em về nhà."
Tzuyu nhào vào lòng ngực quen thuộc của Jae Hyun, nước mắt hốt hoảng làm ướt áo sơ mi bên trong lễ phục của anh ta. Trời ạ, nếu như trễ một chút, cô sẽ bị người đàn ông kia cưỡng bức. Mà người muốn cưỡng bức cô lại là anh trai của Jae Hyun. Bây giờ cô chỉ muốn về nhà mình, về nơi quen thuộc mới không thấy sợ hãi như vậy.
"YuYu, sao vậy?"
Jae Hyun kinh ngạc vì bạn gái sợ hãi và hốt hoảng. Mới vừa rồi anh ta luôn ở bên trong tìm cô nhưng không tìm được, cho đến một nữ hầu trong nhà nói hình như thấy cô đi ra ngoài.
Nhưng sau khi anh ta ra ngoài thì thấy cô chật vật nhào vào lòng anh ta khóc không ngừng, còn muốn anh ta đưa về? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ cô bị người khác ức hiếp sao? Nơi này là nhà họ Jeon, có ai dám ức hiếp cô?
"Jae Hyun, em muốn về nhà. Em không muốn ở đây nữa."
Tzuyu không cách nào nói rõ, chỉ muốn nhanh nhanh đi khỏi chỗ này.
"Chờ anh cắt xong bánh kem rồi về có được không?"
Sắp phải cắt bánh kem, anh ta là chủ bữa tiệc, sao có thể rời đi. Nhưng bộ dáng này của Tzuyu làm Jae Hyun không yên lòng.
"Jae Hyun, sắp phải cắt bánh kem rồi, vào đi!"
Một giọng nam điềm tĩnh vang lên sau lưng bọn họ. Là anh hai Jeon Jungkook.
"Anh hai, sao anh lại ở đây?"
Jae Hyun nhạy cảm cảm giác được Tzuyu trong ngực sau khi nghe được giọng anh hai lại run hơn. Nhưng, anh ta tin tưởng anh hai sẽ không làm chuyện tổn thương Tzuyu.
"Mới vừa rồi cô ấy bị một con mèo hoang dọa sợ, vừa đúng lúc anh đi qua."
Giọng điệu Jungkook từ tốn, một chút cũng không giống người nói dối. Nhưng, thấy Tzuyu dựa vào vào lòng em trai anh, ỷ lại như vậy, trong lòng không hiểu sao lại tức giận.
"YuYu, không sao. Chỉ là một con mèo thôi mà!"
Jae Hyun trẻ người non dạ liền tin lời nói của người anh hai mà anh ta tôn kính nhất.
"Jae Hyun, xin lỗi. Em không thoải mái, muốn về nhà!"
Tzuyu không dám đưa mắt nhìn anh, người này thật sự xấu xa vô cũng, rõ ràng mới vừa rồi anh muốn ......... Bây giờ còn có thể nói láo thành như vậy? Nhưng, cô không dám cũng không thể nói được. Cô chỉ muốn cách anh thật xa.
"YuYu, đợi thêm mấy phút nữa là được rồi. Anh sẽ đưa em về có được không?"
Jae Hyun thương tiếc vuốt khuôn mặt tái nhợt của cô.
Jungkook ở bên cạnh nhìn, trong lòng lại đố kị! Nghĩ đến vừa rồi thân thể nhỏ nhắn của cô còn dán chặt trong lòng anh, cái miệng nhỏ ngọt ngào kia làm anh muốn nếm thêm lần nữa. Nhưng bây giờ cô tránh anh như rắn rết, ngay cả nhìn anh một cái cũng không chịu, điều đó làm anh vô cùng tức giận. Bạn gái của em trai? Anh vậy mà lại có suy nghĩ không nên có với bạn gái của em trai.
Jeon Jungkook, mày điên rồi. Đúng vậy, anh cảm giác mình sắp điên rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro