👾 CHƯƠNG 15: KHÔNG ĐƯỢC GỌI TÔI LÀ JEON ĐẠI CA👾
Mệt quá, đầu thật là đau, thân thể mềm nhũn! Khi Tzuyu tỉnh lại còn chưa mở mắt ra, đầu óc tự động truyền tới cảm giác mệt mỏi.
Đây là đâu? Thật vất vả mới mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra, rèm cửa sổ che tốt ánh nắng làm cho trong phòng mờ mờ tối chỉ còn lại một chiếc đèn ngủ ở đầu giường chiếu rọi ra ánh sáng yếu ớt, bày trí đơn giản mà lạnh lẽo xem ra hẳn là nơi ở của đàn ông. Đàn ông? Đầu óc Tzuyu chợt tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn trên người chỉ có một chiếc áo sơ mi đàn ông rộng dài che tới đầu gối.
Ngày hôm qua. . . . . . Tzuyu nhớ lại ngày hôm qua, cô đi Jeon Thị tìm Jeon Jungkook muốn anh bỏ qua cho công ty của ba, nhưng anh lại thiếu chút nữa cưỡng bức cô; nhớ tới Jae Hyun dịu dàng ôm cô nói với cô tất cả còn có anh ấy; nhớ tới đêm đen như mực cô bất chấp mưa to gió lớn chạy đến nhà họ Jeon lại nghe được ba mẹ Jeon không đồng ý cho Jae Hyun giúp ba; nhớ tới trong mưa to có một người đàn ông ôm lấy cô sắp té xỉu, mà cô thì đáp ứng với người đàn ông đó sẽ làm người phụ nữ của anh . . . . .
Vậy đây hẳn là chỗ ở của anh? Cô nhìn qua chiếc gối ở bên cạnh có dấu vết lõm xuống, rõ ràng chứng minh đã từng có người ngủ, cô đã không còn là một thiếu nữ đơn thuần vô tội nữa, không còn là người con gái dịu dàng như nước trong mắt Jae Hyun nữa.
Tim Tzuyu đau đớn giống như có hàng ngàn mũi kim đâm vào, vẫn phải tới bước này sao? Jeon Jae Hyun, người con trai dịu dàng như ngọc đã cùng cô trải qua những năm tháng tuổi trẻ làm sao có thể từ bỏ đây?
Nước mắt như vô ý thức chảy ướt mặt.
Jae Hyun. . . . . . Jae Hyun. . . . . .
Tzuyu rốt cuộc không nhịn được cắn chăn khóc rống, khóc đến quên hết tất cả, khóc đến ngay cả cửa phòng bị người ta đẩy vào lúc nào cũng không biết.
Jungkook sáng sớm thức dậy liền gọi điện thoại về công ty dặn dò công việc ngày hôm qua vẫn chưa xong, quay về phòng thấy cô còn chưa tỉnh lại nên đến thư phòng xem biên bản họp của chi nhánh công ty, cho đến khi dường như nghe được trong phòng có động tĩnh mới đi qua xem. Nhưng sang đây xem lại nhìn thấy cô gái kia ngã trên giường anh khóc đến đau lòng. Ghét anh đến vậy sao? Sáng sớm thức dậy đã khóc thành ra như vậy? Đúng vậy, cô nên hận anh mới đúng, nhưng anh đã không thể buông tay để cô đi, ghét thì ghét đi! Anh không quan tâm.
"Cô còn muốn khóc bao lâu?"
Jungkook đi tới bên giường ngồi xuống, muốn đưa tay nắm vai cô. Không có kinh nghiệm dỗ dành phụ nữ, không biết làm sao đi an ủi một người đang khóc. Nhưng tay anh ở giữa không trung bởi vì cô xoay người lại như cố ý né tránh anh, không để cho anh đụng. Thái độ quá mức rõ ràng của cô làm tim anh thấy khó chịu.
"Chou Tzuyu, nếu cô khóc đủ rồi thì bây giờ chúng ta nói chuyện chính."
Người đàn ông dịu dàng như nước đêm qua đã đeo lên lớp mặt nạ của anh, khôi phục lại thành người đàn ông bình tĩnh, chín chắn trước mặt mọi người.
Tzuyu cắn góc chăn, trên mặt nước mắt loang lổ, vẫn chưa muốn để ý tới anh.
"Nếu như cô còn không lên tiếng, tôi sẽ coi như cô chưa từng nói với tôi chuyện tối hôm qua. Tôi rất bận, không có thời gian lãng phí với cô. Nếu cô khóc đủ rồi, mặc quần áo tử tế rời khỏi nhà tôi."
Tâm trạng Jungkook bực bội, không còn đủ kiên nhẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro