Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 11

* Cạch *

-!!!- Vừa mở cửa vào nhà, Hitomi bất ngờ bị cái bầu không khí hắc ám ập vào mặt.

- Hai về rồi à... - Satomi hai mắt thâm đen đầu tóc rối bời từ trên lầu đi xuống nhà, dọa Hitomi một trận hết hồn xém ngất xỉu.

- Em bị sao thế?! Đi tắm rửa cột tóc lại đàng quàn rồi ra nói chuyện với hai nào. - Thấy em gái mình như vậy, anh lo lắng bỏ đồ xuống đi lại đẩy cô vào phòng tắm. Còn mình chạy lên phòng lấy đồ và khăn cho cô, sẵn tiện cất vali luôn.

- Đồ của em đây, tắm xong rồi thay đi. - Gõ nhẹ cửa phòng tắm đưa đồ cho cô. Rồi đi xuống nhà dưới lấy nước và ít bánh đem ra phòng khách ngồi chờ cô.

- Hai... - Tắm rữa gọi đầu xong đi ra nhìn Hitomi ngồi trong phòng khách lên tiếng nhẹ gọi.

- Tắm xong rồi à? Lại đây ngồi rồi nói chuyện với hai một xíu. - Hitomi quay qua nhìn cô, tay chỉ về phía đối diện.

- Vâng. - Gật nhẹ đầu vâng lời đi về phía đối diện Hitomi ngồi xuống.

- Thế có chuyện gì, kể hai nghe xem? - Hitomi khoanh tay dựa lưng vào ghế nhìn cô, mong có một lời giải thích cho câu hỏi của mình.

-...- Im lặng cúi đầu, tay nắm chặt cái khăn lau tóc.

-...Em không nói thì hai sẽ đi hỏi Fuji, dù sao em ấy cũng có khả năng biết chuyện này. - Hitomi liếc nhìn cô khi không chịu hé miệng nói ra lời nào kia, bèn đưa ra một lời đe dọa. Nếu đã nói như vậy mà con bé không nói thì đi qua kiếm Fuji hỏi cũng không sao.

-!!!- Giật mình ngước đầu lên nhìn Hitomi, tay run run bấu chặt cái khăn. Cô thật sự là không muốn kể, nếu biết thì ổng có đi qua nả đạn vào Fuji-senpai không?

- E-em...n-nói... - Khó khăn phát ra hai chữ. Tay nắm chặt cái khăn. Xin lỗi Fuji-senpai, em có lẽ đành bán đứng anh vậy.

- Vậy mau nói xem nào? - Hitomi thấy cô đã chịu nói, liền dựa lưng vào ghế chờ câu trả lời.

- Chuyện là... - Cô cắn răng ngồi kể lại câu chuyện mà mấy hôm nay mình vô cùng rối rắm. Kể cả thứ tình cảm không nên tồn tại kia. Cô biết rất rõ cảm xúc của mình chứ, chỉ là cô không muốn thừa nhận sự thật này thôi. Vì cô sợ, sợ một ngày cô và anh ấy sẽ xa nhau. Sợ anh ấy sẽ quên tất cả về cô, sợ cái thói quen phải có anh ấy bên cạnh. Sợ, sợ rất nhiều thứ, những nỗi sợ thầm kính.

- Hai hiểu rồi... - Nhìn biểu tình khó chịu và đau buồn của em gái thì anh cũng hiểu được, đây là nhiệm vụ mà Tử Thần giao cho cả hai. Có nghĩa là một ngày nào đó khi bọn anh hoàn thành và cổng không gian được sửa chữa xong, cả hai sẽ phải rời đi. Anh thì không sao nhưng […] thì sao, em ấy đã lỡ yêu phải một người ở đây rồi.

-...- Nghe tiếng của hai mình, cô cũng im lặng không nói nữa. Dù sao mọi chuyện cô đã nói hết rồi. Đành ngồi nghe chửi vậy.

- Sao em cứ chấp nhất với cái nhiệm vụ đó vậy. - Hitomi sau khi một lúc yên lặng liền lên tiếng búng một cái nhẹ lên trán cô.

- Vâng? - Ngơ ngác chạm vào cái trán mới bị búng, không hiểu chuyện gì.

- Cứ sống cho bây giờ đi, muốn làm gì thì làm. Không có ba mẹ ở đây thì xỏa đi, hạnh phúc ngày nào thì hạnh phúc ngày đó. Làm quái gì mà phải quan tâm nhiệm vụ chứ. - Vì hai cá chắc cả hai sẽ ở bên nhau rất lâu dài đấy. Câu sau Hitomi nói thầm trong đầu.

- Hả? Nhưng hai... - Cô hiện tại vẫn còn băn khoăn giữa câu nói của hai và nhiệm vụ.

- Nhưng gì mà nhưng!! Hai hỏi em nè, em có chắc chắn sau này mình sẽ làm diễn viên như mong muốn không? - Hitomi ngồi trên ghế hai tay đan vào nhau chóng lên bàn.

-  Ý hai là em sau này sẽ thất nghiệp à?! - Satomi bị nói như vậy có phần bất bình.

- Sao hôm nay chậm tiêu thế hả?! Ý hai ở đây là em mong sau này mình sẽ làm diễn viên nhưng chắc gì em thật sự sẽ làm nghề đó, có khi em sẽ làm một nghề khác thì sao? - Hitomi cốc đầu cô một cái thật đau rồi nói tiếp.

- Cũng như việc em và Fuji chắc gì không thể ở cạnh nhau lâu dài? Hai ví dụ nhỏ nè 1 tuần là có từ 1-5 xuyên không giả tới các thế giới khác nhau mà 1 tháng là đã có mười mấy người, vậy một năm có khi tới mấy trăm người. Thì em nghĩ nhiệm vụ của chúng ta phải hoàn thành trong bao lâu? - Hitomi vẫn tiếp tục giải thích để thông não con em của mình kia.

- Tiếp nữa là em nghĩ xem, lỡ như địa ngục làm sẩy mất vài đứa có ý định thay đổi cốt truyện mà em hay gọi là Mary sue thì sao? Nhiệm vụ sẽ phải kéo dãn ra, có khi em lớn rồi còn chưa diệt xong nữa đâu. Nên cứ yên tâm mà làm theo ý mình, ba mẹ không có ở đây nên cứ làm gì mà em thích. Nhiệm vụ đó cũng không có giới hạn thời gian, lo gì. - Hitomi vừa thuyết giảng mà vừa nhìn xem con em mình đã hiểu chưa. Thấy nó đã ngộ ra rồi liền thở phào. Nói nãy giờ mà vẫn không thông thì phải dùng biện pháp ép nó vậy, may là nó thông rồi.

- Em lên phòng suy nghĩ. - Satomi đã thông lời Hitomi nói nhưng cô vẫn cần suy nghĩ thêm, quyết định lên phòng để tịnh tâm.

- Ừ nhớ ngủ sớm. Mai phải đi học đó, đừng hồng trốn nữa. - Hitomi gật đầu như nhớ ra gì đố liền nhấc thêm vài lời.

- Vâng. - Satomi gật đầu cái rụp rồi chạy vèo lên phòng.

- Mai chửi nó về tội trốn học sau vậy. Khát nước quá nói nãy giờ khô cổ luôn rồi. - Hitomi nhìn bóng em mình chạy lên phòng, tay với ly nước trên bàn tu một hơi.

- Đi tắm thôi. - Đặt ly nước xuống bàn xong, anh cũng đứng dậy lên phòng lấy đồ đi tắm.

...

* Rầm *

- Mẹ nó chứ!!!. - Hitomi sau khi tắm rửa lên phòng soạn tài liệu và đề cương để mai dạy cho mấy học sinh trong lớp 3-E. Và như nhớ ra một chi tiết nào đó trong câu chuyện mà đập bàn chửi thề một câu.

- Bây giờ còn sớm qua nhà nói chuyện với Fuji một chút rồi về làm việc cũng được mà nhỉ? - Hitomi híp mắt mỉm cười, biến cây súng lục màu đen của mình thành chiếc đồng hồ. Mặc thêm cái áo khoác rồi đi qua nhà Fuji

* Tính...tong... *

- Tới ngay đây. - Từ tròng nhà vọng ra tiếng của một người phụ nữ có phần trưởng thành.

- Hitomi đó à.-Mẹ Fuji mở cửa nhìn cậu con trai mái tóc đen trước mặt.

- Vâng, cho con hỏi có Fuji ở nhà không dì. Có có chút chuyện muốn nói với em ấy. - Hitomi híp mắt mỉm cười tay hơi mơn trớn cái đồng hồ trên tay.

- Có chứ, còn vào đi để dì kêu nó xuống. -Mẹ Fuji mỉm cười gật đầu mời Hitomi vài nhà.

- Làm phiền rồi. - Hitomi đi vào đổi dép rồi bước vào phòng khách ngồi chờ.

- Anh Hitomi tìm em có chuyện gì sao? - Híp mắt mỉm cười nhìn con người đang ngồi kia.

- À, là về chuyện của Satomi em gái của anh đó mà. - Hitomi mỉm cười nhìn Fuji.

-...- Fuji im lặng đi lại ngồi đối diện Hitomi, miệng không còn nở nụ cười quen thuộc nữa.

- Mọi chuyện về em và Satomi thì anh cũng đã rõ rồi. - Hitomi cầm ly trà mà mẹ Fuji đưa lúc nãy lên uống một ngụm. Thuyết giảng em gái rồi bây giờ tới em rễ đây. Sẵn chửi nó vụ dám cướp nụ hôn đầu em gái mình luôn.

-...- Fuji vẫn im lặng ngồi đó. Nghe từng lời nói của Hitomi và nghe chửi luôn.

- Mẹ nè mình sắp có em dâu rồi đó!!! - Chị Fuji sau khi đứng nghe lén cuộc nói chuyện kia liền chạy vào nhát bếp thông báo tin khủng với mẹ.

- Cái gì?! Nhanh nhanh gọi ba con mau!! Yuuta đâu gọi nó xuống nhà luôn đi!! - Mẹ Fuji nghe tin này nhanh tay bỏ đĩa đang rữa xuống. Có đứa chịu rước thằng con hồ ly ngàn năm của mình rồi, vui quá đi.

- Vâng ạ!! -Chị Fuji cũng gật đầu rồi chị đi gọi Yuuta rồi gọi điện cho ba mình.

-...- Fuji vừa tiễn Hitomi ra khỏi cửa, khi đi vào nhà nhìn cảnh tượng mẹ, chị gái và em trai ngồi trong phòng khách nhìn mình bằng đôi mắt đầy ý vị .

Rốt cuộc là vừa có chuyện gì vậy?

- Ta cắt -

P/s: Sa chuẩn bị đi học thêm viết cho xong rồi đăng lên cho mọi người đọc luôn.

Sẵn kể mọi người nghe một chuyện nhỏ, ngày hôm qua lúc mẹ chở Sa đi mua đồ về có cái anh chạy né ổ gà xẹt ngay cổ chân của Sa đau thấy bà mẹ luôn, may là không có trầy hay chảy máu mà chỉ bầm thôi.

Để an ủi Sa thì mọi người nhớ bình chọn và coment nha.

Buổi chiều tốt lành nha mina.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro