Chap 1: Vết nứt không gian xuất hiện
Trời dần chuyển tối, bầu không khí ở Yokohama trở nên ngột ngạt một cách kỳ lạ. Trong một con ngõ nhỏ, tiếng bước chân gấp gáp vang vọng trong không gian vắng lặng. Atsushi thở hổn hển, mắt nhìn chăm chăm vào bóng dáng mờ mờ phía trước đang trốn chạy.
"Dazai-san! Hắn chạy về hướng này!"
Dazai vẫn giữ dáng vẻ uể oải thường ngày, nhưng đôi mắt anh ánh lên sự sắc bén khi nhìn về phía trước. "Đừng mất bình tĩnh, Atsushi. Chúng ta đang đối mặt với một kẻ sử dụng năng lực tạo ảo giác. Nếu bị dẫn dắt bởi cảm xúc, cậu sẽ rơi vào bẫy của hắn."
Atsushi gật đầu, cố gắng ổn định lại nhịp thở và tập trung hơn. Cả hai tiếp tục lao vào con ngõ sâu hơn, ánh đèn đường nhấp nháy như muốn cảnh báo điều gì sắp xảy ra.
Bất ngờ, không gian xung quanh như rung chuyển. Một âm thanh kỳ lạ vang lên, giống như tiếng kính vỡ hòa cùng tiếng gió gào thét. Cả Dazai lẫn Atsushi dừng lại, ánh mắt đồng loạt hướng về phía trước.
Giữa không gian âm u, một vết nứt chói lòa hiện ra. Từ trong vết nứt, từng tia sáng tím đỏ nhảy múa, uốn lượn như những dòng sét nhỏ. Gió bỗng thổi mạnh hơn, cuốn tung rác và giấy vụn khắp con ngõ.
"Dazai-san... đây là gì vậy?" Atsushi lùi lại một bước, giọng nói khẽ run.
Dazai không trả lời ngay, chỉ nhướng mày, đôi mắt đầy hứng thú. "Một màn trình diễn thú vị... Cứ chờ xem."
Dazai chậm rãi bước lên, ánh mắt sắc lạnh hơn thường ngày. "Ồ? Đây không giống như năng lực mà tên đó sử dụng..."
Anh cúi đầu mỉm cười đầy hứng thú "Thú vị thật. Cậu có thấy điều này mỗi ngày đâu, phải không Atsushi?"
Atsushi không trả lời, ánh mắt cậu vẫn dán chặt vào vết nứt. Nó càng lúc càng lớn hơn, đến mức gần như nuốt chửng không gian trước mặt. Một luồng ánh sáng chói lòa bùng lên, khiến cả Atsushi và Dazai đều phải nheo mắt lại.
Khi ánh sáng dịu xuống, một bóng người nhỏ nhắn từ từ bước ra khỏi vết nứt. Đó là một cô gái trẻ với dáng vẻ vô cùng kỳ lạ. Mái tóc đen buộc cao cùng một dải tóc đỏ nổi bật, đuôi tóc dài uốn lượn với một dải đỏ rực nổi bật. Cô đội một chiếc mũ tròn rộng vành che nhẹ nửa gương mặt, và đôi mắt đỏ vàng sáng lấp lánh, cùng bộ trang phục trông giống như một người làm nghề tang lễ. Trên tay cô là một cây thương dài với hoa văn phức tạp, đầu thương phát sáng như đang phát ra sức mạnh từ một thế giới xa lạ.
Cô bước ra khỏi vết nứt, đôi giày đen nhè nhẹ chạm xuống mặt đất, tạo nên một âm thanh nhỏ. Xung quanh, ánh sáng từ vết nứt dần biến mất, trả lại không gian cho sự tĩnh lặng.
Cô dừng lại giữa con ngõ, mắt nhìn xung quanh với vẻ tò mò. Đôi mắt đỏ vàng của cô sáng rực trong bóng tối, khiến Atsushi không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Nhưng điều làm cậu bất ngờ hơn cả là... cô gái này lại nở một nụ cười ranh mãnh.
"Ô hô hô~ Đây là đâu ta? Một nơi đầy tử khí nha~" Giọng nói trong trẻo vang lên, mang theo sự thích thú lẫn tò mò.
Atsushi bối rối. Một cô gái lạ xuất hiện ngay giữa nhiệm vụ của họ?
Dazai người vẫn còn đang ngồi xổm vẽ vòng tròn trên đất vì không được tự sát, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt nâu sẫm lóe lên tia hứng thú.
"Ồ? Một mỹ nhân giữa đêm khuya sao? Cô gái ơi, cô có muốn cùng tôi nhảy xuống sông Sumida không?"
Hu Tao chớp mắt nhìn chàng trai quấn băng từ đầu đến chân trước mặt. Cô vuốt cằm suy nghĩ một chút, rồi... bật cười ha hả.
"Haha! Đề nghị thú vị đó nha! Nhưng tiếc là ta không rảnh đưa ngươi xuống suối vàng đâu, trừ khi ngươi muốn đặt trước quan tài một chỗ!"
Dazai: "..."
Atsushi: "..."
Bầu không khí tĩnh lặng trong vài giây.
Dazai sau đó lập tức tỏ vẻ xúc động, nắm lấy tay Hu Tao một cách đầy bi kịch.
"Cô gái ơi! Cô thật là tuyệt vời! Cuối cùng cũng có người hiểu mong muốn được rời xa thế giới tàn nhẫn này của tôi!"
Hu Tao nhướng mày, nhưng thay vì rút tay lại, cô chỉ nghiêng đầu quan sát kỹ người trước mặt.
"Tử khí ngươi nặng lắm đó nha~ Nhưng lại không có dấu hiệu sắp chết. Kỳ lạ ghê~"
Atsushi người đứng kế bên, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh và vội vàng kéo Dazai ra khỏi Hu Tao.
"Dazai-san! Đừng bày trò nữa! Còn cô, cô là ai? Tại sao lại ở đây?"
"Cô là ai? Và tại sao lại xuất hiện ở đây?" Atsushi dè dặt hỏi, giọng pha chút ngờ vực, lùi lại một bước theo phản xạ, bối rối nhìn cô
"Ồ? Một chàng trai hổ à? Hiếm gặp nha! Còn ta à? Hừm..." Cô gõ cằm suy nghĩ một lúc rồi nhoẻn miệng cười, ánh mắt lấp lánh như một đứa trẻ tìm được đồ chơi mới
"Hu Tao! Đường Chủ thứ 77 của Vãng Sinh Đường, chuyên gia mai táng kiêm hướng dẫn linh hồn hàng đầu! Nếu hai người muốn đặt trước quan tài hay dịch vụ hậu sự, đừng ngại tìm ta nha!"
Atsushi: "..."
Dazai: "Ôi trời! Một cô gái xinh đẹp, vui tính và còn giúp lo hậu sự cho tôi! Tôi có nên coi đây là định mệnh không?"
Hu Tao cười lớn. "Hahaha! Cũng có thể nha! Nhưng trước khi bàn chuyện định mệnh, hai người có thể giải thích giúp ta không? Nơi này là đâu? Và tại sao lại có mùi máu trong không khí vậy?"
Dazai thoáng nhướng mày. Một người không biết mình đang ở đâu? Lại còn mang phong thái kỳ lạ như vậy? Đây không phải kiểu người có thể tùy tiện bỏ qua.
Atsushi cũng cảm thấy bất an. Một cô gái xuất hiện đột ngột, không có vẻ gì là dân thường, thậm chí còn có phần... nguy hiểm.
Cô gái quay đầu sang phía cậu, ánh mắt sáng lên khi thấy hai người đang đứng nhìn mình. "Và tôi đang tìm kiếm khách hàng... Hai người có hứng thú đặt trước một chiếc quan tài không? Tôi hứa sẽ làm chiếc tốt nhất Yokohama đấy!"
Atsushi lùi lại, hoàn toàn không hiểu nổi tình huống trước mắt. "Q-quan tài?"
"Đúng thế! Quan tài tốt nhất mà anh từng thấy!" Hu Tao nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ nhưng giọng điệu đầy nghịch ngợm.
Dazai phá lên cười, tay đưa lên cằm như đang đánh giá cô "Quan tài? Cô đang nghĩ gì vậy? Chúng tôi còn chưa chết mà."
Hu Tao nháy mắt tinh nghịch "Đúng rồi! Nhưng ai mà biết được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, phải không? Chuẩn bị trước thì không bao giờ thừa."
Dazai bật cười lớn hơn, nhưng ánh mắt anh ánh lên vẻ tò mò "Cô thú vị đấy, Hu Tao. Cô đến từ đâu?"
Hu Tao nghiêng đầu, nụ cười ranh mãnh không hề giảm bớt "À, tôi đến từ một nơi gọi là Teyvat. Mà khoan đã..."
Cô nhìn xung quanh, vẻ mặt đầy phấn khích "Đây là thế giới khác sao? Tuyệt thật đấy!"
"Ồ, thú vị đây," Dazai bất ngờ lên tiếng, ánh mắt lấp lánh khi nhìn Hu Tao "Cô gái kỳ lạ, nhưng tôi nghĩ cô vừa khiến buổi tối này của tôi trở nên thú vị hơn hẳn."
Hu Tao xoay gậy trong tay, nụ cười đầy tự tin vẫn hiện hữu trên môi "Vậy thì, anh bạn, tôi sẽ làm cho anh bất ngờ hơn nữa."
Chưa kịp nói thêm gì, phía cuối con ngõ, tên tội phạm mà họ đang truy đuổi xuất hiện, gương mặt tái mét khi nhìn thấy Hu Tao "Cái quái gì... Là năng lực của cô ta sao?!"
Atsushi ngay lập tức thủ thế, nhưng Dazai lại ngăn cậu lại bằng một cái vẫy tay "Khoan đã, tôi muốn xem cô gái này làm gì."
Hu Tao nhún vai, xoay gậy thêm một vòng "Ồ, muốn xem tôi làm việc hả? Được thôi, các anh chỉ cần đứng yên mà ngắm!"
Cô bước lên phía trước, đối diện với tên tội phạm đang run lẩy bẩy. "Nào nào, đừng sợ thế. Anh có muốn đặt một chiếc quan tài để dùng sau này không?"
Cô lao về phía tên tội phạm, nhanh như một cơn gió. Cây thương phát sáng mạnh mẽ, và chỉ trong nháy mắt, một đòn tấn công chuẩn xác khiến tên tội phạm không kịp phản ứng. Hắn ngã gục xuống đất, toàn thân run rẩy khi nhìn cô
"Thế nào? Hài lòng chưa?" Hu Tao quay lại, nhìn Dazai và Atsushi với nụ cười tươi rói
Cô gái có tên Hu Tao vừa hạ gục tên cướp với một cú đấm mạnh mẽ, khiến cả con hẻm chìm vào im lặng. Dazai và Atsushi vẫn đứng bất động, hai ánh mắt mở to ngạc nhiên không thể che giấu.
"Đường Chủ Vãng Sinh Đường?" Dazai lặp lại, giọng trêu chọc
"Vậy cô có thể giúp tôi kiếm một chiếc quan tài đẹp cho một người bạn đang rất... 'bị lãng quên' đấy chứ?"
Atsushi không thể nào thốt lên câu gì khác ngoài một tiếng "Hả?" với vẻ mặt khó hiểu.
Anh vẫn chưa kịp hoàn toàn hiểu được tình huống này. Ai đó vừa rơi xuống từ trên trời, bắt một tên cướp chỉ bằng một cú đấm, rồi lại tự xưng là Đường Chủ của Vãng Sinh Đường...
Đây là thế giới nào vậy?
Hu Tao xoay nhẹ chiếc mũ trên đầu, nở một nụ cười khó lường.
"Câu hỏi của bạn hơi khó đấy, nhưng nếu bạn thật sự cần... thì tôi sẽ cân nhắc. Quan tài đẹp cần phải có chất lượng, phải không?" Hu Tao vươn tay ra, chỉ vào chiếc quan tài nhỏ trên lưng mình, cười một cách tinh nghịch
"Nếu các bạn muốn, tôi có thể giao ngay, nhưng chắc chắn sẽ có phí vận chuyển đấy nhé!"
Dazai vỗ tay, thích thú với sự xuất hiện kỳ quái của Hu Tao. "Một dịch vụ bán quan tài, lại còn đến từ một cô gái tự nhận là Đường Chủ? Quả thật là đáng ngạc nhiên. Hôm nay quả là một ngày thú vị."
Atsushi vẫn chưa thoát khỏi sự bối rối, nhưng anh cũng không thể không chú ý đến một điều khác. Khi Hu Tao nói về "Vãng Sinh Đường", cô không có vẻ gì là đùa cợt. Mọi lời nói của cô đều toát lên sự tự tin tuyệt đối, như thể cô đang thực hiện một nhiệm vụ rất quan trọng, không phải chỉ là một trò đùa.
"Vậy, cô... thật sự là Đường Chủ của Vãng Sinh Đường sao?" Atsushi không thể kiềm chế được sự tò mò
"Chúng tôi không quen biết ai như cô ở Yokohama."
Hu Tao bật cười, nhưng lần này là một tiếng cười nhẹ nhàng, gần như đầy ẩn ý.
"Yokohama à? Tôi chỉ vô tình 'lạc' vào đây thôi mà. Dù sao, nơi nào có người cần quan tài, nơi đó có tôi." Hu Tao nháy mắt với Atsushi, rồi quay sang Dazai
"Còn anh, anh có nhu cầu gì không? Quan tài của tôi rất chất lượng đấy."
Dazai chậm rãi tiến lại gần, ánh mắt lấp lánh ngạc nhiên pha chút sự thích thú
"Quan tài hả? Tôi thật sự không nghĩ đến việc cần một cái đâu. Nhưng có lẽ chúng ta nên trao đổi một chút, cô gái bí ẩn ạ. Từ khi nào mà có những 'Đường Chủ' lạ lùng như cô xuất hiện trong thế giới này?"
Hu Tao nghiêng đầu, đôi mắt đỏ ánh lên tia sáng bất thường. Cô không trả lời ngay lập tức, mà như thể đang tìm kiếm điều gì đó trong lời nói của Dazai.
"Chà, tôi không phải là người lạ lùng đâu." Hu Tao đưa tay lên, vuốt nhẹ chiếc mũ của mình, rồi lại mỉm cười
"Chỉ là... có một số nhiệm vụ mà tôi cần phải thực hiện. Và có lẽ... tôi sẽ giúp đỡ các bạn."
Atsushi bắt đầu cảm thấy sự hiện diện của Hu Tao không chỉ là một sự ngẫu nhiên. Có gì đó rất bí ẩn ẩn sau lời nói của cô, và cảm giác mà anh có được khi đứng gần cô là sự tĩnh lặng lạ lùng, như thể cô ấy đã thấy trước được tất cả những gì sẽ xảy ra.
"Giúp đỡ chúng tôi?" Atsushi nhíu mày
"Cô muốn giúp chúng tôi bắt những tên cướp sao?"
Hu Tao hạ thấp giọng, nhưng ngữ điệu của cô lại trở nên nghiêm túc lạ thường
"Không chỉ là bắt cướp. Tại sao lại bắt kẻ xấu mà không có một cái gì đó thực sự... đặc biệt để kết thúc? Tôi không chỉ là Đường Chủ của Vãng Sinh Đường. Tôi còn là người chuyên giúp các linh hồn vượt qua cõi giới. Và nếu các bạn thực sự có một nhiệm vụ lớn... tôi sẽ không từ chối."
Dazai nhướn mày, ánh mắt sáng lên một tia hiếu kỳ.
"Ồ? Nghe thú vị đấy." Dazai gật đầu, rồi quay sang Atsushi
"Còn gì tốt hơn khi có một người như cô ấy gia nhập đội ngũ, phải không?"
Atsushi nhìn Dazai, rồi nhìn Hu Tao. Trong lòng anh cảm nhận một sự bồn chồn lạ lùng, như thể tất cả những gì đang diễn ra là một sự xáo trộn lớn lao trong thế giới này mà anh chưa thể nắm bắt được. Nhưng dù sao, có lẽ... việc đồng hành với Hu Tao cũng không phải là một ý tưởng tồi.
Hu Tao nhìn hai người đàn ông trước mặt với ánh mắt sắc bén, rồi nở một nụ cười ranh mãnh.
"Vậy thì... chúng ta có thể hợp tác, đúng không?"
Hu Tao nhìn Dazai và Atsushi, đôi mắt đỏ của cô không hề giấu đi vẻ tinh nghịch, như thể mọi chuyện đang xảy ra đều nằm trong dự tính của cô. Một nụ cười mờ ám nở trên môi khi cô bước đến gần hơn, ánh sáng đêm phản chiếu trên chiếc mũ và bộ trang phục kỳ lạ của cô.
"Vậy là chúng ta hợp tác nhỉ?" Hu Tao nói với giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng đầy ẩn ý
"Cậu đừng lo, nhiệm vụ lần này sẽ không quá khó đâu, Atsushi. Dù sao, tôi là Đường Chủ mà, chẳng lẽ tôi lại không giúp được cậu sao?"
Atsushi vẫn còn ngập ngừng, không rõ cô gái này thật sự có ý định gì. Nhưng sau khi thấy nụ cười tự tin của Hu Tao, anh không thể không cảm thấy một sự kỳ quái trong lòng, như thể cô ấy đang giấu một bí mật rất lớn đằng sau ánh mắt đó.
"Thực sự là cô có thể giúp chúng tôi sao?" Atsushi hỏi lại, giọng còn đầy nghi ngờ.
Hu Tao hếch cằm lên, ánh mắt lướt qua một lượt trước khi trả lờ
"Cậu có thể gọi tôi là Hu Tao. Còn về việc giúp đỡ... tôi không chỉ giúp người ta bắt cướp thôi đâu. Tôi còn có một chút 'tài lẻ' khác, giúp người ta... đi một chuyến dài nữa."
Cô mỉm cười lạ lùng, ánh mắt đầy ẩn ý "Nói vậy, tôi chắc chắn là người duy nhất ở Yokohama có thể giúp cậu làm nhiệm vụ này."
Dazai nghe vậy, không khỏi bật cười lớn
"Ồ, cô quả thật là một con người thú vị. Không chỉ đánh cướp, mà còn có 'tài lẻ' nữa sao? Có khi cô có thể giúp tôi tìm cách kết thúc công việc này nhanh chóng và thú vị hơn ấy chứ?"
Hu Tao nheo mắt, trêu đùa "Anh thì lúc nào cũng lạ lùng, Dazai ạ. Nhưng tôi không biết liệu anh có thể xử lý được hết mớ chuyện này hay không đâu."
Atsushi không hiểu hết câu chuyện, nhưng điều đó không ngăn được anh cảm thấy mình cần phải đặt nhiều niềm tin vào Hu Tao. Cô ấy chắc chắn là người có nhiều bí ẩn và dường như đang ẩn giấu nhiều thứ hơn là vẻ ngoài đùa cợt ấy.
"Được rồi, nếu cô thật sự có thể giúp đỡ, chúng ta sẽ tiếp tục." Atsushi gật đầu, một phần không chắc chắn, một phần đã thấy có chút tin tưởng.
Dazai quay sang nhìn Hu Tao, vẻ mặt hứng thú. "Chúng ta sẽ bắt đầu với tên cướp kia. Cô có kế hoạch gì cho hắn không?"
Hu Tao nhún vai, vẻ mặt chợt trở nên nghiêm túc. "Tên cướp này sẽ không thoát khỏi tay tôi đâu. Tôi sẽ làm cho hắn phải 'nếm mùi' những gì hắn đã gây ra."
Atsushi giật mình. Dù vẫn không rõ Hu Tao thực sự có năng lực gì, anh cảm nhận được sự thay đổi trong giọng nói và ánh mắt của cô. Cô ấy không còn đùa giỡn nữa, mà thay vào đó là sự quyết đoán và kiên định.
"Được rồi, chúng ta đi thôi!" Hu Tao quay sang Dazai, tiếp tục lôi cuốn anh vào cuộc truy đuổi. "Điều này sẽ rất thú vị đấy, anh Dazai!"
Khi cả ba tiếp tục theo dấu tên cướp, Hu Tao không quên giễu cợt và trêu chọc họ. Cô gọi Dazai là "anh" với một giọng điệu đầy thân mật và đôi khi hơi mỉa mai. Còn Atsushi thì được cô gọi là "cậu" với sự dễ thương nhưng cũng đầy ngụ ý trêu đùa. Cô thích gọi họ như vậy để không khí luôn giữ được sự thoải mái, mặc dù mọi chuyện vẫn đang trở nên căng thẳng.
Khi tiếp cận vị trí của tên cướp, Hu Tao giơ tay lên, làm một cử chỉ như thể cô đang chuẩn bị bắt giữ hắn. Cô bước ra khỏi bóng tối, đôi mắt đỏ của cô sáng lên dưới ánh đèn đường.
"Cậu thấy không, Atsushi? Tôi không chỉ giúp bắt cướp đâu." Hu Tao nở một nụ cười đầy bí ẩn.
"Tôi giúp họ... đi đến nơi họ cần đi."
Những bước chân của Hu Tao vang lên nhẹ nhàng, như một cơn gió đêm lướt qua. Cô nhìn chằm chằm vào bóng đen phía trước tên cướp đã chạy trốn sâu vào một con hẻm vắng vẻ. Dazai và Atsushi theo sát sau lưng cô, nhưng họ đều không thể rời mắt khỏi Hu Tao. Cách cô đi, cách cô quan sát tình huống, tất cả đều như đã được tính toán kỹ lưỡng.
Atsushi cảm nhận một sự căng thẳng kỳ lạ trong không khí. Dù cô gái này trông có vẻ trẻ con và nghịch ngợm, nhưng hành động của cô lại toát lên một sự điềm tĩnh khó lường. Từng câu nói của Hu Tao không chỉ là lời trêu đùa mà còn ẩn chứa một thứ gì đó sâu sắc. Mặc dù họ chỉ mới quen biết, nhưng Atsushi cảm giác như mình đang bị cuốn vào một trò chơi mà Hu Tao là người điều khiển.
"Chúng ta đã đến nơi rồi."
Hu Tao dừng lại và quay lại nhìn Dazai và Atsushi. Cô mỉm cười một cách bí ẩn, như thể mọi chuyện đã nằm trong lòng bàn tay của mình.
Dazai nhún vai, vẻ mặt vẫn đầy sự thích thú "Tôi chẳng biết tại sao mình lại có cảm giác thích thú với cô thế này. Dù sao, mọi việc giờ chắc chắn sẽ thú vị."
Hu Tao liếc nhanh về phía trước, nơi bóng tối bao phủ. Cô đi từng bước chậm rãi, đôi mắt đỏ của cô như ánh lên một tia lửa "Cậu có thể đứng ở đây, Atsushi. Đừng lo lắng, tôi sẽ xử lý hắn."
Atsushi bất ngờ khi Hu Tao nói vậy "Cô... không cần giúp đỡ sao?"
Hu Tao chỉ mỉm cười "Chúng ta đâu phải là những kẻ đi bắt cướp đâu. Tôi là Đường Chủ của Vãng Sinh Đường, và công việc của tôi không chỉ dừng lại ở việc giam giữ một tên cướp. Tôi có trách nhiệm lớn hơn."
Câu nói ấy làm Atsushi cảm thấy một sự khác biệt rõ rệt trong cách Hu Tao nhìn nhận mọi thứ. Cô ấy không chỉ là một cô gái bình thường đang tham gia vào một nhiệm vụ cô ấy là một người có trọng trách, một người có sự hiểu biết sâu sắc về sự sống và cái chết.
Hu Tao tiếp tục bước đi, dường như cô cảm nhận được mọi thứ xung quanh. Mỗi bước chân của cô đều chắc chắn, và khi cô đến gần tên cướp, một cảm giác lạnh lẽo bao phủ khắp không gian.
Tên cướp, một người đàn ông cao lớn và hung tợn, đang ngồi trong bóng tối, thở hổn hển. Hắn không hề hay biết về sự xuất hiện của Hu Tao. Cô tiến lại gần mà không phát ra một âm thanh nào, như một bóng ma trong đêm tối.
Dazai và Atsushi theo sau, nhưng họ dừng lại một cách thận trọng, chỉ đứng quan sát từ xa. Cả hai đều biết rằng Hu Tao không giống như bất kỳ ai họ từng gặp. Cô ấy không chỉ có sức mạnh thể chất mà còn có một sự điềm tĩnh kỳ lạ, như thể cô đã sẵn sàng đối mặt với bất kỳ thử thách nào.
Khi Hu Tao đứng đối diện tên cướp, cô khẽ mỉm cười.
"Chào anh, tên cướp đáng thương," cô nói với giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lại đầy uy lực
"Anh nghĩ mình có thể thoát khỏi tôi à?"
Tên cướp ngẩng đầu, nhận thấy một cô gái nhỏ nhắn, lạ mặt, đứng trước mình. Hắn không hề biết về những khả năng mà cô gái này có thể sở hữu. Nhưng ánh mắt của cô khiến hắn cảm thấy có gì đó không ổn.
"Cô là ai?" Hắn cười khẩy, cố gắng đứng dậy, nhưng thân hình hắn run lên vì sự xuất hiện đột ngột của Hu Tao.
Hu Tao không trả lời ngay mà chỉ đứng im, đôi mắt đỏ như lửa của cô nhìn chằm chằm vào tên cướp. Không có sự thương lượng, không có cảm giác khoan dung. Cô chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt của một người biết rõ chuyện gì sắp xảy ra tiếp theo.
Chợt, một luồng khí nóng bốc lên từ người cô. Dazai và Atsushi không thể không cảm thấy sự thay đổi trong không khí. Đây không phải là cô gái họ gặp lúc trước, đây là Đường Chủ của Vãng Sinh Đường, một người không chỉ là chủ của cái chết, mà còn là người có thể điều khiển số phận của kẻ khác.
"Cậu không có quyền đứng trước tôi" Hu Tao nói với tên cướp, giọng cô lạnh lẽo như hơi thở của bóng đêm
"Tôi sẽ giúp cậu... đi đến nơi cậu cần phải đến."
Tên cướp cảm thấy như bị đông cứng lại trong một giây, rồi bất ngờ, hắn quay người chạy trốn, nhưng mỗi bước đi của hắn đều bị một sức mạnh vô hình ngăn lại. Hu Tao vươn tay ra, và ánh sáng đỏ như lửa bùng lên trong lòng bàn tay cô. Tên cướp ngã xuống, không thể di chuyển thêm.
"Chạy trốn à?" Hu Tao cười nhẹ
"Thật đáng tiếc, nhưng tôi không thích ai chạy trốn khỏi tôi."
Dazai và Atsushi không thể không nhìn cô, cảm nhận rõ sự khủng khiếp ẩn chứa trong hình hài nhỏ bé ấy.
Atsushi thì thào "Cô ấy... thật sự không phải người bình thường."
Dazai nhìn Hu Tao, đôi mắt không còn vẻ trêu đùa mà là một sự đánh giá nghiêm túc "Cô ấy... có vẻ là người không nên đùa giỡn với."
Câu chuyện tiếp tục, khi Hu Tao không chỉ giúp đỡ Dazai và Atsushi trong nhiệm vụ này, mà còn mang lại những điều bất ngờ và đầy bất trắc về thế giới của cô. Sự kỳ lạ của Hu Tao đã bắt đầu tác động đến không chỉ cuộc sống của những người xung quanh cô, mà còn cả chính cuộc đời của Dazai và Atsushi.
Hoặc là những người khác
Tình huống dần dần trở nên căng thẳng khi tên cướp cuối cùng bị trói gọn trong một vòng ánh sáng đỏ mà Hu Tao tạo ra. Mọi người đứng xung quanh, nhìn tên cướp đang ngã quỵ trên mặt đất. Hu Tao bước đến gần, giọng nói của cô vang lên như một tiếng chuông cảnh báo.
"Đừng nghĩ rằng có thể thoát khỏi tôi chỉ vì anh chạy nhanh hơn. Đó là sai lầm lớn nhất của anh." Hu Tao cười nhẹ, rồi quay sang Dazai và Atsushi
"Anh ấy sẽ được đưa đi, đúng không? Cái chết không phải là kết thúc, mà là sự khởi đầu của một cuộc hành trình mới."
Dazai không ngừng quan sát cô gái kỳ lạ này. Anh biết, người như Hu Tao, với ánh mắt đó và những lời nói đầy ẩn ý, không phải là người có thể dễ dàng hiểu được. Cô ấy có sức mạnh vượt xa những gì anh từng tưởng tượng. Tuy nhiên, anh cũng cảm nhận được một sự đồng cảm trong cách cô ấy đối xử với tên cướp. Không phải là sự tàn nhẫn, mà là sự nhất quán của một Đường Chủ làm nhiệm vụ của mình, với tất cả sự trang nghiêm cần thiết.
"Vậy... cô sẽ làm gì với tên cướp này?" Atsushi hỏi, ánh mắt đầy sự tò mò, đồng thời là chút nghi ngờ. Anh không thể hiểu được Hu Tao đang thực sự nghĩ gì.
Hu Tao quay lại, đôi mắt đỏ như lửa nhìn vào Atsushi, nhưng lần này không có sự nghịch ngợm trong ánh nhìn của cô
"Anh ta sẽ phải chịu trách nhiệm cho những gì mình đã làm. Nhưng đừng lo, tôi sẽ giúp anh ta bước qua cầu của sự sống. Nếu như anh ấy may mắn, tôi có thể giúp anh ta tìm thấy sự bình yên."
Dazai nhướng mày, không hề tỏ ra bất ngờ, nhưng nụ cười trên môi anh ta càng thêm nham hiểm
"Thật thú vị. Cô có thể không chỉ bắt cướp, mà còn 'hướng dẫn' họ qua một thế giới khác. Đúng là một công việc đầy thú vị, phải không?"
Atsushi vẫn còn hơi bối rối với câu trả lời của Hu Tao, nhưng anh cũng biết rằng, ở một thế giới đầy rẫy những người có năng lực đặc biệt như thế này, mọi thứ đều có thể xảy ra.
Tại thời điểm đó, Hu Tao nhẹ nhàng bước tới tên cướp đang gục ngã. Cô đặt tay lên trán hắn, rồi khẽ thì thầm vài lời mà không ai nghe thấy rõ. Một luồng ánh sáng lấp lánh từ đôi tay cô tỏa ra, và một vòng sáng đỏ bao quanh tên cướp, khiến hắn không thể di chuyển.
"Đây là nơi của tôi" cô thì thầm
"Nơi này không có sự trốn thoát. Cái chết là một phần của cuộc sống. Và tôi sẽ giúp anh đi đúng con đường của mình."
Cả ba người đứng nhìn, nhưng có một thứ gì đó khó tả đã bao phủ không gian. Không khí dường như trở nên nặng nề, và không ai nói thêm lời nào. Dazai và Atsushi đều cảm nhận được sự lạ lùng trong tình huống này.
"Tôi thật sự không hiểu... nhưng tôi lại cảm thấy rằng cô ấy không hề đùa cợt."
Atsushi thì thầm, không khỏi tò mò về mọi điều xung quanh Hu Tao. Cô gái này, dù có vẻ ngoài tươi vui và nghịch ngợm, nhưng lại ẩn chứa trong mình một sức mạnh và sự quyết đoán mà anh chưa bao giờ chứng kiến.
Dazai nhìn vào cô gái có vẻ ngoài nhỏ nhắn ấy, không thể không suy nghĩ thêm về những khả năng mà cô ấy sở hữu
"Cô ấy không phải là người mà chúng ta có thể xem nhẹ, Atsushi. Không chỉ vì những gì cô ấy có thể làm, mà còn vì những gì cô ấy không để lộ ra."
Hu Tao đứng dậy, nhìn tên cướp đang ngồi yên trong vòng tròn ánh sáng.
"Anh ta sẽ không gây thêm rắc rối nữa. Đừng lo, tôi sẽ đưa anh ta đến nơi anh ta cần đến." Cô quay lại nhìn hai người đàn ông, ánh mắt như mời gọi sự hợp tác.
"Giúp tôi một tay nhé, các bạn. Chúng ta có thể làm công việc này cùng nhau, và rồi tôi sẽ dẫn dắt các cậu qua một hành trình thú vị hơn nữa." Hu Tao nói, đôi mắt lấp lánh sự vui vẻ và nhiệt huyết.
Sau khi kết thúc nhiệm vụ, Hu Tao đứng một mình trong bóng tối, đôi mắt đỏ của cô vẫn sáng lên như ngọn lửa nhỏ, soi sáng những ngóc ngách trong đêm tối. Tên cướp đã bị bắt, và tất cả mọi chuyện dường như đã kết thúc, nhưng không khí xung quanh vẫn còn đầy sự căng thẳng lạ lùng. Cô cảm nhận được ánh mắt của Dazai và Atsushi, họ đang nhìn mình, đang cố gắng hiểu rõ về cô.
Dazai bước lại gần, nở một nụ cười đặc trưng của anh, nụ cười mà không ai có thể đoán được nó có ý nghĩa gì
"Chà, cô thật sự không giống như những gì tôi nghĩ lúc đầu." Anh khẽ nhìn cô, đôi mắt ánh lên một tia thích thú. "Thực sự thú vị đấy, Hu Tao."
Hu Tao mỉm cười, nhìn vào Dazai với một ánh mắt hơi trêu chọc "Ồ, anh Dazai, anh nghĩ gì về tôi vậy? Có phải anh đang bị cuốn hút bởi tài năng của tôi rồi không?"
Dazai hất cằm lên, vẻ mặt như thể đang suy nghĩ "Chắc chắn là có rồi. Cô không chỉ giúp chúng tôi bắt cướp, mà còn khiến tôi cảm thấy rằng cuộc sống này thật thú vị hơn rất nhiều khi có cô tham gia."
Atsushi đứng gần đó, vẫn chưa thể hoàn toàn hiểu hết về cô gái kỳ lạ này. Anh nhìn cô với ánh mắt vừa tò mò vừa có chút ngạc nhiên
"Cô... thật sự là người đặc biệt. Tôi chưa bao giờ gặp ai như cô."
Hu Tao hếch cằm lên, mắt vẫn cười như thể mọi thứ đều chỉ là trò chơi. "Đặc biệt? Cảm ơn, cậu nói đúng đấy. Nhưng tôi không phải là người dễ dàng bị bắt giữ đâu."
Dazai chợt nhìn Hu Tao một cách nghiêm túc, sự trêu đùa trong ánh mắt biến mất, thay vào đó là một sự thăm dò đầy hàm ý. "Cô có muốn gia nhập một nhóm thú vị không?"
Hu Tao nhướng mày, vẻ mặt không rõ cảm xúc. "Nhóm thú vị? Cậu muốn tôi gia nhập nhóm nào?"
Atsushi hơi bối rối, không hiểu tại sao Dazai lại đưa ra lời mời này, nhưng anh cũng cảm thấy có một sự thay đổi trong không khí. Dazai không phải là người dễ dàng đưa ra quyết định hay lời mời, và điều này khiến anh càng thêm tò mò.
Dazai nở một nụ cười đầy bí ẩn
"Cô có thể gia nhập Thám tử Vũ trang, còn được gọi là Ada. Một nhóm đặc biệt, nơi những người như cô có thể phát huy khả năng của mình và tham gia vào những nhiệm vụ thú vị. Chúng tôi không chỉ làm những nhiệm vụ bình thường đâu. Ở đây, cô sẽ có cơ hội khám phá những bí ẩn, đối mặt với những thử thách và... có thể sẽ tìm ra những điều thú vị hơn về chính bản thân mình."
Hu Tao nhìn anh, đôi mắt cô sáng lên, nhưng nụ cười lại ẩn chứa sự suy nghĩ, như thể cô đang cân nhắc điều gì đó lớn lao
"Hóa ra các anh là những người làm việc bí mật à? Đặc biệt và thú vị đúng không? Nhưng tôi không chắc tôi có hứng thú với chuyện gia nhập đâu. Tôi sống cuộc sống tự do mà."
Dazai không hề vội vã, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng
"Tự do? Tôi nghĩ cô không phải là người chỉ sống đơn giản vậy đâu. Cô có cảm giác về thế giới này, về những người xung quanh mình. Cô không muốn một nơi mà ở đó, cô có thể làm những gì mình muốn sao?"
Hu Tao nhìn Dazai, nụ cười của cô lơ đãng và đầy thách thức
"Anh muốn tôi gia nhập tổ chức của anh chỉ vì tôi giúp anh bắt một tên cướp thôi sao? Hay là anh thấy tôi có tiềm năng gì đặc biệt mà anh muốn khai thác?"
Dazai vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng
"Có thể là vậy, có thể không. Nhưng tôi không phủ nhận rằng tôi rất muốn thấy cô sử dụng tài năng của mình trong một môi trường thực sự thử thách. Ada sẽ mang lại cho cô những cơ hội mà cô không thể có được nếu chỉ tiếp tục công việc ở Vãng Sinh Đường. Cô sẽ có thể làm nhiều điều hơn, và hơn hết, cô sẽ không còn cảm thấy cô đơn trong công việc của mình nữa."
Hu Tao trầm ngâm một lúc, cảm giác như một sự thay đổi đang lởn vởn trong đầu cô
"Chắc chắn sẽ thú vị hơn khi ở bên anh, Dazai, nhưng tôi không phải là người dễ bị điều khiển đâu. Cứ đợi đi, nếu tôi gia nhập, tôi sẽ làm mọi thứ theo cách của mình."
Atsushi nhìn vào Hu Tao, cảm nhận được sự mạnh mẽ và kỳ lạ trong cách cô ấy nói. Anh không thể hiểu hết, nhưng anh biết rằng Hu Tao không phải là người dễ dàng bị chi phối. Cô có một sức hút khó cưỡng và một sức mạnh bí ẩn mà anh vẫn chưa thể khám phá hết.
"Vậy... cô đồng ý rồi sao?" Atsushi hỏi, không khỏi ngạc nhiên.
Hu Tao nhìn Dazai một lần nữa, ánh mắt như muốn nói rằng cô không phải là người dễ bị dụ dỗ. Nhưng cuối cùng, cô khẽ gật đầu.
"Tôi sẽ xem thử. Nếu Ada thực sự thú vị như anh nói, tôi sẽ gia nhập. Nhưng không phải vì anh, mà vì... tôi cần một thử thách mới. Và tôi luôn thích những điều bất ngờ."
Dazai cười một cách mãn nguyện, ánh mắt đầy ẩn ý. "Vậy chúng ta bắt đầu từ bây giờ. Ada sẽ không bao giờ như trước khi có cô. Tôi nghĩ cô nên cân nhắc gia nhập với tôi."
"Gia nhập? Thế tổ chức của anh có trả tiền không?" Hu Tao hỏi lại đầy tinh nghịch, làm cả hai người không nói nên lời.
"Nếu không thì tôi sẽ phải từ chối thôi."
Dazai bật cười sảng khoái. "Vậy cô chắc chắn sẽ thích nơi này."
Câu trả lời này chỉ khiến Atsushi càng thêm bối rối. Nhưng với Dazai, điều đó chỉ làm cho tình hình trở nên thú vị hơn.
Yokohama... vừa có thêm một kẻ kỳ quái mới.
------------------
Muốn đu bé con nhà tôi. Bé con quá mức xinh đẹp rồi ヾ(≧▽≦*)o
Nhớ vote và comment cho tôi nha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro