Thiên Quỳ Tử 1 - Soi Sáng
|Etou...thật sự rất cảm ơn Shusuke Đồng Học vì dành thời gian ra dẫn Tớ đi Tham Quan lần cuối cùng này|
Soleil xấu hổ cuối gằm mặt xuống, hai Tay nắm chặt quai đeo cặp, lí nhí lên tiếng nói.
|Không sao a~|
Nhìn gương mặt ửng nét hồng hồng, vẻ manh manh khiến Người không kìm được yêu thương, Shusuke Fuji mỉm cười. Đôi mắt khẽ mở ra, để lộ Đồng tử Lam sắc bén, ghi nhớ hết tất cả hành động vào trong đầu.
Vươn Tay xoa xoa mái Tóc Vàng óng ả, cảm xúc bồng bềnh mềm mại. Quanh chóp mũi thoang thoảng mùi Hoa Hướng Dương thơm ngát.
Xúc cảm thật tốt nga~
|Ưm|
Mái tóc Vàng rối bời bởi cái chạm mạnh bạo, nhưng Solei chẳng khó chịu mấy. Chỉ là cảm thấy hơi bối rối, dù rằng rất dễ chịu, nhưng chính là Cậu sẽ không Cao lên nỗi a!
|Shu-Shusuke Đồng Học...làm ơn...bỏ Tay ra ạ...|
Fuji cố gắng ngăn tiếng Cười phát ra, nhìn Soleil hoảng loạn tới ứa nước mắt. Mắt hờ hững mở ra, liếc nhìn bờ môi căn mọng nước chút đo đỏ bởi cái bặm kìm nén.
|Đừng mím môi nữa...sẽ đau đấy|
Nâng cầm Solei lên, miết nhẹ cánh Anh Đào, cảm nhận hơi nóng phả vào ngón Tay, không hiểu sao liền đo đỏ một phần.
|A! Hơ...T-Tớ biết rồi...|
Hoảng sợ bởi hành động này, Soleil đỏ mặt lấp vấp. Đồng tử liên tục đảo qua đảo lại, nhưng chưa bao giờ nhìn thẳng vào Người tóc nâu.
|Thế...Soleil vẫn quyết Chuyển đến Kunugigaoka à|
Một câu khẳng định, Fuji khẳng định dù rằng Mình có khuyên nhủ thế nào, Soleil vẫn quyết Chuyển đi.
|Ừm...Mặc dù có chút không đành lòng, nhưng đó là Yêu Cầu của Phụ Thân...Tớ không thể cãi lời được!|
Hơi lạnh kéo không biết từ đâu phát ra, Soleil run run vài cái. Đánh ánh mắt về phía Fuji, cái khí băng giá phút chốc biến mất.
|Vậy sao?...Soleil nhớ đến thăm Tớ nha~ không được quên Shusuke Fuji này nha~|
|Ừm!|
Khung cửa sổ mở ra, rọi vào những Tia Nắng ấm áp. Thiếu Niên ấy như được khoát thêm chiếc màng Mờ Ảo, rực rỡ và lung linh. Gió thổi vào, mang theo từng cánh hoa Anh Đào mềm mại hoà huyện không gian. Nở một nụ cười dịu dàng, tựa là Nắng Mai chói chang lại như Hoa Hướng Dương nở rộ xinh đẹp vào ngày Hạ đến.
Nụ cười...tựa như Mặt Trời soi sáng bóng Đêm Đen tưởng chừng là vô tận...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro