99/ Hikaru và Ukyo
Thời điểm nhìn ra đến Hikaru có ý đồ không tốt, theo lý thuyết Ukyo hẳn là trực tiếp trở về phòng, bởi đối với người em trai này ngay cả anh cũng phải kiên kỵ vài phần.
Nhưng cuối cùng câu nói kia lại làm cho anh do dự, quyết định thay đổi chủ ý.
Bước vào cửa phòng, Asahina Ukyo không vội vã nói chuyện cùng Hikaru, đi đến bên cửa sổ, rút ra một điếu thuốc ngậm lấy.
Sương khói trong đêm tối tản ra, làm hình ảnh trước mắt trở nên mơ hồ mông lung, tựa như mọi chuyện đã phát sinh ngày hôm nay hoàn toàn không phải là thực tế.
Không biết qua bao lâu, mới truyền đến một âm thanh khàn khàn ám ách.
- Nói đi, chuyện gì?
- Anh là thích Luna đi? À không, hẳn là phải hỏi anh thích phải Luna hay lại vẫn còn là thích Ema đâu, Asahina Ukyo?
Hikaru dù cho là dùng câu nghi vấn, nhưng ngữ điệu lại càng như trần thuật.
Ukyo cũng không thừa nhận hay phản bác, chỉ đốn trệ trong giây lát. Không phải là không biết đáp lại như thế nào, chỉ là chưa hiểu rõ ý nghĩ của đối phương, anh lại không thể bước sai một bước nào.
- Thực không nhìn ra anh Ukyo lại có bản chất hoa tâm nha~~
Hikaru trêu chọc nói.
Ukyo thần sắc thản nhiên, một chút cũng không đem lời nói của Hikaru để vào mắt.
Đối diện một lát, anh vẫn là mở miệng.
- Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì với tôi?
- Muốn nói cái gì?
Hikaru nở nụ cười.
- Không phải đã thực rõ ràng sao?
Anh xoa xoa bờ môi của mình, nghĩ đến người kia, không khỏi một chút mê luyến.
Ukyo nhìn thấy động tác của cậu ta, lại có chút không rõ?
Anh không khỏi nhíu chặt mi, trong số các em trai, chỉ có Hikaru là dễ biến đổi thất thường nhất, thật không tốt đắn đo.
- Tôi bất quá chỉ muốn cùng anh... giao dịch mà thôi.
Hikaru cười đến thật diễm lệ, sau lưng lại là tầng tầng hắc ám.
Ukyo hơi thở phập phồng, chậm rãi trở nên lạnh nhạt.
Đối với Hikaru một phen đề nghị, anh không phải là không động dung, trái lại, ở thời khắc này, anh quả thật đang cẩn thận suy xét, bởi mọi chuyện cũng không đơn giản như mặt ngoài của nó.
Qua hồi lâu, Ukyo mới lại mở miệng.
- Tôi không rõ cậu đây là có mục đích gì, nhưng tại sao cậu lại cho rằng tôi sẽ đồng ý cùng cậu liên thủ?
- Vì cái gì lại không đồng ý?
Hikaru thần sắc bỗng chốc trở nên khó lường.
- Hơn nữa không chừng thành ý của tôi làm cho anh thực hứng thú nga~~
Ukyo ngược lại không mặn không nhạt, nhọn mi hỏi.
- Ồ? Vậy tôi đây cũng thực tò mò cậu là dùng cái gì đến để giao dịch cùng tôi?
Hikaru hai ngón tay kẹp lấy lọn tóc để ngang chóp mũi, chậm rãi hít sâu một hơi.
- Nói thí dụ như tin tức của Ema?
Asahina Ukyo màu mắt kìm hãm, có chút không thể tin, nhưng nghĩ đến Hikaru nhận thức nhiều người, biết được Ema ở đâu cũng không có gì là lạ.
- Lời này của cậu...
Hikaru chứng kiến ngày thường người này ôn nhuận, lễ phép, vậy mà lúc này lại thất thố, kỳ thật trong lòng anh ta vẫn là không thể thả xuống được cái tên Ema đi.
Tuy là Ukyo biết bên trong trái tim mình đã có cái tên Luna dần dần thay thế, thế nhưng trong phút chốc nghe thấy cái có người nhắc về Ema, anh lại xao động bất an.
Kỳ thật xa xa không phải mặc ngoài đơn giản như vậy, một phần là cảm xúc thật, một phần là để người nào đó xem.
- Xem ra anh Ukyo vẫn chưa quên được em gái lớn của chúng ta~~~
Hikaru ngữ khí trêu chọc, thần sắc lại thật thản nhiên, một chút cũng không nôn nóng.
- Sao cậu biết tôi sẽ vì Ema mà tiếp tay thực hiện âm mưu với cậu đâu? Có phải cậu đã suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi chứ Hikaru?
Ukyo phát hiện Hikaru bất thường, điều này làm anh thật sâu kiêng kỵ, càng là như thế anh lại càng phải nhẫn nại.
Đối với đối phương theo dõi mình càng là không hề để ý.
- Sao anh lại có thể từ chối? Chỉ cần cùng tôi liên thủ, không chỉ là tin tức, không chừng anh sẽ còn được gặp lại cô ấy. Bất quá Asahina Ukyo, tôi mong anh sẽ vẫn giữ vững lập trường của bản thân, người anh thích chỉ có thể là Ema thôi nha!~~
Ukyo hiện tại vẫn chưa tinh tường ý tứ trong câu nói của đối phương, nhưng anh lại chú ý tới việc Hikaru một mực nhấn mạnh việc mình thích Ema.
Nhìn chằm chằm vào Hikaru, Ukyo không bỏ qua bất cứ biểu tình gì trên mặt anh ta.
- Như vậy Hikaru, cậu muốn hợp tác cùng tôi lại là vì cái gì?
- Anh đoán thử xem!~~
Hikaru nhất quán lộ ra tươi cười.
- Bất quá nói cho anh cũng không sao, từ đầu đến cuối, mục đích duy nhất của tôi hoàn toàn là vì Luna mà thôi.
Nói đến đây ánh mắt Hikaru trở nên thật tĩnh mịch.
Asahina Ukyo hiển nhiên đã nhận ra ý đồ của anh ta, anh gắt gao chế trụ cảm xúc cuồn cuộn của bản thân. Toàn bộ quá trình nói chuyện, anh tự nhiên phát hiện Hikaru khi nhắc đến Luna có bao nhiêu trầm tư, Ukyo cắn chặt răng, gân xanh hiển lộ.
Không nghĩ đến Hikaru lại mơ ước được đến Luna, vì vậy định dùng Ema để chặn đứng mọi đường lui của bản thân đối với cô ấy sao? Không khỏi cũng quá ngây thơ đi.
- Cậu đừng nói cho tôi cậu thực sự động tâm?
Ukyo hiển nhiên có chút không thể tin tưởng lời này từ chính miệng đối phương nói ra.
Nhưng càng là suy nghĩ cẩn thận, anh lại ngẩng ra, nếu nói ngay cả bản thân anh cũng đã có một tia tâm động, huống chi một kẻ luôn âm thầm để ý người khác như Hikaru, sao lại không thể?
- Vì cái gì lại không thể? Tình cảm tôi dành cho cô ấy không phải là anh có thể dễ dàng hiểu được.
Hikaru thần sắc trở nên thực lạnh lùng.
- Điều bây giờ anh cần là yên tâm cùng tôi bắt tay hợp tác, nói không chừng cuộc chiến giành lấy Ema giữa các anh em chúng ta, anh lại là người chiến thắng thì sao?
Ukyo nhìn chằm chằm vào Hikaru.
- Chẳng lẽ cậu cho rằng chỉ bằng thủ đoạn là có thể làm cô ấy ở bên cạnh cậu sao? Đừng đánh giá cao chính mình, Hikaru. Còn nữa, chẳng lẽ cậu lại không muốn có được Ema sao?
Hikaru duỗi ra năm ngón tay dài nhẹ nhàng đem mấy sợi tóc lưu loát vén đến sau đầu, như cũ cười hì hì, trong giọng nói lại mang ít nhiều trào phúng.
- Ha ha~~ không phải anh luôn là người hiểu rõ tôi nhất sao? Đối với Ema, chẳng lẽ anh thật không nhìn ra tôi là chân tâm hay giả ý? Anh hẳn là không cần xen vào việc riêng của tôi, việc nên làm của anh bây giờ là tránh xa Luna... càng xa càng tốt.
Đừng cho là tôi không biết trong đầu anh đang nghĩ cái gì Asahina Ukyo. Chỉ là giờ phút này, vì đại cục, bắt buộc chúng ta phải nhân nhượng nhau mà thôi.
Anh cho là tôi thật sự không đề phòng anh sao? Ha ha~~
Toàn thân Ukyo phát ra đông lạnh, trong mắt lóe ra thần sắc dị thường.
- Vậy bây giờ cậu định tiếp tục đùa bỡn với tình cảm của Luna sao?
Hikaru cười đến sáng lạn, ngón tay trỏ thon dài ở trước mặt lắc lư.
- Không không, anh sai rồi Ukyo. Luna không giống, anh không cảm thấy cô ấy giống như ánh mặt trời, thích hợp với kẻ nằm trong bóng tối như tôi sao?
Trong mắt Hikaru bỗng chốc mang một chút khát vọng sáng rọi.
- Luna không thích cậu!
Ukyo bộc bạch sự thật, nhưng người trước mặt anh lại thập phần cố chấp.
- Tôi biết! Bất quá lại có vấn đề gì đâu?
Hikaru nhớ đến thái độ của Luna, trong lòng anh biết rõ, từ lúc bắt đầu thì anh đã hiểu điều này.
- Vậy cậu nghĩ tôi sẽ dễ dàng buông tay để Luna đến với cậu?
Ukyo liễm mắt nghễ hướng em trai, âm sâm nói ra một câu.
- Ukyo, anh như vậy là không được rồi, trong hai anh chỉ có thể chọn một thôi. Người nào đó tham lam sẽ không thể nhận được kết quả tốt đâu!~~~
Hikaru hiển nhiên nói rõ lập trường của bản thân.
Ukyo trong lòng tuy là cảm thấy nghẹn khuất thực lợi hại, nhưng vừa nghĩ đến đối phương, anh lại kìm nén xuống.
Asahina Hikaru người này, nếu như cậu ta bắt được càng nhiều nhược điểm của bản thân, ngược lại đối với anh càng bất lợi. Chỉ có mọi chuyện nằm trong lòng bàn tay mới là biện pháp tốt nhất trong lúc này, cho nên anh chỉ có thể nhẫn nhịn.
Chưa được đến đáp án, Hikaru đi đến cửa sổ, bên cạnh Ukyo, nháy mắt mấy cái.
- Như vậy anh Ukyo, hiện tại có thể nói cho tôi đáp án của anh sao?
Asahina Ukyo trong lòng phập phồng hồi phục, nhẹ gật đầu "ừ" một tiếng.
Lần này anh thật là suy nghĩ kỹ, bởi với anh mà nói hiện giờ Kaname cùng Luna đã thấu thành một đôi, muốn có cơ hội phải cần tìm người liên thủ, mà đối tượng ngoài Hikaru ra lại không còn lựa chọn thích hợp.
Còn việc có tuân thủ hứa hẹn cùng cậu ta hay không thì lại là chuyện khác.
Buông xuống gương mặt tuấn lãng tái nhợt, dưới ánh đèn ngủ mờ mịt hiện lên một luồng bóng đen, Asahina Ukyo trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì, chỉ có đôi bàn tay là không ngừng xiết chặt.
Hikaru được đến vừa lòng đáp án, rốt cuộc lộ ra tuyệt mỹ tươi cười.
Hai người nói chuyện hồi lâu lại đạt thành hiệp nghị, Hikaru rốt cuộc không hề lưu luyến trở về phòng ngủ.
Ở lại trong phòng Asahina Ukyo sắc mặt không rõ là vui hay buồn, chỉ có lòng bàn tay cắm đầy dấu vết để lộ tâm tình anh lúc này.
Ukyo cảm thấy phiền táo thật sự, bản thân cùng Luna mâu thuẫn chưa được giải quyết, bây giờ lại xảy ra việc Kaname cùng cô ấy kết giao, chuyện này quả thật không tốt xử lý.
Bất quá Hikaru lại nôn nóng muốn kéo Ema trở về, xem ra sự việc ngày càng không yên ổn. Chỉ có điều cậu ta đã tính sai, đánh giá quá cao địa vị của Ema trong lòng anh mà không biết anh lại có tính toán riêng của mình.
Kỳ thật trong nội tâm, đối với hiện tại Ema, Ukyo có lẽ là bất ngờ, là hoài niệm nhưng đã không còn mê luyến. Nếu như lúc trước Luna không bước vào nhà này thì anh còn chưa dễ dàng buông xuống được, mà hôm nay...
Hikaru thực đa nghi, ngoài mặt anh chỉ có thể đáp ứng cậu ta, đợi đến những người khác lọt vào bẫy rập cũng là lúc anh nên ra tay. Vì vậy ván bài này, ai thắng cuộc còn chưa thể đoán được đâu.
Qua hồi lâu, sắc mặt anh trở lại bình thường, sửa sang lại một vài thứ rồi vẫn là lên giường ngủ.
....
Bóng đêm tiệm thâm, một đêm vô mộng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro