98/ Điều Ukyo muốn nói - Luna tức giận
........
- Chị Luna, nếu không thể kết hôn với Masa vậy thì hãy đợi Wataru lớn lên có được không?
Wataru ánh mắt trông mong nhìn Luna, làm cho cô trong lúc nhất thời nghẹn lời không biết lúc này trả lời như thế nào cho phải.
Kết hôn chính là phương pháp vĩnh viễn lưu lại một người...
Wataru không biết rằng, lời nói của cậu ta nhấc lên như thế nào gợn sóng.
Có lẽ ở đây người nào trong họ đều trưởng thành, hoàn toàn có thể thành gia lập thất. Chính là nếu đối tượng để kết hôn là người mình yêu thích thì không còn gì tốt hơn.
Mấy người giằng co một hồi vẫn là không giải quyết được gì, đa số các anh em lại sầu lo, cảm thấy không thể tiếp thu được chuyện hai người này kết giao, bất quá lại không biết vì lý do gì ngăn cản, chỉ có thể đổ tội cho việc Luna còn đang học tập cần phải chuyên tâm, không nên yêu đương gì đó.
Còn vấn đề Kaname cùng Luna có nhận mệnh hay không thì ai mà biết được.
Rốt cuộc là bình ổn vượt qua cả ngày, Luna không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù cô sẽ không để ý chuyện mọi người có đồng ý hay phản đối, nhưng dù sao Kaname là thành viên trong căn nhà này, nên có một số việc cô cảm thấy mình nên vì anh ấy mà tôn trọng.
....
Buổi tối.
Asahina Kaname vẫn là hoàn thành tốt chức trách của một người bạn trai, đưa bạn gái của mình về phòng.
Luna ôm bé Jun đã ngủ đặt vào trong nôi, vừa định đóng cửa lại, lại đột nhiên bị Kaname từ sau ôm lấy thắt lưng.
Thuận tay đóng cửa lại, anh cúi đầu, cùng cái trán của cô chạm vào nhau.
Đáy lòng Luna nho nhỏ bối rối một chút, xem đôi con ngươi vàng kim gần trong gan tất, nhẹ giọng nói.
- Kaname....
Kaname hít sâu một hơi, vòng tay càng chặt một chút, giọng nói cũng thật thấp.
- Thật không muốn xa em dù chỉ một giây đâu~
Nói xong, đôi môi anh ép sát vào làn môi mỏng của cô gái, không phải là một nụ hôn sâu, chỉ là môi chạm môi thật lâu bất động, hơi rầu rĩ lên tiếng.
- Luna, đêm nay anh có thể cùng em ngủ không?~~
Cằm Kaname cọ đỉnh đầu Luna, hơi có chút ý tứ lấy lòng.
Luna rõ ràng nhận ra ở Kaname cảm xúc không muốn xa rời cùng bất an, chính mình cũng không biết như thế nào phản ứng, chỉ có thể tùy ý anh ấy phát tiết.
- Ngủ đi thôi, không phải anh nói ngày mai còn phải công tác sao?
Kỳ thật so với sự thảnh thơi của Luna thì Kaname ngoài việc công tác tại chùa chiền, anh còn đang làm quen dần với công ty của bà Asahina Miwa, chính vì thế cô biết dạo gần đây anh phải bận rộn như thế nào.
Đem bạn gái lãm vào trong lồng ngực rộng lớn, Kaname thấp giọng cười yếu ớt, thấy Luna không có cự tuyệt, khẩu khí mang chút thương lượng.
- Nếu không hôm nào chúng ta lại ước hội đi, được không nào?
Luna nhu hoà mặt mày, cười cười đáp ứng.
- Tốt!
Kaname thực hài lòng với câu trả lời của cô, nhắm mắt lại, chậm rãi hàm trụ cánh môi mỏng, một chút một chút mút vào, rồi mới chậm rãi buông ra.
Chờ anh lại mở mắt, bên trong con ngươi là tràn đầy một mảnh mênh mang quyến luyến cùng nồng đậm không tha.
Về sau cô gái này chính là thuộc về bản thân, nhưng chỉ tưởng đến đám anh em như hổ rình mồi, Kaname lại không khỏi bất an, linh cảm của anh cho thấy bọn họ sẽ không dễ dàng thoả hiệp như vậy, chắc chắn sẽ có chuyện gì đó phát sinh. Bất quá lo lắng cũng không thể làm được gì.
Kaname tự an ủi bản thân, chỉ cần nắm chắc trái tim của Luna thì có gì mà anh phải sợ đâu?
Cúi đầu nhìn Luna một lúc lâu, Kaname vẫn là buông cô ra, đặt lên trán cô gái một nụ hôn.
- Ngủ ngon, Luna~
....
Luna nhìn người đàn ông kia đi xa, chậm rãi biến mất ở cuối hành lang, định đem cửa phòng đóng lại...
- Luna...
Asahina Ukyo xuất hiện thời điểm, ý cười trên mặt Luna khi tiễn đi Kaname còn chưa kịp thu hồi.
Lại thấy người đến là anh, cô chỉ có thể cứng ngắt gật đầu một cái.
- Ukyo tiên sinh...
Ngữ khí bằng phẳng, không có tức giận cũng chẳng hề vui vẻ, phảng phất anh ta bất quá chỉ là một người bình thường xa lạ.
Ukyo trong lòng thật khó chịu, anh thật muốn nói với Luna không cần phải khách sáo xưng hô anh như vậy, không cần phải dùng kính ngữ, chính là anh lại làm gì có lập trường gì để nói điều đó?
Xã ra một nụ cười chua xót, áy náy nhìn cô.
- Luna, chúng ta nói chuyện được không?
Luna lúc này mới giương mắt nhìn Asahina Ukyo, ánh mắt xa cách mà lãnh đạm, nhẹ nhàng giật giật khóe miệng.
- Không cần, tôi và anh căn bản không có gì để nói, nên nói thì lúc sáng cũng đã nói rõ ràng, anh vẫn là trở về phòng đi.
Nói xong, bước chân cô cũng không dừng lại, định xoay người vào phòng.
- Luna, em có tức giận cũng không sao, nhưng anh nói lời này là chỉ muốn tốt cho em, Kaname không phải là người phù hợp để em gửi gắm tình cảm, đừng vì một lúc vội vàng mà tùy tiện quyết định.
Bàn tay vừa đặt lên nắm tay cửa, nghe lời anh ta truyền vào trong tai Luna không khỏi tức giận, xoay người lãnh liệt đối mặt với Asahina Ukyo.
- Như vậy ai mới phù hợp với tôi? Anh sao? Ukyo tiên sinh, tôi thật không thích người khác nói xấu bạn trai của mình. Còn nữa, chuyện của tôi cũng không cần tiên sinh phải bận tâm.
Dứt lời, ánh mắt cô cũng không lại nhìn anh lấy một lần nào nữa, bắt lấy nắm tay cửa có chút chặt, cuối cùng "oành" một tiếng đem cửa đóng lại, cả người dựa vào ván cửa trượt đi xuống, thở dốc vì tức giận.
....
Asahina Ukyo nhìn cánh cửa đã đóng chặt, có chút ảo não lại hối hận. Rõ ràng trước khi tới trong đầu đã tính sẵn những điều sẽ nói, thế mà khi nhìn thấy Kaname bước ra từ phòng Luna, anh lại không kìm chế được bản thân mình.
Đến nước này, anh cũng chỉ có thể chán nản trở về phòng.
Vậy mà vừa đến gần thang máy, Ukyo lại phát hiện ngay góc tối khúc quanh hành lang, Asahina Hikaru đã đứng dựa vào vách tường từ bao giờ.
- Anh Ukyo, chúng ta đã lâu không ngủ chung rồi, hôm nay cùng ôn chuyện đi thôi~~~
Asahina Hikaru hiển nhiên là thấy toàn bộ mọi chuyện, anh ta hứng thú bừng bừng nheo lại ánh mắt.
- Về phòng của cậu đi, hiện giờ tôi không có tâm tình để ôn chuyện cùng cậu.
Ukyo thực không do dự quyết định.
- Anh xác định là anh không hứng thú? Tỷ như chuyện Luna, hay là Ema chẳng hạn?~~~
Hikaru trong lời nói phảng phất giống như hỏi "hôm nay anh ăn gì?" vậy, ấy thế mà nội dung câu nói đó lại như mở ra một cái chốt.
Trong giọng nói của Hikaru hiển lộ ra anh ta cũng đang thật hưng phấn.
- Chuyện gì, cậu cứ nói đi!
Asahina Ukyo lông mày đã cau lên, anh hiển nhiên không biết được trong hồ lô của Hikaru là đang bán thuốc gì.
Asahina Hikaru cười như không cười.
- Anh xác định chúng ta sẽ nói chuyện ở đây?
- Đến phòng tôi đi!
Ukyo dẫn đầu từng bước trở về phòng, đằng sau, Hikaru chậm rãi vừa đi, nhưng vẫn một mực đánh giá anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro