Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

93/ Đã biết trước kết quả sao lại còn muốn thử

Luna rời khỏi biệt thự, đi đến rất xa mới nới lỏng bước chân. Cô không biết mình sẽ đi đâu, chỉ đơn giản là muốn một mình.

Qua vài ngày là lễ giáng sinh, bên ngoài, nam nữ già trẻ trên mặt đều mang chút vui vẻ, trên đường cái tùy ý đều sẽ thấy được cây thông noel được trang trí rực rỡ.

Đường phố phồn hoa, người tới người đi, đột nhiên Luna cảm thấy có chút cô đơn.

Cô nghĩ đến chị Yuri, nghĩ đến Jun, nghĩ đến Kaname cùng Ukyo, còn nghĩ đến những thành viên khác của nhà Asahina. Từng gương mặt trong trí nhớ dần dần hiện rõ ràng, Luna mới giật mình phát hiện, chính mình đã cùng nhiều người như thế gặp qua, ở chung.

Có lẽ bản thân đang trả giá bằng cảm tình, cũng có lẽ là không có. Bất quá thì thời gian vẫn tiến về phía trước, còn cô thì không thể nào dừng lại được.

Cho dù là gặp phải nhiều thứ rắc rối Luna cũng chưa cho phép bản thân phải sầu não, cô chỉ làm cho mình càng ngày càng mạnh mẽ.

Bất quá...

Thật rất lâu lắm rồi mới bị đối đãi như thế làm cho lòng cô không khỏi có chút không khỏe, dù đã kiềm chế cũng không tránh khỏi oan ức cùng phẫn nộ, Luna biết bản thân lần này là thật sự uỷ khuất.

Vuốt nhẹ lên trái tim vì uất ức mà kịch liệt nhảy, Luna mỏi mệt ngồi ở ven đường.

Cô rất muốn tìm một người nào đó để kể ra những oan uổng của bản thân, cố tình chính mình lại không biết tìm ai.

Đột nhiên Luna cảm thấy, thì ra suốt thời gian qua, cô cũng là cô độc một mình.

Cũng là những lời nói đó làm Luna không khỏi nhớ tới năm đó khi mẹ mất đi, bạn bè cùng lớp đối với còn nhỏ tuổi Luna nói.
"Lee Luna, mày chỉ là đứa không cha không mẹ thì làm gì có giáo dưỡng"

Lúc đó Luna nho nhỏ chỉ biết "Ô oa.." một tiếng khóc lớn, lui lại mấy bước, ôm lấy cặp sách xoay người rời đi, thất tha thất thiểu một mình.

Mùa hè năm đó, sâu trong ký ức của cô là không khí mang theo tràn ngập bụi đất cùng nồng đậm đau buồn.

Chính là mấy năm qua nhanh chóng lớn lên, đối mặt với người nhà sinh ly tử biệt, cô càng là khát vọng được người nhà che chở yêu thương, nhưng điều đó không có nghĩa là vì điều đó cô sẽ nhẫn nhịn.

Về phương diện khác, Luna biết trải qua khoảng thời gian này ở chung, bản thân đối với Ukyo ỷ lại càng thêm sâu, liền tính bên ngoài cô vẫn lạnh nhạt, nhưng thực chất, cô chỉ là dùng thái độ này để che dấu đi sợ hãi của bản thân mà thôi.

Cái gì mà "anh đã coi em thật sự là người nhà của mình rồi", Luna từng nghĩ cũng không dám nghĩ.

Bây giờ nghe những lời này trong tai cô chỉ còn là vô tận châm chọc mà không hề còn cảm động, đối với những thứ này ai có thể thấu hiểu đâu.

Nếu như sự ràng buộc giữa người nhà với nhau là như vậy rẻ tiền, khó trách ngay cả sự tin tưởng cơ bản nhất cũng không có.

Bằng không cô làm gì dễ dàng tìm được cái gọi là người nhà. Nhưng dù sao, chuyện cha mẹ còn có thể rời bỏ con cái còn có thể xảy ra, thì ai cam đoan càng chờ đợi bao nhiêu, lại càng nhận được bấy nhiêu thương hại.

Một khi đã như vậy, ngay từ đầu anh ta là không cần cho cô một tia hy vọng nào.

Luna không biết là mình ngồi bao lâu, chỉ khi một trận gió thổi qua, gương mặt chợt lạnh cô mới phát hiện nguyên lai bản thân đã khóc.

Nhịn không được tự giễu cười, có cái gì mà khóc, tin tưởng Asahina Ukyo chính là bản thân quyết định, còn anh ta lại chẳng có nghĩa vụ phải tin tưởng mình, toàn bộ hết thảy chỉ là chính mình gieo gió gặt bão mà thôi.

Đã biết trước kết quả như vậy thì làm gì muốn thử?

....

- Luna...
Một mảnh khăn tay đưa đến trước mặt, Luna ngước mắt nhìn chủ nhân của bàn tay xem qua, một thân tây trang chỉnh tề Asahina Kaname chẳng biết lúc nào mà lẳng lặng đứng ở một bên.

- Kaname-san? Sao anh lại ở đây?
Kỳ thật Luna rất muốn hỏi là sao anh lại biết bản thân ở đây.

Asahina Kaname hôm nay có một buổi tụ hội quan trọng mới đến chỗ này, không nghĩ đến sẽ gặp phải Luna. Cầm lòng không đặng hướng về cô ấy đi tới, chính là chờ chú ý, mới phát hiện gương mặt Luna đã mang đầy nước mắt, bước chân anh không khỏi nhanh hơn.

Cứ việc biết cô gái này như thế nào kiên cường, anh còn không tránh khỏi một chút đau lòng.

- Hôm nay anh công tác ở gần đây. Luna, em như thế nào....?
Kaname thấy Luna không tiếp nhận, chỉ có thể ngồi xuống, cẩn thận ở trên mặt cô chà lau nước mắt, trong giọng nói anh biểu lộ lo lắng không cách nào che dấu được.

- Không có gì!
Nhận lấy khăn tay từ Kaname, Luna lau lau nước mắt, khịt khịt đã đỏ lên chóp mũi, đối với Kaname nói.

- Chuyện gì đã xảy ra, sao em lại ngồi đây...khóc?
Lời vừa ra khỏi miệng, Kaname là có chút hối hận, anh không thực sự là muốn hỏi cái này, chỉ là nhìn bộ dáng thương tâm của Luna anh lại không tự giác nói ra.

Luna muốn bảo trì trấn định, chỉ là lại bị ánh mắt lo lắng của anh nhìn thẳng, không khỏi vô thố co quắp ngón tay, giấu diếm nói.
- Tôi không có việc gì, anh đừng lo lắng.

Kaname như thế nào dễ dàng để Luna thương tâm một mình, duỗi tay lôi kéo, dùng lực một chút trực tiếp kéo người vào lòng.

Luna theo bản năng giãy giụa, nhưng Kaname còn là không có buông ra, ngược lại giam cầm cô trong lồng ngực kiên cố, sau đó ở bên tai cô thủ thỉ.
- Em trước nghe anh nói, tuy rằng anh chuyện gì đã xảy ra với em, nhưng anh chỉ muốn lúc này cho em dựa vào thôi, cho dù là em không yêu thích anh cũng tốt, cho nên em không cần phải cự tuyệt, có được không?

Luna dừng lại động tác, gương mặt dán vào lồng ngực Kaname, từ trên người anh ngửi thấy mùi đàn hương, cô không tự giác càng muốn đến gần.

Nhận thấy động tác của Luna, Kaname ôm cô càng chặt.

Nhìn người đàn ông này quan tâm bản thân, Luna bỗng nhiên cảm thấy chóp mũi bắt đầu có chút lên men, muốn cúi đầu che giấu, chỉ là nước mắt như thế nào cũng không dừng lại được.

Đau lòng, luống cuống tay chân giúp người trong lòng chà lau nước mắt, chính là càng lau lại càng nhiều, không còn cách nào khác, Kaname đành phải ôm người vào trong lồng ngực dỗ.

- Ngoan ngoãn, không khóc, em muốn như thế nào anh đều sẽ làm, có được hay không?

Cũng không còn biết Kaname nói tới nói lui cái gì, rốt cuộc trong miệng chỉ còn hai chữ "không khóc".

Đợi cho Luna bình tĩnh trở lại, phát hiện áo khoác trước ngực của anh đã thấm ướt một mảnh, có chút ngượng ngùng, lập tức từ trong ngực anh mò ra tới.

Chính là do ngồi quá lâu, chân cô đã tê rần, vừa muốn đứng lên chân đã mềm nhũn xuống,gay lập tức Luna ngã tới phía trước.

Kaname vừa muốn đỡ cô, tức khắc môi hai người lại in cùng một chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro