90/ Làm thêm
Từ ngày trận đấu bóng rổ diễn ra sau, Luna vẫn tiếp tục đến trường cùng xin việc làm thêm. Căn bản mọi người cảm thấy với điều kiện như bây giờ, Luna không cần phải đi làm thêm cái gì, nhưng là riêng chuyện này, cô ấy lại kiên trì một cách cố chấp.
Có lẽ ở Nhật Bản, truyền thống việc học sinh tự lập sớm cũng không có gì, nhưng là, bộ dáng Luna vừa nhìn thấy chính là một đứa bé ngoan, một loại như học sinh chăm chỉ. Hơn nữa, bề ngoài của Luna đặc biệt phù hợp ánh mắt với những kẻ có sở thích đặc thù, lỡ như gặp phải kẻ cầm thú như lần trước, chẳng phải sẽ làm cô ấy lại gặp phải nguy hiểm nữa hay sao?
Sau khi cân nhắc về mọi chuyện, Subaru kiến nghị với Luna về việc làm công tại câu lạc bộ mà anh đang hoạt động.
- Làm công sao? Anh có thể giới thiệu việc làm cho em, bất quá thu vào cũng không nhiều.
- Thật sao?
Cân nhắc trong chớp mắt, Subaru vẫn là cẩn thận nói ra.
- Câu lạc bộ bóng rổ của bọn anh hàng tuần đều có mấy buổi thi đấu hữu nghị, đến những ngày đó thường cần mười mấy người dọn dẹp, nhưng thực ra cũng không có việc gì nhiều, mỗi cuối tuần sẽ kết lương một lần, nếu em có hứng thú anh sẽ hỏi thăm một chút lương là bao nhiêu.
- Câu lạc bộ bóng rổ?
Luna nghe xong, đôi mắt không khỏi sáng lên. Nếu thực sự có thể đi đến câu lạc bộ bóng rổ để làm công thì thật là muốn cảm tạ anh ấy đâu, bóng rổ Nhật Bản được xem như là rất mạnh, đối với một người ham mê bộ môn này mà nói thì còn gì bằng.
Nhưng mà Luna vẫn còn là có chút lo lắng nói.
- Làm phiền anh rồi Subaru, nhưng nếu không tuyển học sinh trung học thì anh cũng không cần phải miễn cưỡng.
Subaru tựa hồ ý thức được chính mình nói chưa được đầy đủ, anh ho nhẹ một tiếng mới hướng Luna nói tiếp.
- Không có gì, người phụ trách tuyển nhận có chút quen biết với anh nên em cứ yên tâm.
Luna là thực lòng cảm kích Subaru, cô không nghĩ tới sau chuyện bản thân cự tuyệt, anh ta vẫn còn có thể đối xử tốt với mình như vậy.
Nói cho cùng, Luna cũng không phải là ý chí sắc đá, nhưng có thể làm cô cũng chỉ là nói lời cảm tạ, còn những thứ khác mà anh ấy muốn cũng không phải là thứ mà cô có thể cấp nổi.
Nhìn thấy Luna vui vẻ như vậy, Subaru thực không ngoài ý muốn, anh biết cô gái này luôn luôn dễ dàng cảm thấy thoả mãn như vậy.
Nhưng so với những tâm tình không đáng kể đó, Subaru càng nhiều là vui vẻ cùng quyến luyến. Anh phát hiện bản thân thật thích nhìn Luna vui sướng, nhìn thấy cô ấy tươi cười, anh cảm nhận được tâm tình của mình cũng trở nên thật tốt đẹp.
Luna thực muốn bỏ qua ánh mắt nóng bỏng đối diện, cô thực không thói quen bị nhìn chuyên chú như vậy, đặc biệt ánh mắt này lại là của một chàng trai vừa mới thổ lộ với mình cách đây không lâu.
Luna cùng Subaru trò chuyện rất lâu. Cô vừa nghĩ, nếu không chuyện của Ema xảy ra, liệu cô có dũng khí cho bản thân một cơ hội cùng một người đàn ông trong gia đình Asahina này yêu nhau hay không, bất quá Luna sợ Ema trở về, giấc mộng tan vỡ, đó là điều cô không thể gánh vác nổi.
Nhưng thực chất Luna chưa bao giờ hỏi qua chính mình, thực sự không thích sao, thật chưa từng có cảm giác sao, đặc biệt là người đàn ông mang tên Asahina Kaname đó. Hoặc là trong tiềm thức cô đang trốn tránh vấn đề này.
Đôi lúc Luna chỉ có thể vờ như không thấy Kaname ngây ngốc nhìn bản thân, lúc đó trong lòng cô cũng chẳng phải là dễ chịu.
Cô hoàn toàn cảm nhận được Kaname bối rối cùng thương tâm. Luna biết bản thân không dũng cảm, cô vĩnh viễn cũng không làm được vì một người mà toàn tâm toàn ý trả giá như anh, cho nên, chỉ có thể nói rằng cô không phải là một nửa của Kaname.
Luna mặt không đổi sắc hít sâu một hơi, tận lực bảo trì nội tâm bình tĩnh, bởi có chút tâm tình là nên giữ lại ở trong lòng, không thể biểu lộ trên mặt một chút nào, có một số việc là không nên xúc động lỗ mãng.
Luna không muốn bản thân trở thành một người vì yêu mà dễ dàng mất đi lý trí, cái cô cần hiện giờ là che dấu phần yêu, cố gắng đem số phận nắm giữ trong tay mình.
...
Luna đã ở câu lạc bộ nơi Subaru hoạt động làm công được gần nửa tháng. Cứ mỗi mấy ngày cuối tuần, tan học xong thì cô trực tiếp bắt tàu điện để đi đến nơi làm việc.
Nội dung công tác kỳ thật rất đơn giản, đại bộ phận thời gian là quét tước thu dọn dụng cụ trong sân bóng, mấy ngày có thi đấu ước chừng sẽ hơi chút bận rộn hơn chút, bất quá trên thực tế loại công tác này khá là nhàn hạ.
Kỳ thực ở đây mọi người đều biết nữ sinh trung học làm part-time mới tới kia là bạn gái nhỏ của Asahina Subaru, cho nên thái độ đối với cô còn là tương đối hòa nhã.
Đối với cô gái này, thực tình mà nói họ đều không trông cậy vào hiệu suất làm việc của cô ấy cao bao nhiêu, chỉ cần không gây phiền phức là tốt rồi. Bất quá cô ấy khi công tác còn thực sự nghiêm túc, ngay cả nổi tiếng khó tính như quản lý Watanabe cũng không thể soi mói được gì.
Mà giờ phút này, "bạn gái nhỏ của Asahina-san" trong miệng mọi người đang nhàm chán lau chùi mấy quả bóng rổ.
Trải qua nửa tháng làm việc, Luna xem như là đã nắm vững tiết tấu công việc, không nói là thập phần hoàn mỹ nhưng quả thật là sạch sẽ ngăn nắp.
....
Bình thường Subaru tan tầm thì người thứ nhất anh ta tìm đến sẽ là Luna, kế tiếp đó hai người cùng nhau đi về nhà.
Bất quá hôm nay theo lời của quản lý Watanabe thì bọn họ cần phải trở lại ký túc xá tiếp tục tập huấn.
Vốn là Subaru không yên tâm, nhưng mặc khác lại không có cách nào, đành phải để cô ấy một mình trở về.
...
Đồng hồ điểm bảy giờ ba mươi phút, Luna nhanh chóng thu thập dụng cụ lại thật sạch sẽ, sau đó lập tức chạy đến phòng nghỉ cầm lấy ba lô.
Ra khỏi câu lạc bộ đã muốn là chập tối.
Một trận gió lạnh đập mặt mà đến khiến Luna nhịn không được nắm chặt áo khoác trên vai, hy vọng có thể xua tan chút ít lạnh lẽo.
Mấy hôm nay thời tiết đã bắt đầu se se lạnh, buổi sáng trước khi ra ngoài khí trời là tương đối ấm áp nên cô cũng chẳng đem theo khăn quàng cổ. Hiện tại đêm đã khuya, gió lạnh thổi vù vù, lúc này Luna cũng chỉ có thể chạy thật nhanh về nhà để không để bị cảm mạo.
Đánh một cái hắt xì, Luna cặm cụi đi về phía trước, bỗng nhiên bên cạnh cô thò lại đây một bàn tay thon dài cầm trong tay một mảnh khăn giấy.
Luna ngẩn người, trong lúc nhất thời cô không biết là ai, tự nhiên cũng theo phản xạ ngước mặt lên nhìn đối phương.
Hiển nhiên, người kia cũng đã nhìn cô một lúc lâu, theo sau đó là trầm thấp giọng nói vang lên.
- Buổi tối tốt lành, Luna~
Luna vén ra sau tai mái tóc bị thổi loạn của mình, sửng sốt một chút, theo bản năng nhận lấy khăn giấy từ tay anh ta.
- Cảm ơn.
Luna biết sắp tới là kỳ nghỉ đông, tiếp theo chính là tân niên, mấy ngày này bình thường mọi người đi cầu phúc đặc biệt đông đúc nên công việc của Kaname hẳn là rất bận rộn đi.
Thấy anh bộ dạng phong trần mệt mỏi, cô không khỏi ngạc nhiên hỏi han.
- Kaname-san...? Không phải hiện giờ anh nên ở đền thờ sao?
Trong màn đêm hôn ám, một đầu tóc vàng Asahina Kaname phá lệ chói mắt, anh mặc bộ vest đen, bên ngoài khoác một chiếc áo lông tím thật dày, cặp mắt vàng óng ánh tựa như chén mật ong, trong lúc vô tình làm cho người khác say mê vào đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro