76/ Đưa đón đi học
Buổi chiều về đến nhà.
Bởi vì cả ngày học mệt mỏi, lại gặp được nhiều chuyện như vậy nên tâm trạng của Luna không tốt lắm.
Cô có chút phờ phạc ỉu xìu đi xuống lầu.
Vừa ngồi xuống ghế cô liền thu được ánh mắt của mọi người tề tề xoát xoát nhìn về phía mình.
Wataru ở trên lầu thấy Luna đang ngồi trên ghế thì cũng vội vã chạy xuống. Đi đến bên cạnh cô, Wataru kéo kéo ống tay áo Luna, bộ dạng như muốn nói lại thôi lo lắng hỏi.
- Luna onee-chan, chị không sao chứ?!
Luna được Wataru quan tâm, tâm tình bất giác tốt lên, cô không khỏi ôm chầm Wataru một cái, lại xoa nhẹ đầu cậu ta.
- Onee-chan không có việc gì, chỉ là học tập có chút mệt nhọc thôi.
Wataru xem xét Luna nửa ngày, gò má đỏ lên, có chút ngượng ngùng mở miệng.
- Các anh lớn đều rất giỏi, nếu không biết có thể hỏi bọn họ.
Wataru căn bản không có nhìn đến ánh mắt của Hikaru, màu xanh ánh mắt hơi lóe ra, giống như suy tư về điều gì đó. Chính là khi Luna lướt sang thì anh ta mới bất động thanh sắc như không có việc gì.
Một thân màu tím cà sa vòng quanh dáng người rắn chắc, âm thanh của Kaname vẫn lười biếng như mọi khi.
- Em không có chuyện gì muốn nói sao?
Đối với việc hôm nay, tuy không rõ ràng tình huống, nhưng Kaname thực hiểu biết tính cách của Luna, chuyện gì cũng ôm khư khư trong lòng.
Subaru bây giờ chắc đã ở ký túc xá, nhưng tám chín phần là anh ta đã đem chuyện này nói cho mọi người biết.
Luna nhìn miếng gà rán trên mâm, lại liếc nhìn xung quanh mọi người đang vểnh tai nghe, cô chỉ có thể thành thật kể hết chuyện hôm nay.
- Bây giờ tàu điện ngầm thực là không an ninh chút nào mà!
Tsubaki có chút khó chịu cảm thán.
- Cô đừng có mà lại lên tàu điện một mình nữa.
Yusuke cũng nhìn Luna một cách không đồng ý.
Luna cười khổ nói.
- Tôi thật sự không sao! Xin đừng lo lắng!
Nghe được lời của Luna như không có việc gì, ánh mắt Ukyo có chút chất vấn nhìn cô.
- Đáng ra em không nên lỗ mãng như vậy, dù sao hắn ta cũng là đàn ông, lỡ em làm bị thương mình thì sao? Em chỉ là một cô gái, em không lo lắng cho an toàn của chính mình một chút nào sao?
- Đừng mắng Luna.
Louis có chút đau lòng nhìn cô gái đang cúi đầu nghe giáo huấn.
Fuuto lầm bầm mở miệng.
- Anh Louis rõ ràng là quá mức chiều chuộng cô ta.
Luna buồn buồn cúi đầu.
- Thực xin lỗi, anh Ukyo.
Azusa nhìn bộ dạng hối lỗi của Luna một cái.
- Thôi! Việc này cứ cho qua đi. Quan trọng là để cho Luna đi tàu điện mãi như vậy cũng không phải là cách.
Iori im lặng nãy giờ cũng đã lên tiếng.
- Chi bằng tạm thời cứ thay phiên nhau đưa rước Luna vậy. Mọi người thấy sao?
- Đành phải như vậy thôi.
Kaname rõ ràng thật đồng ý với ý kiến này.
Luna không khỏi lườm anh ta một cái, quyết định từ chối.
- Em có thể tự đi học mà.
Ukyo nhìn bộ dáng của cô gái trước mặt, thật sâu thở dài một hơi.
- Thật sự là không có biện pháp nào. Bao giờ em mới học được việc ỷ lại người khác một chút đây?
"ọt.."
Yusuke có chút ngượng ngùng mở miệng.
- Ăn được sao? Em đói quá.
Cuối cùng Ukyo cũng chỉ có thể buông ra những lời nói mà không cho ai phản bác được.
- Mọi chuyện cứ quyết định như vậy. Bây giờ thì ăn cơm đi.
Kaname trầm thấp mà nở nụ cười, khó được một lần có lương tâm mà không châm chọc Yusuke
....
Ngày kiểm tra cuối của học kỳ.
Sáng sớm, Luna cùng Iori đi đến trường học.
Từ ngày cô gặp phải sắc lang xong đã trở thành thông lệ.
Cầm lấy ba lô, ngồi trên xe Iori, hai người hướng về trường học của Luna đi đến.
Xe quẹo trái, lại quẹo phải chẳng mấy chốc liền đến.
Luna vừa tiến vào phòng học, liền bắt gặp ánh mắt của cả lớp dường như đều nhìn chính mình, cô là có chút bị dọa đến.
Đại khái là nhìn thấy đôi mắt Luna có chút thâm quầng, mọi người đều thân thiết quan tâm hỏi.
- Luna-san, dù là hôm nay có kiểm tra cô cũng không cần phải cố sức như vậy.
- Đúng rồi, sức khỏe quan trọng hơn.
Nhìn mọi người quan tâm bản thân, Luna không khỏi nhu hoà cười.
- Cảm ơn mọi người quan tâm, chủ yếu là hôm nay là ngày kiểm tra cuối cùng rồi nên có chút thứ cần ôn lại thôi.
- Vậy là tốt rồi.
- Đúng đó.
Nhìn bộ dạng Luna thật thoải mái, mấy nữ sinh nhìn nhau liếc mắt một cái, có chút muốn nói lại thôi. Kỳ thật bọn họ quan tâm nhất là quan hệ giữa Luna và Fuuto kìa.
Đại khái trong khi bọn họ còn xoắn xuýt thì tiếng chuông đã reo vang nên đành về chỗ ngồi.
Luna nhún vai, đối với người khác quan tâm bản thân như vậy, dù do có là vì cô là "bạn thân của ca sĩ Asakura Fuuto" hay không thì cô cũng tuyệt không quan tâm, chỉ cần ứng biến như mọi khi là ổn thôi.
Luna cảm thấy tình trạng như vậy sẽ không kéo dài bao lâu. Bọn họ chỉ là nhất thời quật khởi, chờ một thời gian là tốt rồi.
Lững thững đi đến chỗ ngồi của mình, Luna theo ba lô rút ra sách giáo khoa, bắt đầu nghe giảng bài.
...
Một ngày học tập vất vả nhanh chóng kết thúc.
Đang lúc Luna cầm lấy ba lô đi đến cổng trường thì bất ngờ tiếng điện thoại trong túi cô vang lên.
Luna bắt máy.
- Masaomi-san?
"Luna, em có thể đến bệnh viện trông Jun giúp anh sao? Đợi anh xong việc chúng ta cùng về!"
"y...nha...nha...baba"
"Cẩn thận nào Jun"
Luna thực rõ ràng nghe được bên kia là âm thanh Masaomi có chút bất đắc dĩ.
Lại nói gần nhất Luna bận phải ôn tập, Jun đều phải ở bệnh viện cùng Masaomi. Cô biết công việc của Masaomi là thật bận rộn, bây giờ Jun lại làm phiền anh ấy làm cho Luna không khỏi áy náy.
Nghĩ đến đây, đôi chân mày Luna cong lên, giọng nói mang chút nhu hoà cùng Masaomi nói.
- Tốt! Em hiện tại liền qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro