64/ Em chán ghét anh sao?
- Luna....
Hikaru nhịn không được đi đến gần Luna, bóng dáng anh dường như bao trùm lấy cô.
Nghe thấy âm thanh của Hikaru, Luna có chút cứng đờ.
- Hikaru -san... Có chuyện gì sao?
Cô ngẩng đầu lên nhìn Hikaru.
Nhìn thần sắc của cô, Hikaru có chút không thoải mái.
- Em...khỏe không?
Bao nhiêu lời muốn cùng cô nói, cuối cùng đến bên miệng chỉ còn lại này đó.
Luna không nghĩ đến anh ta sẽ hỏi điều này, cô không chút cảm xúc trả lời.
- Tôi tốt lắm. Cảm ơn anh.
Hikaru không nói gì, chỉ là nụ cười của anh đặc biệt ôn nhu, ánh mắt chuyên chú làm cho Luna cảm thấy mình thật quý trọng đối với anh ta.
Cô có chút mờ mịt nhíu mày lại, cảm thấy những gì mình thấy đều là ảo giác.
Trong mắt Hikaru chứa đựng những cảm xúc mà Luna hoàn toàn không hiểu được. Nhưng dường như cảm nhận được sự tha thiết trong đôi mắt đó, cô không khỏi rùng mình.
Luna có chút phòng bị nhìn Hikaru, bản thân cô mới không tin anh ta có ý tốt.
Luna hiện tại không có tâm tình cùng Hikaru nói chuyện. Cô quả thật không muốn đối mặt cùng con người mưu mô này.
Hikaru làm cho cô không nắm chắc là anh ta muốn làm gì. Điều đó làm cho Luna cảm thấy sợ hãi.
- Luna... Em chán ghét anh sao?
Luna nghe được âm thanh của anh ta, có chút kinh ngạc.
Luna xoay đầu, nhìn về phía người đàn ông đó. Giọng nói của cô mang chút tùy ý, dường như đối với anh, Luna tuyệt không để bụng.
- Anh cứ đoán đi!
Hikaru sắc mặt phiền muộn, nhưng đột nhiên nhớ đến bản thân từng đối với cô, anh cảm thấy có chút chua xót.
Nhìn vào gương mặt ngày nhớ đêm mong, vô tận bất lực bao trùm lấy Hikaru. Anh không biết phải làm như thế nào thì mới chiếm được thứ mình muốn.
Chỉ là muốn quên nhưng trong đầu lại không nghe anh sai bảo, hễ nhắm mắt lại nhìn thấy hình ảnh của Luna.
Luna chán ghét bản thân, là nằm trong dự đoán của anh. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen phòng bị đó, tim Hikaru dường như xé rách đau đớn, máu chảy đầm đìa.
Anh không tự giác đau lòng đến run rẩy.
Nếu biết có hôm nay, làm gì phải có lúc trước.
Nguyên bản anh muốn cùng cô thật tốt nói chuyện, nhưng khi trong tình huống này, anh không biết mình nên làm gì mới tốt.
- Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi về phòng trước đây.
Nói rồi Luna xoay lưng muốn bỏ đi.
Hikaru đột nhiên vươn ra tay phải, giữ chặt lấy tay Luna.
Anh nói.
- Luna... chuyện lúc đó, anh thực xin lỗi.
Luna kinh ngạc nhìn vào người đàn ông kia.
Màu trắng của trang phục bệnh nhân cùng cánh tay đeo băng vải càng lộ vẻ tiều tụy, sườn mặt tuấn lãng, nổi bật nhất là mái tóc nâu dài che kín vẻ cô đơn.
Không công nhận cũng không được, Hikaru rất có tư bản để người khác phải gục ngã. Nhưng nói thật nếu nhắc đến tính cách ác liệt của anh ta, Luna hoàn toàn không dám khen tặng.
Luna còn nhớ như in cái lúc mà anh ta dùng lời lẽ để nhục nhã bản thân. Cô không mặt dày đến mức nghĩ rằng chỉ cứu anh ta thì người này sẽ yêu thích mình.
- Làm ơn buông tôi ra, trước khi tôi nói chán ghét anh.
Luna có chút không kiên nhẫn nhìn Hikaru, nhìn vào bàn tay bị nắm, ý đồ rất rõ ràng.
Hikaru nói ra câu kia trong lòng thật sự căng thẳng, lại nghe Luna trả lời, nhất thời bình tĩnh như Hikaru có lúc cũng phải luống cuống.
- Luna, chúng ta có thể nói chuyện sao?
Luna thật sự không muốn liên luỵ gì đến Hikaru, chuyện của Kaname đã đủ làm cô phiền lòng.
- Tôi chấp nhận lời xin lỗi đó, anh có thể buông ra đi?
Hikaru mân chặt miệng, dường như còn thật nhiều điều muốn nói cùng cô, nhưng khi nhìn ánh mắt ghét bỏ của Luna, trong ngực Hikaru từng đợt đau đớn.
Hikaru buông lỏng tay ra, nhìn Luna dần dần cách bản thân ngày càng xa.
...
Gió lùa qua, thổi loạn mái tóc dài của Luna.
Cô gợi nhẹ sợi tóc luồng đến sau tai, nhịn không được quay đầu lại.
Bóng dáng Hikaru vẫn thẳng tắp mà đứng ngóng nhìn, đáy mắt anh dường như chứa đầy tình cảm lưu luyến làm cho Luna có chút hoảng hốt, bất quá sau đó cô lại lắc đầu, cảm thấy là do bản thân mình suy nghĩ quá nhiều.
...
Hai người đều không thấy, phía tối hành lang một người đàn ông tóc vàng đã chứng kiến từ đầu đến cuối.
- Chẳng sợ lúc đó nhiều suy nghĩ một chút thì cũng không thành cục diện như bây giờ. Hikaru, hối hận sao?
Kaname không biết từ lúc nào xuất hiện sau lưng Hikaru.
Chứng kiến cuộc nói chuyện của hai người, anh chợt nhận ra không chỉ có bản thân là rơi vào tay giặc.
Hikaru không để ý đến Kaname, chỉ cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay, ánh mắt có chút sâu lắng.
- Đây là chuyện của tôi cùng Luna, anh đừng xen vào.
Kaname thật không hiểu rõ người em trai này, chỉ có thể thở dài chạy theo hướng Luna. Để lại Hikaru một người lặng yên không tiếng động ở nơi đó. Tóc nâu dài quấn quanh làn gió vẫn che không được ánh mắt xanh hắc trầm.
...
Không biết qua bao lâu, đợi cho hai người kia đã khuất bóng. Hikaru đột nhiên bụm mặt ha ha phá lên cười. Cười đến thắt lưng đều cong xuống, thậm chí cả người đều run lên.
Đến một hồi lâu tiếng cười mới ngừng lại.
Cùng lúc đó trong mắt Hikaru hiện lên vẻ tình thế bắt buộc.
- Chán ghét hay không đều tốt, anh đều phải có được em!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro