63/ Vườn hoa bệnh viện
Kaname nghe lời nói của Luna, anh rõ ràng cảm nhận được sự e ngại từ trong câu nói của cô.
Kaname lâm vào tự hỏi, anh không nghĩ đến Luna đối với tình yêu lại phòng bị như thế.
Anh thật sự muốn nói với Luna rằng anh tình nguyện thương tổn bản thân chứ quyết sẽ không làm em tổn thương, vì vậy hãy cho anh một cơ hội được sao?
...
Luna nhìn Kaname vẻ mặt trầm tư, rốt cuộc thở ra một hơi, có lẽ là anh ta đã hiểu ra đi.
- Chúng ta không bàn chuyện này nữa. Anh mượn xe đẩy đưa em ra vườn hoa đi.
Âm thanh của Kaname phá vỡ tình huống khó xử này.
Nói rồi anh vội vã đi ra ngoài.
...
Kaname nhìn Luna đang cố trốn tránh chỉ có thể tự thoát ra khỏi đề tài này.
Khi Luna nói xem mình là bạn bè thì thật sự anh cảm thấy trong lòng cô anh không có chút phân lượng nào.
Kaname có chút trào phúng cười. Bạn bè? Chỉ có trời mới biết chưa bao giờ Kaname cảm thấy hai từ "bạn bè" khó nghe đến như thế.
Buông tha sao? Nếu thật sự dễ dàng buông như vậy thì bây giờ anh sẽ không ở chỗ này.
...
Nhìn Kaname đối với chính mình quan tâm, Luna là thật áy náy. Cô muốn nói thẳng với anh ta là dù cho anh ta cố gắng như thế nào thì cũng sẽ vô dụng.
Bởi vì...
Cho dù phải tìm một người để yêu, Luna cũng sẽ không làm cho chính mình yêu phải ai của nhà Asahina. Cô cần là một người đàn ông bình thường để làm người yêu, hai người sẽ không phải vì một người nhớ mãi không quên mà vướng phải khúc mắc.
Mà những người trong nhà Asahina này ....
Luna không dám nghĩ đến một ngày, vì Ema hai người sẽ dần dần mất đi cảm giác yêu, thời điểm đó cô sẽ như thế nào?
Đối với một cô gái bình thường, thất tình chia tay là không ảnh hưởng gì, nhưng đối với Luna lại là không thể quay đầu, cô là có thể về nhà, nhưng thật sự sẽ quên được sao?
Luna nhận vì Kaname thậm chí mọi người trong nhà này chỉ là vì Ema rời khỏi quá lâu mà tạm thời xem cô như thế thân mà thôi.
Cô tự hỏi bản thân không có dũng khí yêu Kaname, làm người đầu ấp tay gối vẫn không thể toàn tâm toàn ý vì bản thân, luôn nghĩ về cô gái khác.
Luna không làm được.
Liệu khi Ema trở về, tình yêu của anh ta sẽ còn lại bao nhiêu phần? Kaname đã từng nghĩ đến chưa? Luna lo sợ lúc đó bản thân sẽ phát điên, sẽ không là bản thân mình nữa.
Luna rất sợ hãi tình yêu, bởi vì sợ hãi mới cố gắng mà cự tuyệt. Nếu như không chuẩn bị sẵn sàng mà chui đầu vào, đến cuối cùng bị thương tổn sẽ chỉ là bản thân mình mà thôi.
....
Bên trong vườn hoa của bệnh viện, một thân quần áo bệnh nhân Luna ngồi trên xe lăn, thích ý hưởng thụ ánh nắng mặt trời.
Kaname ở cách đó không xa, lặng yên nhìn cô gái đang tắm ánh dương quang dưới tán cây rộng lớn.
Tầm mắt Kaname dừng lại trên người Luna, trong mắt chứa đựng ôn nhu.
Kaname đẩy Luna quanh một vòng, nhìn thấy bọn nhỏ nằm viện đùa giỡn, ngoạn nháo trong hoa viên.
Trời xanh mây trắng, trong vườn hoa nở tươi đẹp, gió thổi lay động mặt cỏ xanh tươi. Xung quanh là âm thanh líu ríu của bọn nhỏ, cảm giác bình yên mà tốt đẹp.
Kaname đột nhiên hỏi.
- Em thực thích trẻ con sao?
- Đúng vậy! Tôi thực thích!
Luna ánh mắt nhu hoà, tràn đầy bao dung.
Không chỉ riêng Jun, Luna đặc biệt yêu thích trẻ con, chúng thật tinh thuần và thấu triệt. Chỉ có trải qua thật nhiều thăng trầm trong cuộc sống thì mới có thể khát vọng một thứ gì đó. Thứ mà Luna đang khát vọng có lẽ là sự chân thật và sạch sẽ.
Kaname nhìn Luna, trong mắt trải qua một chút suy tư.
Im lặng cảnh tượng không bao lâu, âm thanh của chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh.
Kaname cầm lấy điện thoại của mình, thấy hiển thị là số liên lạc của đồng nghiệp ở chùa chiền, anh dừng lại phút chốc nhìn Luna rồi nói.
- Anh nghe điện thoại đã, em ở đây chờ anh.
- Được rồi, anh đi đi.
Luna gật đầu.
Nói rồi anh ấn phím nghe máy rồi rời khỏi.
Kaname sau khi rời đi, Luna ngồi trên xe lăn một lúc.
Một lát sau, cô chống lấy xe đẩy đứng lên, chậm chạp đi đến ghế đá ngồi xuống.
....
Hikaru tay ôm cánh tay băng thạch cao chậm rãi đi trên hành lang.
Đi không bao lâu thì đến vườn hoa. Anh chứng kiến dưới thân cây to, trên hàng ghế dài là Luna đang nhìn đám trẻ con đùa nghịch.
Cô gái liễm diễm thuỷ mâu, tóc dài theo gió nhảy múa, khuỷu tay chống cằm dưới, cùng lúc ấy giống nhau ôn nhu tĩnh lặng dung nhan.
Tựa như ngày đó bọn họ lẳng lặng đứng ở trên bờ vực, nhìn xa xa thảm thực vật bao trùm phía dưới chân, phát tiết ra những gì muốn nói.
Hikaru nhìn đến Luna nở nụ cười, anh nâng tay để ở ngực trái, tim đập gia tốc....
Hơi hơi nheo mắt lại, Hikaru phát ra một tiếng cười thỏa mãn.
Cô ấy dường như thật yêu thích bọn nhỏ. Bọn chúng vây quanh cô hết hỏi đông lại hỏi tây, Luna đều kiên nhẫn trả lời từng vấn đề.
Cô đối đãi những đứa trẻ đặc biệt bao dung.
Không biết qua bao lâu, Luna có chút mệt mỏi nhìn mấy đứa trẻ trở về phòng bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro