58/ Cảm tình của Kaname
- Em đã tỉnh?
Luna nghe được một âm thanh trầm thấp, mở mắt ra mới phát hiện là Kaname.
Luna yết hầu khô khốc, rất muốn trả lời Kaname nhưng thật sự khó khăn.
Asahina Kaname nghiêng người rót chén nước vào cốc giấy sau đó cẩn trọng đỡ Luna dậy tựa vào giường.
Luna lúc đầu có chút không thích ứng, nhưng nghĩ đến tình trạng của bản thân hiện giờ chỉ có thể nhờ sự trợ giúp của Kaname.
Đợi cho độ ấm của nước thích hợp, Kaname cẩn thận cho Luna uống nước. Cô thử nhấp một ngụm, yết hầu khô khốc được thấm ướt cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
- Cảm ơn anh.
Luna rốt cuộc là có thể khàn khàn nói chuyện, tuy là còn có chút khó chịu nhưng cô đã cảm thấy tốt hơn nhiều.
- Đây là lần thứ hai anh nhìn thấy em trong phòng bệnh, một lần so với một lần càng thê thảm hơn.
Kaname ngồi ở trước mặt Luna, toàn thân tản mát ra mị lực, ngữ khí lại vô tận phiền muộn.
Luna sửng sốt, tinh tế đánh giá Kaname, cô lại nhớ lại cái lần bản thân phát sốt phải nhập viện vào mấy tháng trước.
- Cái này là do ngoài ý muốn thôi mà.
Kaname trợn trắng mắt, tiếp tục nói.
- Nghiêm trọng như vậy mà em có thể thản nhiên được sao Luna?
Luna lặng lẽ rủ xuống đôi mắt, nhìn Kaname trong lòng cô có chút xoắn xuýt.
- Xin lỗi, tôi không biết là mọi người lại lo lắng như vậy.
- Trong lòng anh lúc này, xa xa so với lo lắng hơn nhiều nữa. Em có biết nhìn bộ dáng của hai người lúc đó anh đã lo sợ như thế nào không?
Kaname hai gò má trở nên u buồn, nụ cười trên mặt cũng dần dần thu về.
Luna cảm thấy tâm tình của Kaname thật không tốt cũng có chút bất đắc dĩ.
-Kaname-san, tôi....
Luna còn muốn nói điều gì, Kaname lại trực tiếp cắt đứt.
- Trước hãy nghe anh nói đã, chuyện này không biết là đúng hay sai, nhưng anh thật sự muốn nói cho em biết.
- Anh đây là muốn nói cái gì?
Luna trên mặt biểu tình hiện ra nghi hoặc.
- Có lẽ em cho là anh mê sảng cũng tốt, em có biết anh đối với em không đơn giản như vậy đi, Luna.
- Kaname -san, những lời này....anh...
Luna có chút kinh ngạc trừng lớn mắt nhìn đối phương, cô nhất thời vẫn chưa thể hoàn toàn tiếp nhận tin tức này.
Kaname nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Luna, lúc này cặp mắt đen kia đang lóe lên ánh sáng, nhu hoà ngũ quan làm cho Kaname có chút mê hoặc. Bất tri bất giác tay Kaname sờ lên ánh mắt Luna sau đó dừng lại ở đôi môi cô.
Luna không biết hình dung cảm giác của mình lúc này như thế nào, có chút hoảng hốt xen lẫn chút gì đó ngọt ngào.
Nhưng sâu sắc nhất lại là sợ hãi. Luna sợ lời nói của Asahina Hikaru thành sự thật, nghĩ đến Asahina Ema, Luna là có chút hâm mộ lại là ghen tị.
Nói trắng ra là Luna hoàn toàn không tin tưởng bọn họ quên đi Ema, thật sự yêu thích cô.
Luna sợ cảm tình mang đến tổn thương.
Cô không muốn những đồ vật mà bản thân không khống chế được, tỷ như "tình yêu". Luna sợ hãi tất cả những biến động, cô không phải dân cờ bạc, cảm tình cô thua không nổi.
Đã từng Luna chứng kiến mẹ mình quá mức yêu hèn mọn làm cho bà mệt mỏi. Luna không biết vì sao bà lại kiên trì đến vậy, đại khái là do thứ gọi là tình yêu đi.
Lại nhớ đến người cha vô tình, theo đuổi cái mà ông ta gọi là tình yêu chân thành, bỏ lại vợ cùng con cái. Trong lòng Luna dường như có một cây gai nhọn ghim vào tim, lại chát lại đau.
Luna cảm thấy ngực mình thật khó chịu, trí nhớ bị chôn giấu tùy ý va chạm đã loạn thành một đoàn.
Luna tự giễu, áp chế trong lòng chua xót.
Điều chỉnh tốt bản thân tâm tình, cô nghiêng đầu tránh thoát Kaname.
Kaname còn muốn nói điều gì, Luna đột nhiên ngắt lời.
- Tốt lắm, Kaname-san chớ nói giỡn. Tôi xem như hôm nay cái gì cũng không nghe được.
Luna không muốn nói gì nữa, cô cúi đầu, nhìn ngón tay bất động.
- Em có biết anh không hề nói giỡn.
Nghe được Luna nói như vậy, Kaname có chút phiền muộn lại không cam lòng, anh biết cô đây là trốn tránh bản thân.
Nhưng anh biết thì lại có thể làm gì, anh không thể ép Luna quá, anh thừa biết là Luna quật cường như thế nào. Cứ làm như vậy chỉ có thể phản tác dụng.
Asahina Kaname nghĩ đến bản thân nước ấm nấu ếch quả thật là biện pháp duy nhất lúc này.
- Luna, đói bụng sao?
Vừa mở cửa bước vào Asahina Ukyo nhìn Kaname có chút kinh ngạc. Theo thói quen nâng lên gọng kính, Ukyo cẩn thận cầm cà mèn đựng cháo bước đến cạnh đầu giường Luna.
Trong bụng trống rỗng làm cho Luna biết bản thân cũng chưa ăn gì trong khoảng thời gian dài.
Cô càng vui mừng khi mà Ukyo đến, phá vỡ cái không khí trầm mặc này.
- Ừm...
- Kaname đã ở đây từ lúc nào vậy?
Ukyo dường như lơ đễnh hỏi.
- Tôi vừa mới đến thôi.
Kaname có chút lung lay từ trên ghế đứng lên, khôi phục khí tức gương mặt sáng láng cùng ngả ngớn.
- Đúng rồi, tôi còn phải trở về lấy đồ đạc cho Hikaru và Luna nữa. Tạm biệt anh Ukyo, tạm biệt Luna~~
Kaname biết bản thân ở lại đây không giúp ích được gì, đành phải trở về lấy đồ dùng cá nhân cho hai người.
Chỉ là anh thực tiếc nuối bởi chưa nghe được đáp án mà mình mong muốn.
Ukyo cũng không nói gì, chỉ là nhìn vào bóng lưng Kaname, như chợt suy nghĩ điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro