57/ Lại vào bệnh viện
Bệnh viện trung tâm Wakaura khoa cấp cứu, đèn điện sáng ngời trong bầu không khí trầm trọng hiện lên vẻ thấu xương.
Lần này hai người gặp chuyện không may, toàn thể gia đình Asahina đều xuất động.
Giữa trưa phát hiện Hikaru và Luna còn chưa về. Trừ bỏ Masaomi, Wataru cùng Jun, toàn bộ mọi người đều chia nhau ra tìm. Nhưng mà tìm lâu như vậy vẫn không có tin tức, nơi này lại là đường núi, Ukyo liền liên hệ với đội cứu hộ.
Tìm kiếm trên núi đến chập tối vẫn chưa thấy, bọn họ nghĩ đại khái nên mở rộng phạm vi dưới vực nào ngờ thật là phát hiện được họ.
Cả một buổi chiều bận rộn mọi người trong lòng như buông được tảng đá, sau đó là tất bật đưa hai người đến bệnh viện.
...
Mười mấy người đàn ông anh tuấn bất phàm bất đồng phong cách, hoặc đứng hoặc ngồi trước cửa phòng bệnh chờ đợi.
Đi ngang qua hành lang các nữ bác sĩ, y tá khe khẽ nói nhỏ, sắc mặt thẹn thùng thỉnh thoảng vụng trộm nhìn lén.
Tuy mỹ nam là thật đẹp trai nhưng cũng không thể bỏ qua không khí thâm trầm trên từng gương mặt.
Cái bầu không khí lạnh lẽo như cuồng phong gào thét không ngừng xâm nhập cốt tủy làm cho người ta không khỏi sợ hãi, chứ nói chi là tiếp cận.
Ngay cả thường ngày yêu thích ngoạn nháo như Kaname và Tsubaki cũng nổi lên thần sắc ngưng trọng.
Bên cạnh Tsubaki là Azusa sắc mặt cũng không tốt chút nào.
Còn Subaru thần kinh buộc chặt, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm phòng cấp cứu.
Iori ngược lại vẻ mặt dị thường bình tĩnh, chỉ là lại thế nào cũng che dấu không được khí tràng âm trầm đáng sợ.
Asahina Ukyo yên lặng đảo qua sắc mặt các anh em mình, thần sắc thật phức tạp.
Vị luật sư tinh anh bình thường luôn tỉnh táo, bây giờ lại ẩn ẩn trong ánh mắt là thật sầu lo.
Thấy Wataru ánh mắt nhập nhèm buồn ngủ, Ukyo đỡ gọng kính đề nghị.
- Tình trạng của Hikaru và Luna đã được xem như ổn định. Hiện tại mọi người về trước đi thôi, Natsume cùng Azusa trước lái xe đưa mọi người về đi.
Nghe lời nói của Ukyo, mọi người "tôi xem anh, anh xem tôi", sắc mặt không thế nào dễ nhìn.
- Không được, em muốn ở đây cùng anh Hikaru với chị Luna.
Wataru lập tức mở miệng cự tuyệt.
Thấy vậy, Masaomi nhìn thấy Jun trong lòng mình đã nhập nhèm buồn ngủ, chỉ có thể đơn giản giải thích cùng Wataru.
- Tốt lắm, anh cam đoan ngày mai Hikaru cùng Luna sẽ không có chuyện gì, bây giờ về nghỉ ngơi đi.
Wataru thực nghe lời Masaomi, chỉ là không thể che dấu được tâm trạng uể oải.
Fuuto nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh, liễm khởi tính tình cao ngạo nhưng cũng không thể che dấu được cảm xúc phản đối.
Yusuke còn lại là không nói một lời, ánh mắt lại thực quật cường.
- Không được! Vì cái gì tôi lại phải trở về?
Tsubaki chợt ngẩng đầu nhìn Ukyo.
- Tsubaki, đừng hồ nháo! Luna cùng Hikaru ở đây có anh và Kaname chiếu cố rồi.
Ukyo thần sắc nghiêm túc nhìn mấy người em trai của mình. So với bọn em trai tính tình làm cho anh không thể yên tâm, Ukyo chỉ có thể giao trọng trách cho người có tính trầm ổn và tỉnh táo như Azusa cùng Natsume.
Natsume định há mồm nói "tôi sẽ ở lại chăm sóc bọn họ", nào ngờ nghe lời Ukyo nói anh chỉ có thể ngậm miệng, có điều vẫn không thể che dấu được ánh mắt lo lắng.
Cửa "cạch" một tiếng mở ra, mọi người vừa lúc nhìn thấy bác sĩ từ bên trong đi ra, bọn họ thực nhanh bước đến.
Một thân áo blouse trắng bác sĩ gặp lực lượng người nhà "hùng hậu" đang lo lắng, đơn giản liền giải thích.
- Bệnh nhân Lee Luna xây xác ngoài da đã được xử lý tốt, chỉ là vết thương có vẻ nhiều cùng thể lực suy kiệt, cần tịnh dưỡng tốt sẽ không có việc gì.
Lật qua một trang bệnh án bác sĩ tiếp tục nói.
- Riêng bệnh nhân Asahina Hikaru tình trạng nghiêm trọng hơn, ngoài vết thương ngoài da thì cẳng tay trái gãy vừa được nắn xương lại, đại khái cần phải băng thạch cao một thời gian. Còn vết thương ở đầu cũng đã được kiểm tra và không có việc gì. Tổng hợp mà nói là không đáng lo ngại.
Vết thương nhiễm trùng phát sốt, đây cũng là hiện tượng cơ thể phản ứng bình thường. May mắn đến kịp thời nên cũng không để lại di chứng.
Nghe xong mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Quả thật chứng kiến hình ảnh Luna vác theo Hikaru trong rừng đi ra có chút đánh sâu vào thần kinh.
Lúc nhìn thấy hai người bê bết máu ai nấy đều sợ ngây người, Masaomi thì bệnh cũ tái phát, trực tiếp choáng váng làm mọi thứ loạn thành một đoàn.
Bây giờ nghe tin mọi thứ đã đâu vào đấy, ai cũng yên tâm.
Mọi người cũng nghe lời Ukyo nói, từ từ tán đi, phòng bệnh chen chúc nháy mắt trống rỗng.
Tại trước khi đi, Louis có chút lưu luyến nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh, thật lâu sau khi Subaru gọi mới hồi hồn vội vã đi theo đoàn người.
....
Luna lúc tỉnh dậy nhìn thấy đầu tiên là căn phòng trắng toát lạnh lùng không ô nhiễm bởi màu sắc nào khác.
Nhìn căn phòng rộng này chỉ có thể nói là quá sang trọng rồi.
Luna thử xê dịch thân mình, "hít..." đau đớn tập kích khiến cho Luna không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Cô định nhắm mắt lại để giảm bớt cảm giác đau đớn. Kỳ thật vết thương trên người đã được xử lý qua, tuy nhiên đau đớn là không thể nào tránh khỏi.
Luna cảm thấy khí lực cũng không còn sót lại chút gì, đại khái là do chưa ăn uống. Nghĩ lại, cô cũng chẳng biết lúc đó bản thân như thế nào có sức lực mà mang Hikaru ra ngoài được nữa.
Nằm ở trên giường, Luna không có khí lực động đậy, xung quanh lại thật yên tĩnh, nhìn bên ngoài cửa sổ, Luna đoán rằng hiện tại đã khuya rồi.
Theo từ lúc trở về thì hầu như Luna chưa hề nếm một giọt nước nào, quả thật cô là bị đói khát tỉnh.
Luna trong lòng cầu nguyện có ai đó giúp cô chấm dứt cái cảm giác khó chịu này.
Không biết qua bao lâu ngoài cửa mới có âm thanh báo hiệu có người đến, Luna trong lòng mừng rỡ như thế nào cũng chỉ có cô biết đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro