24/ Yêu là thương tổn, yêu là tuyệt vọng.
- Iori, ước nguyện đi!
Masaomi nhìn Iori, ôn hòa nói.
Asahina Iori không biết nghĩ điều gì, dừng lại ở chỗ Luna rồi chắp tay nhắm mắt lại.
Thổi nến xong, bánh ngọt tinh xảo được chia thành từng phần đặt trước mặt mỗi người.
Lúc này Ukyo mới đối với mọi người nói.
- Mọi người vẫn là ăn cơm trước đi, bánh ngọt nên để tráng miệng.
Luna giương mắt lặng lẽ đảo quanh mọi người đang bận rộn cúi đầu dùng bữa, cô lặng lẽ đổ một chút canh rong biển vào trong chén nhỏ, nhẹ nhàng khuấy lên rồi đưa đến trước mặt Iori.
- Đây là canh rong biển, ở Hàn Quốc vào thời điểm sinh nhật người ta sẽ dùng món này.
Giọng Luna êm tai từ từ giải thích.
Iori nhận cái thìa từ tay Luna cùng với chén canh rong biển ấm áp trong tay, anh nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Anh ta cúi đầu, nhìn vào mắt Luna, giọng nói từ tính nhỏ nhẹ hồi đáp.
- Rất ngon! Em cũng mau ăn đi, không đói bụng sao?
Luna đôi mắt trong suốt, đối với Iori chậm rãi lắc đầu nhỏ.
Đôi mắt xám kia của Iori chứa nhiều điều lắm, không khỏi làm người ta hoảng hốt một chút.
Ở bên cạnh thấy một màn này, Kaname ẩn ẩn nhíu mày lại, dường như chứa đầy tâm sự.
-Luna-san đang bí mật cùng Iori nói cái gì vậy ta?~~~
Mắt sắc nhìn thấy động tác nhỏ của hai người, Tsubaki ngả ngớn lên tiếng, đôi mắt anh ta híp lại như hai vầng trăng lưỡi liềm.
- Không có gì.
Luna thần sắc như thường trả lời anh ta, thái độ không hữu hảo này làm cô cũng không có hứng thú nhiều lắm mà cùng Tsubaki bàn chuyện nhân sinh.
Wataru vừa nếm thử một ít canh rong biển, xuýt xoa một chút, âm thanh hưởng thụ lớn tiếng nói.
- Luna- onee chan thật là tuyệt vời!
- À... Cảm ơn Wataru.
Luna sửng sốt một chút, sau đó vui vẻ híp lại đôi mắt cong cong, chứng tỏ tâm tình của cô lúc này rất tốt.
- Em gái nhỏ của chúng ta quả nhiên thật sự được hoan nghênh! Không có giống như tôi.
Hikaru chứng kiến hành động của từng người, ý vị thâm trường mở miệng.
Âm thanh quái gở không hài hòa của Hikaru kịp thời phá vỡ tâm tình tốt đẹp của Luna, bất quá cũng không ảnh hưởng lắm đến sự vui sướng ngày hôm nay.
Ukyo cầm rượu đỏ trên bàn rót cho mỗi người một ly, riêng Luna, Wataru và Yusuke được thay thế bằng nước trái cây.
Yusuke tỏ vẻ bất bình, anh ta cảm thấy mình đã đủ lớn, không cần lúc nào cũng bị liệt vào danh sách trẻ con như vậy chứ.
Dĩ nhiên dù anh ta có kêu gào thế nào cũng ngăn không được việc mà Ukyo quyết định, nên tiếp đến chỉ có thể ngậm ngùi mà bưng lên ly nước hoa quả của mình.
Iori lắc lắc trong tay đang sóng sánh ly rượu đỏ, dường như thông qua nó nhìn người kia, khóe miệng cũng không tự giác cong lên.
Mọi người vừa được rót đầy thức uống, cùng đưa ly đến trước mặt Iori.
-Iori, sinh nhật khoái hoạt.
Iori sửng sốt một chút, phục hồi tinh thần lại cũng bưng lên ly rượu cùng mọi người chạm cốc một chút.
-Cảm ơn.
Buổi tiệc sinh nhật diễn ra thật suôn sẻ, ít nhất là bề ngoài như vậy, thực tự nhiên sau đó mọi người tụ lại cùng một chỗ tặng lễ vật cho Iori.
...
Ăn xong tiệc sinh nhật, mọi người thay phiên thu thập chén đĩa vào nhà bếp.
Đại khái bình thường lười biếng đã quen, nên ai cũng tìm lấy cớ để trở về phòng, tránh ở nhà bếp bị Ukyo sai vặt, dọn dẹp tàn cuộc.
Đối với thái độ của người nhà, Ukyo cảm thấy thật quen thuộc nên cũng chẳng thể nề hà, chỉ có thể xắn tay áo bận việc.
Kết quả cuối cùng chỉ còn lại Luna cùng anh ta phụ trách rửa chén bát.
Hai người hoàn tất công việc thì cũng là lúc mọi người đều đã tắm rửa và trở về phòng mình.
...
Trở về phòng sau một ngày mệt mỏi.
Luna nhìn đứa bé trong nôi, miệng lẩm bẩm một bài hát ru.
Đợi cho Jun bắt đầu đánh ngáp, âm thanh của cô cũng dừng lại.
Đắp chăn cho thằng bé, Luna trèo lên giường ngủ của chính mình.
Nằm trên giường lăn qua lăn lại mà vẫn ngủ không được, đại khái cơn buồn ngủ đã xua đi thì thật khó để tìm lại. Luna lọ mọ mang vào dép lê, lần mò đi ra hành lang ở tầng trệt để hóng gió, đợi cho mệt mỏi thì trở về phòng cũng không muộn.
Bóng đêm dần dần dày đặc, tất cả mọi người bây giờ đều yên giấc trong phòng mình, chỉ có Luna ở đây hưởng thụ cảm giác tự tại, mặc cho cả biệt thự bây giờ chìm vào im lặng.
Chính là không được bao lâu, đợi lúc Luna đánh ngáp lần đầu tiên định đi trở về phòng, lại chợt nghe có tiếng bước chân từ bên thang máy đi vào, cô không khỏi ngoái đầu quay lại nhìn người đến.
Làm cô nhìn thấy Iori, Luna hơi kinh ngạc một chút, cô hẳn nghĩ đến chủ nhân của bữa tiệc đêm nay đã trở về phòng từ bao giờ chứ không phải là mới từ bên ngoài đi vào nhà như vậy.
Iori thấy là Luna, cũng hướng về phía cô nhìn qua, đôi mắt xám xinh đẹp lóe lên vài phần rung động, nhưng nháy mắt lại khôi phục bình tĩnh.
- Iori-san tại sao lại ở đây?
Luna ôn hòa hướng Iori cười nói.
"Hẳn là cũng bị mất ngủ như mình", Luna thầm nghĩ.
Asahina Iori lúc này mới chuyển mắt nhìn ra ngoài bóng đêm, gương mặt lạnh nhạt hồi đáp Luna.
- Tôi vừa ra vườn hoa, thấy đói bụng nên tìm một ít thức ăn.
- À, thì ra là vậy.
Luna ngạc nhiên nhìn đôi bàn tay thon dài dính ít bụi đất của Iori, sau đó lý giải trả lời.
Đột nhiên Luna nghĩ đến một việc, không thể trách cô suy nghĩ nhiều, bởi đôi lúc anh ta quan tâm cô có chút thái quá, điều này khác hẳn thái độ của những người khác nên cô không khỏi có chút nghi ngờ.
- Cái kia....hoa diên vĩ và hoa orchids là anh đặt trước cửa phòng tôi sao?
- Đúng vậy! Em thích không...đoá hoa orchids đó?
Iori dường như mới nhận ra Luna đang hỏi mình cái gì, anh ta ngơ ngác một chút, nhanh chóng gật đầu rồi hỏi lại Luna.
- Rất được, cảm ơn anh.
Luna lễ phép gật đầu xem như trả lời, dường như hơi ngạc nhiên với thái độ của Iori, chẳng lẽ anh ta không biết ý nghĩa của loại hoa này?
Chính là không chờ cô phải nghĩ ra đáp án, tay Iori đột nhiên vươn đến, nhẹ nhàng đặt lên đôi má của cô, trong lúc Luna còn ngơ ngác thì anh ta lại tiếp đến cúi đầu như nhìn người tình âu yếm.
- Em biết không? Em rất giống một người mà tôi từng quen biết...
Giọng nói của Iori mang đầy tưởng niệm lại pha chút bi thương.
Luna kinh ngạc nhìn gương mặt gần trong gan tấc cùng với đôi mắt sương mù mang đầy tưởng niệm của Iori.
Fuyuka chết dường như mang đi cả linh hồn của anh ta.
Lúc trước khi Ema đến, Iori lúc đầu chú ý đến cô gái ấy chỉ vì có khí chất giống hệt như Fuyuka. Lúc ấy Iori cứ nghĩ đến Ema chính là do Fuyuka phái đến để cứu rỗi linh hồn anh.
Cứ tưởng trái tim cứng rắn như băng tuyết dần dần tan chảy, nào ngờ Ema ra đi, trái tim Iori gần như chết lặng.
Luna hoàn hồn, vội vã tránh đi ôm ấp của Iori, lùi về phía sau từng bước.
- Iori-san, anh đang xuyên thấu qua tôi nhìn ai? Tôi là Luna và vĩnh viễn vẫn là Luna. Tôi không phải công cụ thay thế cho người nào khác.
Luna ngữ khí chất vấn, ánh mắt bao hàm nghiêm túc nhìn vào Iori.
Iori nghe lời Luna nói, có chút kinh ngạc nhìn vào cô, ánh mắt lại đen tối không rõ.
Luna nói tiếp.
- Anh biết không, so với orchids tôi càng thích iris. Bởi lẽ...tôi chưa bao giờ tin vào tình yêu.
- Luna...
Iori dường như không chấp nhận được những gì mà Luna nói, chỉ có thể nỉ non gọi tên cô.
Luna dường như lâm vào nhớ lại, cô tiếp tục nói.
- Đối với tôi, tình yêu như liều thuốc độc. Ba tôi vì yêu mối tình đầu, đến chết vẫn không yêu mẹ. Với anh thì yêu là hoài niệm, còn với tôi yêu là thương tổn, là tuyệt vọng.
Ánh mắt Luna trở nên khắc nghiệt, dường như nhớ lại những thứ không tốt, cô đay nghiến gằn từng chữ.
- Anh có thể vẫn sống trong quá khứ về tình yêu tốt đẹp của anh, nhưng xin đừng mang tôi vào. Nếu sự hiện diện của tôi là trở ngại với anh thì tôi sẽ cố gắng không xuất hiện trước mặt anh nữa.
Được phát tiết xong, Luna lại không hề hối hận về hành vi xúc động của mình. Càng là để Iori vẫn chìm đắm trong ảo tưởng, chi bằng vẫn là giúp anh ta sớm tỉnh lại một chút.
Đợi Iori kịp phản ứng đã thấy Luna liền mạch lưu loát nện bước chân sàn sạt trở về phòng, không thèm nhìn anh ta thêm một lần nào nữa.
Asahina Iori vẫn đứng tại chỗ trầm tư, mắt không chớp nhìn vào thân ảnh mảnh khảnh đó xen lẫn vào bóng tối cho đến khi biến mất hẳn.
Nắm chặt trong tay đoá hoa orchids, tay anh từ từ thõng xuống, gục đầu trầm mặc thật lâu, như là đau khổ, như là suy tư.
Ở một góc khuất sau cánh cửa, Asahina Kaname ánh mắt đau buồn, lặng lẽ cho mình châm điếu thuốc, nhìn vào thân ảnh Iori, vừa là thương xót, vừa là tự trách.
Đợi đến ngọn đèn tắt, anh mới lê bước chân mệt mỏi trở về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro