21/ Asahina Wataru
Vừa đến giờ giải lao, các bạn học cùng lớp liếu riếu vây quanh chỗ ngồi của Luna, lóe sáng đôi mắt chờ đợi cô giới thiệu.
Mấy chuyện này đối với Luna dĩ nhiên là chuyện nhỏ, chỉ trong một thời gian ngắn, mọi người đều tương đối đã quen thuộc nhau.
Còn về vấn đề học tập, lúc trước Luna thành tích tương đối tốt, dù có nghỉ học đã lâu nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc tiếp thu của cô.
Cho nên, tóm lại mọi thứ đều diễn ra khá suôn sẻ.
...
Sau khi tan học, ra khỏi trường, Luna đi qua khỏi ngã tư, rẻ qua một khúc quanh để đến trường Bright Centrair.
...
Vừa ra khỏi cổng trường, từ đằng xa, Wataru đã nhìn thấy thiếu nữ tóc đen đang ôm cặp sách đứng đó, lay hoay trong ánh tịch dương.
Biểu tình của cô gái ấy mê mang bất định, ánh mắt liên tục chuyển động như muốn tìm người trong dòng học sinh đông đúc.
Wataru nhìn thấy người đến là Luna, trong lòng không hiểu được có chút vui vẻ, cậu liền vẫy tay kêu to.
- Luna- san!
Luna đầu tiên là nghe thấy có người gọi mình, quay đầu liền thấy là Wataru, cô nhanh chóng hướng về phía đó vội vã chạy đến.
Thiếu nữ chạy thật nhanh, mấy sợi tóc đen cũng theo bước chân cô mà vũ động.
- Luna-san là đến đón tôi sao?
Wataru ánh mắt trong veo trạm định vào cô gái đứng trước mặt mình.
- Đúng vậy.
Ngay lúc Luna nhìn thấy Wataru, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, khóe miệng mất tự nhiên kéo ra một nụ cười.
- Wataru-kun, chúng ta đi về nhà đi.
Nhìn đi ở phía trước một mặt thong dong Lee Luna, Wataru hơi ngẩn ra.
Cậu ta nhanh chân chạy theo, bàn tay không tự giác nắm lấy tay cô.
Nhận thấy có người chạm vào tay mình, Luna liền ngây ngẩn cả người. Đại khái cô không cho rằng Wataru sẽ thích mình, huống chi lại hành động thân thiết như vậy.
Bất quá cô cũng không thể bỏ tay cậu ta ra đúng không?
- Tốt!
Đã mười bốn tuổi, Wataru mặc dù có thể tự đi học mà không cần phải đưa rước, bất quá thực ra đôi khi cậu ta lại cảm thấy thật tịch mịch.
Masaomi mặc dù là cưng chiều em út, nhưng trong chuyện học tập tính tự lập của Wataru thì anh không hề nhân nhượng.
Ngẫu nhiên có người chờ đợi mình, Wataru bên ngoài tuy không nói gì nhưng trong lòng lại thật sự rất vui sướng.
Đi trên đường phố náo nhiệt, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, nghiêm túc mà nói là Wataru hỏi, còn Luna thì trả lời. Mặc dù không tính toán với thái độ lúc đầu của cậu ta, nhưng không thể phủ nhận việc cô cũng không thể giả vờ tự nhiên khi đối mặt khi biết Wataru cũng không thích chính mình.
Trái ngược với Luna lo lắng khi cư xử với Wataru, tâm tình của cậu ta lại có chút phức tạp. Ngay từ đầu Wataru không hề chờ mong vị "onee-chan" này đến nhà mình.
Sự xuất hiện của cô ấy làm cậu nhớ về Ema, một người hẳn là không ai có thể thay thế được trong ngôi nhà này. Chỉ nghĩ đến việc dấu vết của Ema sẽ dần dần bị người khác thay thế, Wataru đã muốn kháng cự.
Nhưng rất nhanh, Wataru phát hiện cô gái này cư xử rất ôn nhu, mặc dù chỉ là đối với Jun. Cô ấy cũng rất chu đáo, sẽ nấu ăn thật ngon, lại còn biết nhiều thứ. Khi gặp khó khăn, cô ấy sẽ không giống Ema onee-chan sẽ nhận sự trợ giúp từ các onii-chan, biết được điều này là do Wataru đã nghe anh Ukyo nói về việc tự chi trả học phí của cô ấy. Mặc dù còn nhiều điều chưa hiểu, nhưng ít ra, Wataru biết được Luna cũng không phải là một cô gái kệch cỡm như lúc ban đầu mà cậu nghĩ.
Mặc khác cậu còn nhận ra, đối đãi ai trong căn nhà này, Luna đều rất lạnh nhạt, tránh né và không muốn va chạm, dù chỉ một chút.
Nói sao đây?
Không phải cô ấy cư xử mang gai hay thế nào, mà cậu cảm thấy thái độ cô ấy chỉ để đối phó với người xa lạ thôi. Luna bên ngoài có vẻ nhu thuận nhưng không dễ che giấu sự kháng cự cùng từ chối của cô ấy.
Wataru biết mọi người cũng không hề hoan nghênh sự xuất hiện của cô gái này, đổi lại Wataru cũng cảm nhận được hình như Luna luôn cố ý hay vô tình giữ khoảng cách cùng tất cả mọi người.
Điều khẳng định là Luna không hề thích một ai trong số bọn họ.
Nghĩ tới đây, Wataru không biết vì cái gì mà cảm thấy nơi ngực của mình thực rầu rĩ khó chịu.
Luna phát hiện chỏm tóc hồng nho nhỏ đang phấn chấn bỗng chốc cụp xuống một cách đáng thương, càng không hiểu vì sao cậu ấy lại buồn bã như thế, nhưng Luna cảm thấy mình cũng không có tư cách hỏi ra cái chuyện này.
- Luna-san có phải hay không là không thích tôi?
Wataru cắn môi dưới, trầm mặc, sau đó lại ngẩng đầu trông mong nhìn Luna.
Luna ngẩn người, không hề ngờ Wataru lại hỏi như vậy. Đứa nhỏ này hẳn là thật mẫn cảm, chắc nó nhận ra cô cũng không muốn tiếp xúc nhiều với người trong nhà này đi.
- Không đâu, Wataru-kun đáng yêu như thế, sao tôi lại có thể không thích được.
- Ema onee-chan cũng từng nói thích Wataru nhưng lại rời khỏi đây mà không nói một lời nào.
Wataru có chút buồn bã lẩm bẩm.
Luna nghe lời nói của Wataru, không rõ là tâm tình gì, chỉ là thật sự bi thương lại không khỏi ít nhiều hâm mộ Ema. Có thể được mọi người trân trọng như thế thật hạnh phúc.
Nương theo ánh nắng mặt trời, nhìn vào con đường trước mặt, cô không khỏi thở dài cảm khái, nói cho Wataru nghe cũng là nói cho mình.
- Tôi không biết khi nào tôi sẽ rời khỏi nhà này. Nhưng trong tương lai nếu có chuyện này xảy ra, tôi hứa tôi sẽ đem nguyên nhân nói cho Wataru-kun biết, tôi sẽ không vì Wataru-kun còn nhỏ mà lừa gạt cậu.
Luna nhìn thẳng vào mắt Wataru, chân thành cùng cậu ta nói.
Tâm tình Wataru từ bình tĩnh bỗng nhiên trở nên có chút kích động, cậu như suy xét thật lâu rồi bổ nhào vào lòng Luna, ôm lấy cô, ôm thật chặt.
Chưa từng ai nói với Wataru những lời này, mọi người vẫn cho cậu là một đứa trẻ, chỉ là đứa trẻ rồi vẫn sẽ phải lớn lên, phải đối mặt với mọi chuyện.
Wataru cần là người hiểu cậu, sẽ không vì cậu còn nhỏ mà lừa gạt, an ủi cậu, cái Wataru xưa nay muốn chỉ đơn giản như vậy lại là khó đạt được.
Vì vậy từ khi nghe được những lời này, Wataru tự nhiên khó nén được ánh mắt chua xót. Không phải bởi vì Ema ra đi mà khổ sở, mà bởi nhìn vào đôi mắt đen kia cậu cảm nhận chính mình được tôn trọng, càng muốn sâu sắc ỷ lại con người này.
- Cảm ơn, Luna onee-chan.
Wataru hồng hồng ánh mắt cùng gương mặt tươi cười thật to, cảm ơn Luna vì đã nói những lời này với cậu, vì đã không xem cậu như trẻ con mà lừa gạt cậu.
Đây là lần đầu tiên mà Wataru gọi mình một tiếng "onee-chan", nếu nói Luna không vui vẻ quả thật là giả rồi.
Đối với người khác quan tâm thật lòng đối với bản thân, Luna xưa nay là không hề kháng cự, cô cũng ôm lấy Wataru, tự đáy lòng buông mở.
...
- Em đã về nhà đây.
Đây là Wataru.
- Tôi đã trở về rồi.
Luna cùng Wataru vào đến nhà, đang đổi từ giày sang dép lê.
Ukyo đang chăm sóc Jun, nghe được âm thanh liền nhìn thấy là Luna và Wataru đã trở lại, ôn hòa mỉm cười.
- Mừng đã trở lại Luna-san, Wataru.
Luna bỏ cặp xuống sô pha, tự giác đến tiếp nhận công tác từ tay Ukyo.
Wataru cùng hai người đánh tiếp đón rồi cũng đi lên lầu.
Nhìn theo Wataru, khóe miệng Luna bất giác hiện lên một đường cong nhợt nhạt.
Cùng Wataru mở rộng cửa lòng sau đó, Luna luôn không tự chủ được thoải mái và thư giãn hơn.
Ukyo phát hiện Wataru gọi Luna là "onee-chan", còn trở nên cùng cô vô cùng thân thiết, nhưng anh cũng không có hỏi ra cái gì.
Đợi Luna trở về phòng, anh thì thầm trong lòng.
"Ngay cả Wataru đều buông bỏ được, liệu mọi người trong căn nhà này có làm được hay không?"
Ukyo xoa xoa mi tâm, lâm vào trầm tư.
Bữa cơm tối, mọi người ở đây đều phát hiện không khí giữa Luna và Wataru đều có điều thay đổi, ai cũng hiểu nhưng không hề hỏi ra, tâm trạng mỗi người cùng phát ra mỗi suy nghĩ khác nhau.
Phát hiện không khí bất thường, Luna thờ ơ không hề hay biết, còn là cho dù biết cô cũng không muốn để ý đến.
Vờ như ngu ngốc đối với Luna là cách tốt nhất để bảo hộ bản thân.
Sau bữa tối, mọi người đều lặng lẽ trở về phòng.
Luna đặt cái đĩa cuối cùng vào ngăn tủ để chén, cởi bao tay ra, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ăn cơm mà như đánh trận thế này, quả nhiên là mệt mỏi.
Luna vẫn là quyết định trở về phòng nghỉ ngơi thật sớm, cô muốn mình lúc nào cũng phải giữ vững tinh thần đối mặt với tình huống như ngày hôm nay, mọi thứ ở đây làm cho cô thật mệt mỏi.
Bất quá khi đến cửa phòng, cô liền nhận ra có thứ gì đang đặt trước cánh cửa.
Ngồi xổm xuống nhặt nó lên, thì ra là một đoá hoa orchids? Tình yêu ấp ủ trong lòng?
Đã là lần thứ mấy rồi? Người nào đã đặt nó ở đây?
Ai lại rảnh rỗi mà làm việc này? Nói thật là Luna cũng không có thời gian tìm hiểu sự thật rối ren đằng sau nó, mọi thứ đã trở nên rắc rối hơn khi phải đối mặt với tâm trạng luôn biến chuyển của những người trong nhà Asahina này, giờ mà xảy ra chuyện khác, không biết cô có còn ở đây nỗi nữa không?
Mơ hồ đoán ra người đó là ai, nhưng không biết anh ta muốn làm gì?
Luna thấy tuy chưa xảy ra việc gì mà mọi chuyện đã đủ phiền, bây giờ lại thêm việc khác...
Gia đình Asahina này quả nhiên là đủ phiền phức.
Dẹp bỏ suy nghĩ chán nản trong đầu, Luna vẫn là mở cửa đi vào phòng.
Tùy tiện đem đóa hoa cắm vào lọ, cô nhẹ nhàng đặt Jun trong nôi rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro