Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

150/ Núi tuyết gặp nạn


Đang lúc hai người đang muốn quay trở về, liền thấy phía trước có rất đông người kéo nhau hốt hoảng chạy về hướng này.

Theo bản năng Luna liền nhìn Azusa một cái, đang không hiểu chuyện gì xảy ra.

Chưa đợi đến Azusa làm ra phản ứng, thân thể Luna bất chợt run lên làm cô không khỏi loạng choạng vài bước.

Ban đầu chỉ tưởng là ảo giác, nhưng  vài lần lặp lại như thế làm người ta không thể bỏ qua được.

Luna thấy lúc này Azusa cũng đang cau mày, anh ta dường như cũng cảm thấy được điều gì đó bất thường từ dưới mặt đất đầy tuyết này. ❄

 Luna chỉ cảm thấy nền tuyết dưới chân mình thế nhưng đang lay động, từ từ rồi dữ dội, trước mắt là khắp nơi xung quanh ngọn núi tuyết ào ào đổ xuống, cả ngọn núi dường như cũng đang bắt đầu chấn động lên.

 Trong lòng hai người không khỏi cả kinh, trong đầu chuông cảnh báo cũng vang lớn.

Thân thể Azusa  so với đầu óc anh ta phản ứng càng nhanh hơn, anh ta vội vã nắm lấy tay Luna vội vàng hướng ngược lại chạy như điên.

Hai người không chạy vài được vài bước, đằng trước đường đi, tuyết từ trên núi đổ ập xuống, lại là chắn ngang lối đi trước mặt họ.

Một chân Luna dẫm không, ngã xuống mặt tuyết dày, mà phía dưới cùng với phía trước hai người khắp nơi đều đang kịch liệt lay động.

Azusa nhanh chóng đỡ Luna từ dưới tuyết đứng lên, vòng qua mặt sau lối đi.

Đi rồi không bao lâu, liền thấy phía trước một đám người cũng đang tê thanh nứt phổi thét chói tai chạy vội mà đi tứ táng, hai người bọn họ đang muốn chạy qua bên đó, chỉ là không còn kịp nữa rồi.

Azusa và Luna ngẩng đầu nhìn, chỉ nghe thanh âm ầm ầm của tuyết sụp đổ, khung cảnh sơn băng địa liệt vang lớn truyền đến, đoạn đường ở trước mắt cũng ầm ầm sụp đổ, tuyết từ trên núi đua nhau lăn xuống nơi mà họ đang đứng.

 Sợ tuyết đổ ụp lên người, Azusa không thể một tay ôm lấy Luna đi theo phía trước chạy như điên, cuối cùng trốn đến một cái hang có mảnh diện tích hơi nhỏ và rời xa bên trong ngọn núi đang tuyết lở kia.

...

- Nói cho tôi biết với, anh có nhìn thấy một cô gái tóc đen dài, mặc áo lông màu trắng hay không, cô ấy có hay không ở phía trước?

 Tsubaki và Fuuto bắt lấy một người đàn ông may mắn thoát ra từ nơi tuyết lở xuống mà hỏi thăm, Louis và Iori ở bên cạnh cũng vô cùng nôn nóng nhìn chăm chú người nọ.

Người kia vừa may mắn thoát nạn, trong lòng nghĩ đến còn sợ, lại bị người lạ mặt tra hỏi cũng không có nổi giận với bọn họ.

- Tôi có thấy một người như vậy, cô ấy dường như không chạy ra kịp khỏi đó, còn có một chàng trai mặc áo phao xám đi cùng, bọn họ đều không có ra tới...

Là Azusa và Luna sao?

Mấy người hai mắt nhìn nhau, thấy rõ ràng sự lo lắng cùng nghi hoặc trong mắt đối phương.

...

Lại nói đến tình cảnh của Azusa và Luna lúc này.

Luna cũng là trăm triệu không nghĩ tới số của chính mình sẽ đen đến như vậy, khi mà hai người vừa mới đến cửa hang này không bao lâu, tuyết trắng liền đã đổ xuống tới rồi.

Cái cảm giác cả thế giới mãnh liệt chấn động, đến bây giờ còn làm lòng người sợ hãi.

Lúc đó bọn họ theo bản năng liền phải rời đi nơi đó, nhưng Azusa thấy Luna bị ngã, sợ không thể chạy được xa nên nhanh chóng hướng vào trong phóng đi, tạm tránh một lúc.

Hai người vừa đi vào, bất quá chỉ vài giây mặt đất lại run rẩy, đột ngột đến mức dọa người ta nằm liệt xuống đất.

Bên ngoài, chỉ nghe được ầm một tiếng vang lên, cả một mảnh tuyết trắng xóa bắt đầu sụp xuống.

Mắt thấy tuyết lở muốn đổ ập lên trên người, bọn họ cũng chỉ có thể cắn răng chuẩn bị chịu đựng tuyết oanh tạp.

Chốc lát sau thì yên ắng trở lại nhưng cũng vì thế bên ngoài cửa động khi đó lại bị tuyết che lấp rất cao, may mắn mà còn kẻ hở để không khí lọt vào, nếu không họ chỉ còn biết chết chắc...

...

Sắc trời bên ngoài ngày càng tối tăm, cảnh vật xung quanh đã không còn nhìn rõ được nữa, có thể nhận ra cũng là một mảnh trắng xóa cùng với bóng đêm xen lẫn mơ hồ.

Hai người đã hoàn toàn bị cô lập vào một không gian riêng biệt.

Hai tay Luna ôm chặt đầu gối, phát phát ra thanh âm rầu rĩ như muỗi kêu từ cổ họng đã lạnh buốt từ bao giờ. Mà ngồi cạnh cô là Azusa, người kia giống như cũng nhìn không thấy rõ biểu tình trên mặt.

Trong lòng Luna bắt đầu lo lắng, hiển nhiên gặp nạn như thế này không phải là thể nghiệm tốt đẹp gì.

Đỉnh đầu rơi xuống mấy khối đá nhỏ phát ra âm thanh lạch cạch, hai người ngồi sát ở bên nhau ngược lại hình thành một không gian riêng biệt.
Điều này làm cho bọn họ không đến mức bị tuyết chôn vùi, nhưng hoàn cảnh đen nhánh như mực cùng không khí nồng đậm mùi vị lạnh giá của tuyết vẫn là làm người ta hít thở không thông cùng với một chút gì đó không khoẻ.

- Luna...

Thanh âm ôn nhu như nước của Azusa ở bên tai Luna vờn quanh.

Luna lạnh run, gian nan mở to hai mắt, đỉnh đầu ánh sáng không có, trời tối không thấy được năm ngón tay, nên cô cũng không thấy được trong mắt Azusa lúc này đều là lo lắng.

Luna há mồm, thanh âm khàn khàn.

- Em mệt mỏi quá, không biết đã qua bao lâu rồi?

- Đã muốn hơn nửa ngày, em lạnh không?

Nghe xong anh ta nói, Luna sửng sốt, theo sau liền nhìn hai bàn tay cơ hồ đã lạnh cóng.

Azusa vừa nói vừa sờ sờ cái trán của cô, xác nhận rằng Luna không có vấn đề, sau đó mới dựa lại sát lại một chút.

Bàn tay Azusa mang chút ấm áp bao trùm lên gương mặt tái nhợt từ lâu vì giá rét của Luna, mà Luna lại bởi vì điểm nhiệt lượng này mà trên mặt nhiễm một tầng hơi mỏng ửng hồng.

- Em... thấy dễ chịu hơn rồi, anh hãy chiếu cố tốt chính mình, đừng có để bị lạnh.

Luna ngồi cạnh Azusa, nhích người cách anh một khoảng trống, trong bóng đêm run rẩy, cô ảo não hỏi một câu.

- Sẽ có người phát hiện chúng ta sao?

- Sẽ! Sớm muộn họ cũng tìm được anh và em.

Azusa nhẹ giọng trấn an Luna .

- Nếu tất cả đúng như dự đoán thì cuộc đời sẽ chẳng có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy phát sinh.

Luna nói bâng quơ nhưng Azusa lại nhận ra sự đau thương sâu lắng bên trong.

Thời gian qua đã phát sinh chuyện gì? Anh đã bỏ lỡ cái gì rồi sao?

- Bất quá...Em tin anh, chúng ta sẽ không sao.

Luna rầu rĩ lên tiếng.

- Ừ.

Azusa giọng nói thấp thấp đáp lại, một bên duỗi tay vào trong túi lấy ra cái điện thoại bật lên đèn pin, sau đó dò xét tín hiệu.

Ánh sáng mỏng manh giữa không gian tối tăm đặc biệt sáng lạn, trong bóng đêm lạnh lẽo, ít nhất là Luna thấy nó có vẻ thập phần loá mắt, lúc này cô mới rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một chút.

Nương theo ánh sáng mờ mờ ảo ảo, Luna lúc này mới thấy rõ hoàn cảnh xung quanh mình.

Cửa động đã bị phong bế bởi lớp tuyết dày đặc không có đường ra, trong động đại bộ phận bị tuyết sụp xuống vùi lấp.

Nói là hang động chứ thực chất trên đầu chỉ có một mái che bằng đá, không lớn không nhỏ vừa đủ chỗ ngồi cho năm sáu người, bây giờ ngược lại trở thành nơi an toàn nhất.

Azusa cầm lấy điện thoại đứng lên, xem xét bốn phía, lại kiểm tra tín hiệu di động một chút mới ngồi xổm xuống.

Anh lấy ra mấy thanh sô cô la, đưa cho Luna một thỏi, còn lại để lại vào túi.
...

Bóng đêm yên tĩnh, Luna nâng đầu tựa hồ đang xem thấu hoàn cảnh bên ngoài.

Mà càng về khuya, bên trong liền càng thêm sâu thẳm âm lãnh lên, lạnh đến nỗi Luna đều không khỏi đánh lên từng cái run run.

- Luna, em ổn không?

- Không...sao...
Luna cắn răng nói.

Đồng thời lúc đó thấy Azusa đã đem bàn tay tới rồi trước mặt Luna. Mắt nhìn thấy bàn tay to rộng bao trùm lấy tay cô gái, hai người cũng cho nhau nhìn liếc mắt một cái. 

Thấy Luna hơi sững sờ, ngón tay Azusa gấp khúc, lại không có ý tứ đi thu hồi, chỉ là chuyên chú chà xát, ủ ấm cho cô.

Có lẽ là bóng đêm quá yên tĩnh, có lẽ là Luna thật sự có điểm cô đơn, cũng có lẽ là bởi vì hôm nay đã trải qua đủ thứ chuyện cho nên giờ phút này cô đặc biệt không nghĩ một người ngây ngốc.
Vì thế, Luna để mặc cho Azusa kéo lấy tay, tùy ý đối phương ma sát.

Ở lanh lảnh dưới ánh sáng lờ mờ, gương mặt nghiêm túc của Azusa hiện rõ mồn một ở trước mắt Luna, sóng mũi cao thẳng, đáy mắt như hồ sâu thăm thẳm.

 Vừa rồi trong lúc chạy loạn, không biết mắt kính của anh ấy đã rơi từ bao giờ.

Không có kính mắt, gương mặt của Azusa và Tsubaki đặc biệt giống nhau, chỉ là ý vị thì hoàn toàn khác biệt. Đối với Tsubaki là phong lưu ngả ngớn, vậy với Azusa thì lại là nghiêm túc, lạnh lùng.

- Em đang nghĩ gì vậy?

- À, em đang nghĩ...bên ngoài toàn là tuyết.
Đây là Luna tùy tiện lấy cớ.

Nào ngờ vừa nghe xong, Azusa liền bật cười. Khi cười lên, khóe môi anh mang theo một độ cong quyến rũ, nhưng rất nhanh độ cong ấy lại phẳng lì một cách keo kiệt.

Luna lẳng lặng nhìn gương mặt đặc biệt tuấn tú của anh ta, không đầu không đuôi nói một câu.
- Kỳ thật anh cười rộ lên rất đẹp, anh hẳn là cười nhiều mới đúng.

Azusa nghe xong lời cô nói, bỗng nhiên áp sát tới gần, vươn tay khơi mào cằm Luna, trầm thấp giọng nói đặc biệt mê người.
- Em muốn anh cười nhiều là để cho em xem sao?

Bóng đêm đen tối, Luna bỗng nhiên cảm thấy biểu tình Azusa cũng trở nên ái muội như vậy, làm trong lòng cô phảng phất nhảy nhiều một nhịp.

Mà Azusa dùng đầu ngón tay sờ sờ cằm Luna, phảng phất ở vuốt ve món đồ sứ quý giá nhất. Còn Luna thì liền ngơ ngác nhìn Azusa như bị định trụ.

Tổng cảm thấy giống như có cái gì không giống nhau.

Azusa dường như cũng đắm chìm trong cảm xúc của mình, nửa khép đôi mắt, dưới ánh sáng mờ ảo, người đàn ông này đặc biệt tuấn tú, kiên đỉnh duy mỹ, đáng tin cậy.

Luna bỗng nhiên tại một khắc này đặc biệt có thể lý giải, làm một thành viên của giới giải trí, Azusa kỳ thật rất đạt tiêu chuẩn, gương mặt tuấn tú, âm sắc mê người cùng xuất hiện trên thân một người, quả nhiên là sự kết hợp hết sức hoàn mỹ.

Nhận thấy khoảng cách giữa hai người như vậy thân cận, tựa hồ có điểm hướng tới khoảng cách nguy hiểm, Luna hơi lui lui ra đằng sau, hai tay cô theo bản năng xoa xoa vào cùng nhau.

Mà Azusa, nhận thấy cô gái đang có ý lùi bước, cũng vào lúc này liền thu tay, dường như không có việc gì, nói.

- Em muốn nghe xem tuyển tập âm nhạc trong phim mới mà anh lồng tiếng sao?

- Muốn.

- Di động có tồn một đoạn, muốn hay không nghe thử?

- Tốt.

- Vậy em lại gần đây chút.

Luna nhích nhích người ra xa hơn, không được tự nhiên nói.
- Anh phóng to không phải là được rồi sao?

"..."

Sau đó di động bị đặt ở khoảng cách trung gian hai người, giữa trời đông giá rét, bắt đầu phóng mở bài hát kia.

Là một bài hát nghe xong làm người ta cảm thấy tâm tình rất tốt, cảm thấy thực vui sướng, rất có tiết tấu, tưởng đi theo nhẹ giọng ngâm nga. Đặc biệt hơn cả, giọng ca trong này rõ ràng là của Azusa, không ngờ khả năng ca hát của anh ấy lại tốt đến thế.
- Rất êm tai.

Asusa tỏ vẻ, lĩnh vực này anh còn kém nhiều lắm.

Nghe xong trong chốc lát lúc sau, Luna hai tay ôm gối, mơ hồ đã có thể đem điệp khúc ngâm nga xuống dưới.

Azusa lại nói.
- Tsubaki nói phải để em làm trợ lý cho anh ấy.

- Ai?
Bớt chợt một câu làm Luna hơi ngạc nhiên, cô cũng không cùng anh ta đề qua chuyện này.

Azusa liếc mắt nhìn Luna một cái, nói.

- Từ ngày sự cố hai người bị kẹt trên xe cáp, Tsubaki đều đặc biệt quan tâm chuyện của em. Anh ấy nghe nói em tìm qua vài công việc làm thêm, liền nghĩ nói với em chuyện này.

Luna phà hơi khí lạnh, chỉ tùy tiện cảm thán một câu.
- Không nghĩ đến anh ta còn có ý tốt như vậy.

Luna lại xuay sang Azusa, hướng gió lập tức chuyển đà.

- Dĩ nhiên anh Azusa cũng rất tốt.

Đây là sợ anh ganh tị sao? Azusa rốt cuộc bị cô chọc cười.

Luna ngược lại tò mò hỏi.

- Thế anh cũng để ý chuyện xảy ra giữa em và anh Tsubaki hả?

Sau đó cô lại bị ý nghĩ của mình làm cho ngớ ngẩn, sờ sờ hai gò má lạnh buốt, Luna lại lập tức phủ định.

- Làm sao có thể ha, là em suy nghĩ vớ vẩn rồi.

- Anh quả thật rất để ý.

Azusa ngược lại rất nghiêm túc, không có ý đùa giỡn.

Luna chững lại, cô nghĩ đến mình sẽ nghe ra những lời đại loại như "em không cần tiếp cận Tsubaki", nhưng là...

- Luna, hình như anh đã lỡ yêu thích em rồi...

Một khúc nhạc dạo kết thúc, Luna cũng theo đó sửng sờ.

Không gian dường như theo đó ngưng kết, hai đôi mắt chăm chú nhìn nhau, bên trong bao hàm bao nhiêu cảm xúc.

Mới tưởng nói điểm gì, lúc này lại nghe ầm vang một tiếng. Dưới mặt đất rung động chứng tỏ đây là địa chấn mà không phải cái gì khác.

Nó như một đạo tiếng kèn, bỗng nhiên cắt qua sở hữu lãng mạn cùng yên tĩnh, xung quanh hoa lá hoặc cao lớn phồn diệp cũng theo đồng thoại biến mất hầu như không còn...

Khi tất cả đã quy về yên tĩnh, tuyết theo đó cũng xê dịch, đổ ngã, tách ra vung vãi khắp nơi. 

Azusa ôm lấy Luna, đón nhận những điều tồi tệ nhất có thể xảy đến với hai người. Nhưng may thay, mọi thứ không tệ như dự đoán, nó chỉ thoáng qua rồi biến mất như không có chuyện gì.
Chỉ là tuyết đổ sập xuống, ập vào hang làm không gian càng thu hẹp lại. Hai người cũng vì đó mà chen chúc thành một đoàn, ngay cả muốn duỗi người cũng khó khăn.

Luna dường như chưa hết bàng hoàng vì lời nói của Azusa nói, thì trận địa chấn vừa đến khi nãy đã làm không còn sót lại chút gì.

Bị kẹt lại nơi này, không biết sống chết ra, nhưng Azusa lại đặc biệt bình tĩnh. Anh không tỏ ra hốt hoảng, cũng không bi quan, chỉ ôm Luna không nói gì.

Anh trở tay liền bắt được bàn tay cô, cơ hồ nháy mắt Luna liền cảm giác được, đối phương nắm tay mình đến rất chặt, anh ấy hẳn là đang muốn an ủi cô.

- Không biết khi nào mới ra khỏi đây nữa, để anh nắm tay em được không?

Mặc dù là trong động u ám như vậy, Luna cũng có thể thấy rõ ràng trong mắt anh ấy điểm điểm ấm áp quang mang.

Lại nhớ đến những lời khi nãy, Luna cũng có chút co quắp ngượng ngùng.

Đằng khác, Azusa thì nhẹ nhàng cười một chút, càng nắm chặt tay không muốn thả ra.

...

Thời gian càng dài, Luna ở bên cạnh Azusa lạnh run lập cập, miệng nhả từng luồng khí lạnh nói khẽ.

- Nơi này thật tối, cũng thật lạnh...

- Không có việc gì, không phải anh ở chỗ này cùng em sao? Chẳng bao lâu chúng ta sẽ ra được khỏi đây.

Gió thổi vù vù, không khí lạnh tanh làm âm thanh Azusa lọt vào tai Luna cũng không mấy rõ ràng nữa.

- Thật vậy chăng?
Luna buồn bã ỉu xìu hỏi.

- Đương nhiên, sẽ không lâu nữa...

Azusa vừa an ủi Luna cũng vừa an ủi bản thân, anh sợ nếu mình ngã quỵ thì Luna sẽ không đủ dũng khí để có thể sống sót ra khỏi đây.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro