147/ Cùng đi trượt tuyết (1)
Luna xuống khỏi xe, những người khác cũng ba ba theo xuống.
Mùa đông ở đây rất dai dẳng, nơi khác đã ấm lên mà chỗ này băng vẫn chưa tan.
Luna mặc áo lông trắng mà vẫn cảm giác được sự lạnh giá này, bước chân không khỏi càng thêm chậm rãi.
Cảm thấy có chút lạnh, Luna kéo cái mũ che kín đầu rồi sờ lên gương mặt mình, hơi thở lành lạnh phả vào lòng bàn tay. Áo lông trên người dường như cũng không chịu được lạnh, chân mang giày cũng bắt đầu tê dại làm cho cô thật muốn ngồi chồm hổm trên mặt đất không muốn đứng dậy.
Xoa hai tay lại với nhau cho ấm lên rồi Luna mới theo đoàn người đi vào khu vực này.
Khu trượt tuyết mới này đã được xây dựng mấy năm gần đây, ngoại trừ các tràng trượt tuyết vận hành, bên ngoài cũng không thiếu công trình kiến trúc điêu khắc trên băng khá là quy mô.
Nhiều người cùng đi thì vô cùng náo nhiệt, mọi người cười nói vào mua vé ở đại sảnh. Luna không có tâm tư nào đi trượt tuyết, tuy cô cảm thấy không thoải mái nhưng nhìn những người này hào hứng như vậy nên cô cũng cố mà tham gia cùng.
Louis nhìn chằm chằm cô gái đứng cách không xa, đang ngoẹo đầu, không nói được một lời.
Tsubaki đã chạy tới trước mặt Luna, vẻ mặt vừa hưng phấn vừa xấu xa cười nói.
— Luna, em cảm thấy được ở đây thế nào? Có muốn đến con dốc cao kia trượt xuống không hả? Nhất định sẽ thật kích thích, tới đó cho em chơi thoả thích.
"..."
Khóe miệng Luna giật giật một cái, cô không hiểu vì cái gì mà anh ta cho là cô cũng thích chơi cái trò như vậy?
Không nói đến mình rất ít tham gia loại vận động này, chỗ nào trên mặt của mình biểu hiện rằng mình có hứng thú mà anh ta lại rủ rê chứ?
Không đợi Tsubaki còn muốn nói ra mấy lời vớ vẩn, ngay lập tức trên đầu anh ta đã bị một cái tay hung hăng gõ xuống một cái.
— Tsubaki, anh đừng có mà rủ cô ấy đến mấy chỗ nguy hiểm đó.
Azusa nâng gọng kính, cả người tản ra khí tức không đồng ý.
— Azusa à...
Tsubaki la đau oai oái, xoa xoa tóc trắng mà cảm thấy mình vô cùng uỷ khuất. Bản thân còn chưa có kịp nói hết đã bị Azusa mạnh tay "giáo dục" rồi.
Anh rất muốn phản kháng, cùng với thanh minh rằng chính mình chỉ nói đùa thôi mà, chính là em trai mình lại không cho cơ hội đó...
Ở bên này, Louis lại chỉ tay về phía chỗ nghỉ dành cho du khách bên phải cổng vào, tại đó có mái che để tránh gió tuyết, bên trong còn có máy điều hòa, vô cùng thích hợp để ngắm cảnh hưởng thụ.
—Ở phía đó có nơi để nghỉ ngơi, em có thể đến đó uống thử cà phê nóng, rất tuyệt.
Luna nghe nói như thế, đột nhiên nghiêng người quay đầu nhìn bên trong đó qua ô cửa sổ, không gian nơi đó được trang trí thập phần tinh xảo, ấm cúng.
Thì ra là thế, chỗ này là một khu nghỉ ngơi thật không sai, còn có bán thức ăn và đồ uống nữa.
Luna nhủ thầm.
Fuuto mang theo kính râm cùng khẩu trang, kết hợp với một thân áo phao đen dày lé mắt nhìn qua bên này, anh ta cũng ồm ồm ra tiếng.
— Tượng điêu khắc ở bên cạnh cũng rất đẹp, nếu có thời gian cần phải chiêm ngưỡng.
— Đúng đó, nếu không hai chúng ta cùng đi xem đi~
Tsubaki không kiên nể gì, đột nhiên ôm lấy bả vai Luna, mặc kệ cho cô vùng vẫy thế nào cũng không buông tay mình ra.
Luna đen mặt, có chút ghét bỏ vùng vằng xua đuổi Asahina Tsubaki.
— Không muốn đi... Không phải nói là đi trượt tuyết sao? Còn có Tsubaki, anh mau buông ra! Như vậy rất là nặng.
— Không cần đâu ~
Tsubaki gương mặt điển trai cười xấu xa, miệng mồm làm nũng, tay lại tăng thêm chút lực, ôm chặt Luna hơn nữa.
—Tsubaki, anh như vậy sẽ làm Luna cảm thấy không thoải mái.
Azusa chỉ nói một câu duy nhất, đồng thời lại nện một quyền đánh vào trên đầu anh trai mình.
Iori xem Luna vẻ mặt bất đắc dĩ, giúp cô một phen, đưa qua tay đem Luna kéo xa Tsubaki một khoảng.
— Anh Tsubaki, anh đừng làm như vậy.
Tsubaki xoa xoa cái đầu vừa bị hành hạ, không khỏi bĩu môi.
—Được rồi, anh đã biết, anh chẳng qua quan tâm Luna-chan một chút, có vấn đề gì đâu chứ, hai người đừng có làm quá lên như vậy.
Tsubaki giận dỗi xoay mặt sang một bên, còn con ngươi Azusa vẫn hướng tầm mắt một mực trên người Luna.
Azusa đẩy một cái kính mắt, tầm mắt lại ở chỗ Tsubaki dừng lại một lát, sau chuyển hướng những địa phương khác.
Anh đừng cho là em không biết anh muốn làm cái gì, chỉ bất quá lần này kết cục em nhất định phải ngăn cản!
Thực xin lỗi, Tsubaki, vô luận như thế nào em cũng sẽ không lại nhường cho anh.
—Cái kia... Còn không đi vào sẽ muộn mất đó.
Thanh âm Luna không lớn không nhỏ vừa mới mỗi người đều có thể nghe thấy.
Fuuto ôm mũ trùm méo xệch một bên, ngăn gió thổi phất mái tóc vừa mới nhuộm nâu của anh ta, gương mặt tinh xảo dưới lớp khẩu trang hầm hừ nhìn Tsubaki, trong miệng nhổ ra lời nói mang theo tràn đầy ác ý.
— Cứ bỏ mặc anh ta đi, toàn làm mất thời giờ quý báu của người khác.
— Được rồi, được rồi.
Tsubaki buông tay đầu hàng, không có bị lời của Fuuto chọc giận, lại nói nữa chỉ biết mất thời gian, rõ ràng vẫn là câm miệng đi. Về phần tính cách ngạo kiều của Fuuto, Tsubaki cũng lười phải quan tâm.
Louis nói, thanh âm ôn nhu như nước.
— Đúng vậy, chúng ta vẫn là đi thôi.
Anh ta nói xong cũng cúi người dắt tay Luna, sau đó ngẩng đầu, vẻ mặt thiên nhiên vô hại đi về phía trước, bỏ lại đằng sau đám người hai mắt nhìn nhau.
"! ! !"
Anh Louis làm vậy là sao? Còn muốn tại hiện trường biểu thị khiêu khích? Louis, anh làm như vậy thật sự được không?
Như biết điều cô suy nghĩ, anh ta chỉ là thản nhiên sờ sờ đầu của Luna, khóe môi lộ ra nhợt nhạt ý cười.
Tsubaki nhìn thấy hai người kia đi xa, vẻ mặt tiếc nuối lại hơi suy tư.
—Quả nhiên vẫn là thiên nhiên phúc hắc có ưu thế, còn được hoan nghênh như vậy nữa, anh đây muốn hay không cũng học theo Louis giống như vậy?
— Thôi bỏ đi!
Azusa và Fuuto đồng thời nói ra khỏi miệng, biểu tình ghét bỏ tương đối nhất trí.
—Xem ra vừa mới giáo huấn còn chưa đủ đâu.
Azusa kéo dài âm cuối, đôi mắt sau kính hiện ra hàn quang.
Fuuto cảm thấy anh Azusa kỳ thật rất hung tàn... Anh nhìn thấy Tsubaki ôm đầu co lại thành một đoàn, không khỏi rùng mình một cái.
Anh đột nhiên nhận ra những người đeo mắt kiếng kỳ thật rất đáng sợ...
Chẳng hạn như anh Ukyo và Azusa vậy.
Chỉ có Iori là tỏ ra mọi chuyện đều không hề liên lụy đến mình, lững thững đi theo hai người kia.
...
Mấy người này ai cũng đều biết trượt tuyết, nên vài người liền đến thuê đồng phục và dắt nhau vào sân trượt.
Cũng không phải ngày cuối tuần nên người đến trượt tuyết không phải rất nhiều, mắt nhìn các khu thỉnh thoảng qua lại chỉ có vài người.
Luna là lính mới nên bị mấy người hai bên trái phải hỗ trợ trượt xuống dốc thấp.
Còn Azusa lại bị Tsubaki lôi kéo tới chỗ dốc cao hơn để trượt. Theo lời của Tsubaki là càng kích thích càng tốt.
Luna sau khi bị ngã đến lần thứ n, cô quyết định sẽ không bao giờ đi trượt tuyết nữa.
Cô cau mày nhìn mấy người lướt qua mình mặt mày hớn hở, trong lòng không khỏi buồn bực, "bọn họ không sợ té đau sao? Nguyên nhóm người kia té thảm vậy mà cười đến vui vẻ, thật là..."
Mà không hề hào hứng chỉ còn lại có một mình Asahina Iori, anh ta ló mặt chỉ được một lúc thì đã lặng lẽ đến khu vực nghỉ ngơi để dừng chân.
Iori lưng dựa vào ghế, chân bắt chéo, tay cầm tách cà phê nóng, tư thái cao quý, thoạt nhìn mười phần phong phạm mỹ nam tử.
Mà Louis ở đây lại nhiệt tình hướng dẫn Luna từng bước, bên kia Tsubaki và Fuuto đã muốn nháo thành một đoàn.
Azusa bên này vẫn lẳng lặng nghe mấy người này ồn ào, trừ bỏ chuyện than vãn khi ngã rầm rầm mấy lần, cũng không có ai la hét cái gì nữa.
Luna ngẫu nhiên thoáng nhìn bên này, nhất thời bị kỹ năng siêu quần của mấy anh em nhà Asahina làm cho thuyết phục!
Kỹ năng như vậy mới gọi là trượt tuyết chứ, chính mình đi ra căn bản là làm người qua đường thôi. Nếu cô có thể dễ dàng lướt đi điệu nghệ như vậy thì sẽ không nhàm chán thế này rồi!
Lần nữa bị té ngã, khắp nơi trên người đều là tuyết, Luna cả người đều nhanh phiền chết!
Iori nhìn chằm chằm cô gái đang chật vật nâng người vì vấp ngã ở cách đó không xa, không nói được một lời nhíu mày.
— Luna, em qua bên đây ngồi nghỉ đi, nếu như không muốn bị té ngã nữa.
Luna vừa muốn đứng lên, liền thấy Iori đi đến đây kêu gọi. Lại vừa thấy có người từ trên dốc cao nhào xuống, té chồng vó bên cạnh, cô không khỏi rùng mình gật đầu.
Đi đến vị trí khu nghỉ ngơi, bỏ dụng cụ bên ngoài, cô cởi giày trượt tuyết, đi theo Iori.
Hai người tìm chỗ Iori vừa ngồi, dựa lưng vào ghế gỗ, vừa hàn huyên vài câu, mắt lại nhìn mấy người anh em nhà Asahina chuyên nghiệp trượt trong đám đông.
—Luna, kỳ thật ngoài Kaname ra, những người khác đều rất không tệ.
Iori cầm một ly cà phê sữa nóng và một phần bánh ngọt đưa cho Luna, nhìn bóng lưng của từng người anh em trong nhà mình, nhẹ giọng nói.
Luna bất chợt nhìn Iori, cô thấy ánh mắt phức tạp của anh ta, biết là anh ấy đang nói với chính mình nhưng vẫn mím môi không trả lời.
— Em còn trẻ, không cần vì một lần thất bại mà chán nản, dù sao cũng nhiều người thích em như vậy.
Iori thấy xa xăm thoáng qua, cả bốn người anh em của mình đều thỉnh thoảng hướng nơi này nhìn qua, quay đầu lại nói với Luna.
Bên này Luna một người ngồi nơi đó cầm thìa khuấy cái cốc của mình, âm thanh không phập phồng nói ra.
— Thích một ai đó không dễ, quên một ai đó lại còn khó khăn hơn. Anh không phải còn rõ điều đó hơn em sao?
Cô cảm thấy lời nói của Iori thật đáng chê cười, nếu anh ta đã suy nghĩ như vậy thì đêm hôm đó hành động kia là ý gì? Cái hôn kia lại đại biểu cho điều gì?
Không hiểu sao khi biết Iori có ý định đưa đẩy bản thân mình cho người khác, Luna cảm thấy vô cùng buồn bã cùng thất vọng.
...
Cô đột nhiên dùng bàn tay dài nhỏ trắng nõn của mình vẽ vài nét trên mặt kính đang hoen ố bởi hơi nước rồi tự say mê một mình trong đó.
— Có cảm giác khi còn nhỏ đúng không?
Cái thanh âm dày đặc tâm sự đêm hôm đó để cho cô nghĩ muốn quên đều không thể quên được lại vang lên.
Cô nhìn cái tay người kia không ngừng đâm vào cái chỗ mà mình vừa vẽ ra, rốt cục nhìn không được lên tiếng nói.
— Anh Iori cũng tới nhớ lại thơ ấu?
— Đúng vậy! Anh chỉ loáng thoáng còn nhớ khi còn bé, hình như có nhìn thấy hình ảnh tương tự như thế này.
Iori dừng lại động tác, nhìn Luna nói.
Cô ngẩng đầu, dùng tay xóa sạch tất cả nét vẽ trên mặt kính, ngồi ngay ngắn vào chỗ cũ.
—Với chuyện anh nói, có những thứ em nghĩ nhìn xa xa thì tốt rồi, đến quá gần sẽ làm bị thương đến chính mình. Giống như một đóa hoa hồng vậy, nhìn thì thật xinh đẹp nhưng nó lại càng nguy hiểm. Nếu không, vì sao anh lại không dám thử?
Nghe thấy lời của Luna nói, càng nhìn thấy khóe môi cô ấy giơ lên, khuôn mặt tuấn tú phi phàm của Iori càng thêm hoảng hốt.
— Thử yêu sao? Chính là...trái tim anh nơi này đã muốn không có sinh mệnh, không có biện pháp nào, thật có lỗi.
Nói xong, tay anh chạm vào lồng ngực của mình, rũ xuống lông mi, trên gương mặt lưu lại nhợt nhạt bóng ma.
Con ngươi xám chăm chú nhìn chằm chằm đôi mắt Luna, giống như chỉ cần cô lui bước một chút thì anh cũng sẽ không tiến lên.
Luna buông ly nước xuống, thở dài một hơi rồi cùng anh nhìn thẳng, màu đen của đôi mắt mang theo chua xót.
—Nên xin lỗi là em mới đúng, rõ ràng nghĩ muốn giải quyết chuyện của chính mình lại bất lực, còn trút giận lên anh.
—Không cần để ý đến anh, tình trạng của anh không hề nghiêm trọng như bọn họ nghĩ đến. Bất quá Luna, anh nghĩ hỏi em một vấn đề...
Nếu như chúng ta gặp nhau trước tiên, em có từng nghĩ đến sẽ thích anh sao?
Asahina Iori nói một câu, theo sau ngẩng đầu cố chấp mà cùng Luna nhìn thẳng.
— Sẽ...
Luna có chút do dự trả lời.
Nói ra lời này cô lại nhớ đến đêm hôm đó, nhớ lại cái hôn mà anh lặng lẽ trao cho cô.
Đồng tử Iori hơi co lại, nhất thời không biết như thế nào nói tiếp, lời này là từ miệng anh hỏi ra, người cũng là anh trước muốn đẩy cho người khác, có thể nói vấn đề đều do anh, bây giờ chính anh lại hối hận sao?
Ngữ khí Iori mang theo tự giễu.
—Không nghĩ tới đáp án của em chính là như vậy, vậy bây giờ em có phải hay không rất chán ghét anh?
— Em không biết...
Luna bình tĩnh nói, nuốt xuống một ngụm cà phê, trong dạ dày cảm giác ấm lên rất nhiều, càng nhiều hơn chính là tiếc nuối.
Nếu như có thể sớm một chút gặp được anh thì tốt rồi.
Con ngươi đen của Luna trong suốt như hồ nước, mang theo một tia đắn đo.
— Nếu trước kia anh hỏi, em nhất định sẽ nói không, nhưng là em không muốn dối gạt anh, anh rất tốt, điều kiện rất hấp dẫn các cô gái. Nhưng anh tốt nhất vẫn là vì anh rất chung tình, chính là quá chung tình có đôi khi cũng không phải chuyện tốt, cho nên em vẫn là không dám thích người như anh.
Asahina Iori thu hồi tầm mắt của anh, đứng lên, nhìn hướng thiên không khóe môi lộ vẻ như có như không tươi cười.
—Nhưng em cũng không có trả lời như vậy, không phải sao?
....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro