142/ party
Buổi tối party ăn mừng cho Fuuto vẫn là thực thành công, Luna đã ăn bánh kem, điều này thì làm cho người mua là Fuuto thực hài lòng, mặc dù hơn phân nửa cái bánh đã lọt vào miệng của tiểu Jun rồi.
Đương nhìn Fuuto đặc biệt mua cho Luna đến khi bánh kem biến mất ở trong miệng cô, tâm tình của nhiều người ở đây thập phần phức tạp.
Tuy rằng hiện tại còn không thể sờ soạn đến manh mối gì, nhưng là từ nào đó góc độ tới mà nói, biểu hiện của những người anh em lớn tuổi ở đây lại tương đối bình tĩnh.
Như vậy, có phải hay không Fuuto trong mắt bọn họ là có thể xem thường, cùng những người khác trong lòng Luna không có gì khác nhau? Có phải hay không chỉ có chính họ mới biết được...... Nhưng ít nhất Yusuke lại không cho là thế.
Yusuke tâm tình không bình tĩnh, Kaname lại như thế nào có thể bình tĩnh xuống dưới. Đây là......ở thời điểm sau hôm sự cố của Tsubaki xảy ra, anh ta một lần nữa có cảm giác những đứa em trai này lại dám mơ ước "người của mình".
Hikaru cùng với Tsubaki, hai cái người mà đặc biệt thích trêu ghẹo cô liền cũng cười đến cổ cổ quái quái, vẫn luôn nhìn cô lại không nói lời nào, cái này làm cho Luna cả người phát mao, cơ hồ muốn hoang mang mà chạy.
Nếu không phải bé Jun nằng nặc không chịu về phòng thì khẳng định là Luna liền tình nguyện làm bộ hôm nay chính mình đi ngủ sớm cũng không muốn ngồi đây.
Tiểu Jun ăn xong rồi phần của Luna, nó ghé vào bên cạnh Wataru, mồm miệng không rõ chỉ chỉ bánh kem chocolate trên đĩa cậu ta.
- Anh...anh Wataru....ăn bánh bánh..
Luna sửa sang lại một chút tóc tai của nó, vớt lấy cái khăn chùi cái miệng nhỏ đang dính kem.
- Con không được ăn nữa, đó là phần của anh Wataru.
Tiểu Jun mắt to trong veo chớp chớp nhìn Wataru, rõ ràng nếu như cậu ta không chia sẻ với nó sẽ là điều tội lỗi tới mức nào.
Wataru thật ra cũng là nuông chiều Tiểu Jun quen rồi, cậu ta không ngại mặc cả với thằng bé.
- Không được gọi "anh", gọi "baba Wataru" sẽ cho ăn một miếng.
Chưa chờ thằng bé lên tiếng thì Tsubaki ở bên cạnh đã phun cười trêu chọc.
- Wataru chưa gì đã muốn có con trai rồi sao ?~~~
Yusuke cũng bổ vào một câu.
- Đồ nhóc con!
Masaomi ở bên cạnh cũng che trán, anh bất đắc dĩ chỉnh sửa lại lời nói của em trai mình.
- Wataru, nếu như không muốn là anh của Jun thì nên để thằng bé gọi em là "chú Wataru".
Wataru phùng má, hiển nhiên không bằng lòng với cách nói của anh trai mình.
- Rõ ràng Tiểu Jun cũng gọi chị Luna là mama mà.... Còn gọi Masa là baba nữa, thật không công bằng.
Masaomi và Luna nghe lời mà Wataru nói thì hơi đỏ mặt một chút.
Bất quá lúc này thì Tiểu Jun cũng thật là không tiết tháo chỉ nhìn chằm chằm chiếc bánh kem, như là hạ quyết tâm rất lớn mà nói với Wataru.
- Baba Wataru...ăn...ăn bánh bánh.
Rõ ràng trong đầu thằng bé lúc này đại khái tin tưởng rằng chỉ cần mình gọi "các chú" trong nhà này bằng "baba" thì sẽ được ăn "bánh bánh".
Còn tâm trạng của Fuuto từ lúc về tới nhà thì chờ tới cũng không phải mọi người chúc mừng mình mà là mấy anh em mình hướng về phía Luna, kẻ thì vẻ mặt thần kinh hề hề tươi cười, người thì một bộ dáng muốn nói lại thôi, cùng với vẻ mặt giận nhưng không nói của vài người khác.....
Nếu không thấy thân ảnh Luna, Fuuto thật ra bắt đầu nghiêm túc suy xét xem mình có nên thường về cái nhà này hay không nữa.
Ngồi ở vị trí kế bên Masaomi, tầm mắt của Kaname theo Luna dời đến bên ngoài cửa sổ, ngoài đó tối đen một mảnh tiêu điều.
'Lee Luna' cái tên này bây giờ giống như một cây gai nhọn đâm vào lòng của Kaname, chỉ cần vừa nghĩ tới Luna tầm mắt của anh luôn nhịn không được mà dõi theo, nhưng khi nhìn đến cô ấy đối với anh em của mình ý cười oánh oánh thời điểm, trong lòng cây gai kia sẽ làm cho anh thống khổ muốn hủy diệt trước mắt tất cả.
Bởi vì đối với anh bây giờ, có chuyện gì so với nhìn đến người mình thích ngay trước mắt nhưng không thể đến gần còn muốn bi thảm?
Tsubaki ngồi ở chỗ gần cửa sổ liếc mắt nhìn lại, bên tai vẫn là thanh âm của Luna đang nói chuyện với mấy người anh em mình, anh cảm thấy thực phiền táo, tuy nói mắt không thấy tâm không phiền, chính là nghe được tiếng thôi đã cảm thấy phiền rồi! Vì cái gì mà Luna có thể hòa nhã với mấy người kia cũng không dành một chút sắc mặt tốt cho anh? Biết như vậy sớm một chút xuống tay thì tốt rồi, Tsubaki không cam lòng, nhưng so sánh với anh ta thì Yusuke cảm thấy mình mới vô tội.
Được rồi, mặc dù Luna cho đến bây giờ còn cho là anh xem cô ấy như bạn, về chuyện anh thích cô ấy lại do dự không dám xuống tay, hiện tại tốt lắm? Cả ngày nhìn thấy liền trái tim mình cũng bỏ đi vào. Đến tột cùng là khi nào thì thích Luna? Đại khái là anh cùng cô ấy chung đụng ngày ngày, sau đó chậm rãi đối với "người nhà mới tới" này ôm lấy sự chú ý đi, cuối cùng rốt cục cũng vùi lấp tình cảm của mình xuống theo.
...
Âm thanh cánh cửa bị kéo ra, ngẩng đầu vừa thấy, cũng không phải là Asahina Natsume hồi lâu không thấy mặt sao! Lập tức cánh cửa lại mở ra lần nữa, mà lần này là Subaru, hai anh em họ chỉ kịp nhìn nhau một cái rồi mạnh ai nấy bước vào nhà, tự cởi áo khoác và tìm chỗ trống trên sô pha ngồi xuống, dường như ở đây ai cũng có thể nghĩ hai người họ gặp nhau từ trước ở bên ngoài rồi.
Yusuke nhìn hai người anh của mình lấy một cái rồi cuối cùng cũng không nhịn được phác gục ở trên bàn, hạ quyết tâm ngồi dậy mở miệng hỏi Luna.
- Ừm... Cái kia...Vài hôm nữa cô phải đi Hokkaido với Fuuto à?
- Đúng vậy.
Nghe vậy, Luna lập tức ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm anh ta.
- Anh như thế nào hỏi cái này?
- À tuần này thật ra tôi không có lịch học...tôi định hỏi xem cô có cần người đi theo hỗ trợ không đó mà...
Yusuke ấp úng đỏ mặt trả lời.
- Ôi chao~~ như vậy thì phiền anh quá!
Thực ra Luna rất muốn nói là không cần thiết phải như vậy, nhưng ra khỏi miệng lại không biết mở lời như thế nào.
- Ai nha? Khó được nhìn thấy Tiểu Yusuke chủ động như vậy đâu!
Hikaru lấy tay che miệng giễu cợt Yusuke.
- Bất quá, cậu cho rằng mình có thể hỗ trợ được gì cho Luna? Có cần cũng nên nhờ người khác, ví dụ đáng tin cậy như Natsume!
Đột nhiên tên Natsume bị nhắc đến, anh ta ngơ ngác âm thanh truyền đến.
- Cuối tuần này ở công ty em đang phải tổ chức một sự kiện quan trọng chắc là em sẽ không đi...
Theo sau đó là tiếng cười hoa lệ của Hikaru.
- Vậy thì thật tiếc, bất quá không phải còn có Louis và Iori hay là Azusa đó sao?
Lời này vừa nói ra rõ ràng là triệt để cắt đứt cơ hội của Yusuke, bất quá vì sao Hikaru lại không nhắc đến mấy người anh em lớn tuổi ở trong nhà này? Đại khái trong mắt anh ta, càng đáng tin cậy lại nhỏ tuổi một chút lại khó có chuyện gì xảy ra đi.
- Vậy tại sao anh không đi luôn đi?
Yusuke bực mình, vội vàng chất vấn.
Yusuke lời nói vừa xong, Hikaru lập tức phản ứng lại đây, ngay sau đó cười nói.
- Ôi chao~~ anh bận sang Mỹ một chuyến, tuy là không tham gia nhưng anh cũng không ngại tiến cử vài người đâu!
- ... Anh Hikaru quả thật rất nham hiểm!
Yusuke dừng một chút, nột nột nói. Rõ ràng không đi cùng Luna mà còn không để cho anh đi, rất quá đáng.
- Cảm ơn đã ca ngợi~~
Hikaru cúi mình vái chào, tóc đỏ xoắn quanh ngón tay, xem đây như lời ca ngợi.
Ở bên này quan sát tình huống, Tsubaki cũng nhỏ giọng lầu bầu, anh ta vẫn là nói thẳng ra đáy lòng lo lắng......
- Quả thật là cần phải như vậy! Để Luna một mình với tên nhóc Fuuto này, ai mà yên tâm cho được.
Azusa cũng đẩy đẩy mắt kính -- anh thật ra cũng có ý này, chỉ là.... Azusa liếc sang Tsubaki.
Fuuto nghe lời này, sặc.
- Nè, mấy người đủ rồi nha! Tôi rõ ràng đâu có làm cái gì cô ấy! Với lại đoàn làm phim không có hỗ trợ chi phí cho nhiều người như vậy!
Anh ta lập tức quay đầu nhìn về phía này mấy người này.
- Chúng ta đây liền không thể tự túc được sao?!
Nói rồi liếc hướng bên cạnh bình chân như vại Azusa, Tsubaki trong lòng thở dài.
"Ai! ~~Thật muốn nhìn Azusa nói gì đó, em ấy mà mở lời thì đằng nào mình cũng được đi theo"
- Các người....!
Đây là Fuuto muốn không nhịn được.
- Mọi người vẫn là thu liễm một chút đi!
Ukyo đi tới nhẹ gõ nhẹ lên bàn, có điểm bất đắc dĩ.
- Đừng dọa sợ Luna..
Hikaru cười đến ôn tồn lễ độ.
- Ai làm cho Luna trước nay đều không tham gia thảo luận đâu, có thể nhìn thấy cô ấy bối rối thật đúng là một thể nghiệm không tồi.
Ngồi ở một bên không nói cái gì, nhưng mấy người Kaname, Subaru, Louis, Iori trong lòng cũng không yên mà bắt đầu rục rịch.
- Wataru cũng muốn đi! Em muốn đi cùng chị Luna.
Mấy người lớn tuổi trong nhà còn không có kịp nói cái gì, em út liền đã nôn nóng không chờ được.
Masaomi cũng không đồng ý, hai lần tam phiên biểu đạt lần này Fuuto và Luna là đi công tác, không phải đi chơi, đối với việc mang theo và chăm sóc Wataru sẽ không tiện.
Đối với cái này, Wataru không chút nào yếu thế mà phản kích.
- Chẳng lẽ là bởi vì em còn nhỏ nên không được đi, em có thể tự chăm sóc cho bản thân, sẽ không làm phiền chị Luna. Masa à, em đã 15 tuổi rồi, không còn là một đứa trẻ nữa.
Fuuto đối với phiên cách nói của Wataru tỏ vẻ khịt mũi coi thường.
- Chẳng lẽ em thật cho rằng em có thể nghỉ học trong giai đoạn lịch học dày đặt như vậy sao? Trốn học là hành vi của một đứa trẻ không ngoan, nè nè, em có biết không vậy hả?
Nghe vậy, Wataru xụi lơ, làm ra một cái biểu tình tức giận, nhăn lại cái mũi.
- Hứ! Fuutan không tư cách nói em! Tuy rằng anh thường nói là đi công tác, bất quá em vẫn luôn biết là anh cũng thường xuyên nghỉ học, vừa bắt đầu học cấp ba một tháng liền nghỉ mấy lần, lần nào cũng nhờ Masa xin phép hộ, đừng cho là bộ dáng này em liền không biết. Còn nữa, lần này em sẽ đi cùng chị Luna, em cũng muốn xin nghỉ học vài ngày.
Lần này, đổi làm Masaomi tức giận, liên tục răn dạy Wataru về việc phải chăm chỉ học tập như thế nào.
Bất quá đối với loại trình độ cãi nhau cấp học sinh tiểu học này của Wataru, nếu là thật sự không trị được cậu ta, Masaomi cũng không cần lăn lộn ở trong cái nhà này.
Luna ở một bên khóe miệng giật giật, này đều là chuyện gì vậy trời? Cô rõ ràng là đi công tác có được không, mấy người này làm cô có cảm giác như mình sắp đi nghỉ mát vậy.
- Không bằng cứ để cho Luna lựa chọn đi!
Lời này là của Iori, anh đưa ra quyết định hợp lý nhất.
Kaname sâu kín nhìn anh ta một cái, dường như anh cũng không lắm hài lòng về quyết định này. Anh tin chắc Luna sẽ không nghĩ nhìn thấy mặt anh trong chuyến đi này.
Phần lớn mọi người đều thống nhất với ý kiến này, bởi họ biết không thể có chuyện tất cả mọi người cùng đi được, dù sao cũng không thể gây phiền toái cho đoàn phim.
- Tán thành!
Hikaru lập tức tiếp lời.
- Iori không nói, ý kiến của tôi cũng không kém bao nhiêu...... Kết quả cứ theo Luna lựa chọn đi!
Ukyo đợi một hồi thấy Luna vẫn không lên tiếng, đột nhiên mở miệng.
- Em không cần nghĩ quá nhiều, không cần cảm thấy áp lực.
Ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, Luna có chút không vui nói.
- Tôi nơi nào suy nghĩ nhiều quá?
Ukyo sờ sờ cái mũi, có điểm không thể nề hà.
- À... Vậy được rồi.
- Từ từ!
Fuuto đột nhiên giữ chặt ống tay áo Luna.
- Tôi còn có việc muốn nói. Nhiều nhất chỉ bốn người, nhiều hơn sẽ không được.
Câu này nói ra tới thời điểm thanh âm đột nhiên phóng thấp, nghe vào trong tai người khác, có một loại hương vị cầu xin cũng như thoả hiệp.
Vì vậy Luna cũng không phụ lòng anh ta, suy ngẫm một hồi vẫn là đưa ra quyết định.
- Như vậy xin nhờ anh Azusa, anh Louis, anh Iori và anh Yusuke đi.
Kaname không mấy kinh ngạc mà xoay người nhìn Luna, lại chỉ thấy được một viên đầu chậm rãi buông xuống.
Sau một lúc lâu, Tsubaki cũng gấp đến không chờ được đến Luna nói chuyện. Anh ta liền đi ra phía trước người Luna ngồi xổm xuống, khuỷu tay chống đầu gối, ngửa đầu nhìn về phía cô, ngữ khí thành khẩn.
- Sao lại chỉ có Azusa? Đều có thể nói là anh em, anh không thể tách ra với Azusa được đâu!
Nói như thế xong, lại đợi hai phút, Luna mới chần chờ ngẩn đầu lên, ánh mắt lại cực kì thanh minh.
- Tôi chỉ có thể chọn ra bốn người như vậy, anh có thể thỏa thuận với bọn họ, còn lại tôi không biết.
Luna buông tha cho việc đàm phán, Tsubaki biết không thể thay đổi ý định của Luna, ngay lập tức phản ứng lại đây, ngay sau đó cười nói.
- Được rồi.
Quay đầu đi đến bên người em trai Yusuke, Tsubaki híp mắt tươi cười khả cúc
- Yusuke-kun, chúng ta nói chuyện một chút đi!
- Không phải đâu!
Còn chưa kịp vui mừng, Yusuke liền kêu sợ hãi ra tiếng vì bị cặp cổ.
Chỉ thấy Tsubaki không thương tiếc kéo theo anh ta liền hướng thang lầu chạy, ở đây ai cũng chỉ có thể ném cho một cái nhìn đầy xem thường.
Natsume nghe vậy, lập tức ngẩng đầu mà nhìn bọn họ mỗi người một cái, lập tức nói cái gì cũng không nói ra được, trong lòng có loại chán nản phát sinh.
Chỉ trách mình công tác quá bận rộn, vì chuyện này Natsume cảm thấy mình nên xem xét sắp tới có nên xin nghỉ một thời gian hay không, điều này thật đáng cân nhắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro