139/ Ema tiếc nuối
Buổi chiều Hara Gon đến, cô chưa kịp dùng bữa tối thì đã bị kéo vào phòng Fuuto, vì vậy tận giờ này mà Luna phải ôm cái bụng đói meo của mình đi xuống bếp.
Tùy tiện nấu nồi canh cà chua với đậu hũ, cô ăn xong sau liền thu thập rửa. Nhìn thấy cái đĩa phim vẫn còn trên bàn, Luna liền tìm đến máy tính ở phòng khách, đem đĩa bỏ vào, tự động bắt đầu truyền phát điện ảnh.
- Luna? Em còn chưa ngủ? Đang xem cái gì vậy?
Luna có điểm hồ đồ quay người lại, là Asahina Iori.
Asahina Iori vừa mới trở về, so với một lần gặp mặt, anh ta lại có vẻ càng trầm lặng hơn rất nhiều.
Luna đang cầm điều khiển, nhìn thấy Iori, có chút ngoài ý muốn mà nói.
- Anh Hikaru đưa cho em cái đĩa này, ngủ không được nên em mới mở lên xem thử.
Nhìn màn hình đang truyền phát hình ảnh, anh ta nói.
- À... Em hẳn là không biết, đây là bộ phim được dựng lên từ tiểu thuyết của anh Hikaru, hiện tại còn chưa được công chiếu đâu.
Iori nhếch mép cười trông thật tha thiết sáng lạn, bất quá loại cười này...rốt cuộc dạo gần đây cũng không phải thường xuyên thấy.
Luna cầm lấy bìa mặt tối đen của cái đĩa, tò mò hỏi.
- Đây là phim kinh dị sao?
- Phim kinh dị?
Iori bật cười.
- Đây là tiểu thuyết trinh thám, kết hợp với một loại truyền thuyết của Nhật Bản mới ra cảm giác như thế đi.
- Vậy sao? Chắc là rất thú vị.
Luna cúi đầu lặp lại, cũng không để ý Iori ở bên cạnh mình ngồi xuống.
- Có thật sự thú vị hay không còn tùy ý mỗi người, bất quá nhưng thật ra anh rất thích quyển sách này. Anh có thể xem với em không?
Luna ngây ngẩn cả người, cũng thật lâu rồi mới được ở cùng anh Iori đâu!
- Đương nhiên là được.
Bộ điện ảnh《the dark》này Luna là lần đầu tiên xem, cô xem đến thực chuyên chú, trong ánh mắt có mông lung ánh sáng.
Cô không biết Iori có phải là thật sự muốn xem phim không, Luna lại chỉ có thể trầm mặc làm bộ dáng không có chú ý tới.
Có lẽ là bởi vì Luna biểu tình quá mức chuyên chú khát khao, mỗi lần Iori quét mắt đến thấy bộ dáng của cô như vậy, anh đều lại một lần ý thức được chính mình hiện tại sinh hoạt là dùng sinh mệnh của một người con gái giống như vậy đổi lấy, cái này làm cho hô hấp của anh trở nên trầm trọng lên. Cái loại cảm giác chịu tội này thật sự quá mức mãnh liệt, anh vô lực thoát khỏi, chỉ có thể không ngừng mà thuyết phục chính mình: Ít nhất, chính mình đang kí thác nguyện vọng của Fuyuka để sống.
Chính là, kỳ thật vì cái gì mình lại còn sống? Iori ánh mắt u oán sâu xa.
Khóe miệng hoa khai trào phúng cười lạnh, Iori chỉ có thể lựa chọn ở cái này vị trí này trình diễn tốt vai trò của anh trong cái nhà này.
Không nhìn đến biểu tình của Iori, Luna đem lực chú ý hoàn toàn tập trung với 《the dark》
Một bên xem, một bên Luna sinh ra một loại cảm giác kì quái. Dường như chân tướng vụ án lại không phải là thật, thật thật giả giả thật khó phân biệt.
Này kỳ thật là tâm lý ảo giác đi?
Luna cau mày, lại cảm thấy chính mình như cũ không có chạm đến tác phẩm chân chính muốn biểu đạt nội dung. Loại cảm giác này làm cô bối rối.
Tầm mắt ở trên người Luna ngưng trụ, Iori khẽ nhếch môi sau một lúc lâu, đột nhiên nói.
- Trên đời này không có chuyện gì là không thể xảy ra được, chỉ tồn tại sự vật có khả năng tồn tại, chỉ phát sinh sự việc có khả năng phát sinh.
Đầu óc rối rắm ngừng lại, Luna nghe những lời này, đột nhiên hiểu ra.
Nhân vật trong phim cũng tốt, người xem cũng tốt, từ đầu tới đuôi, đều hãm ở bên trong thế cục của Hikaru.
Nhân vật chính trong phim cũng là vì trong lòng đã cho một người định tội, cho nên đôi mắt anh ta chỉ có thể nhìn đến trên người nọ chỗ khả nghi, lại đem thứ càng khả nghi hơn là người yêu mình hoàn toàn xem nhẹ -- này không phải đơn thuần tâm lý ảo giác, mà là... Tình cảm phong bế lý trí, cho nên trong mắt thấy đến chân thật sớm đã không phải chân thật!
Luna che lại cái trán, có điểm không thể tin được chính mình đẩy ra kết luận, chính là vô luận từ góc độ nào lại đi suy xét, cái quan điểm này đều hẳn là hoàn toàn không có vấn đề.
Tầm mắt xẹt qua màn ảnh cuối cùng của bộ phim, kẻ giết người thật sự lại quay đầu nhìn hướng màn hình nở một nụ cười quỷ dị, cuối cùng còn có một đoạn như thế này.
"Xuyên thấu qua vô số chứng cứ, bạn bắt giữ đến chân thật... Là thật sự chân thật sao?"
Đáp án, không cần nói cũng biết!
Câu chuyện này chỉ có tại ý thức đến điểm này "Đôi mắt nhìn đến có thể không phải là thật, là do tình cảm che mắt mới sinh ra" thì người xem mới có khả năng từ mê trận đi ra ngoài, nhìn đến mấu chốt thiết yếu ...
Luna thở hổn hển một ngụm khí lạnh.
Cái người nghĩ ra thứ này... nhất định là người điên!
Chính là đáng chết... Loại này phảng phất như bị ma quỷ xui khiến, vui lòng phục tùng mà đi tin tưởng nó, muốn chứng kiến nó làm cái gì?
Trong cổ họng giống như bị lửa đốt quá khát khô, Luna đứng ở trước máy tính, âm nhạc khúc cuối đang ở chậm rãi vang lên, giọng thấp đàn cello tấu ra giai điệu phù phiếm, ở ban đêm phá lệ không chân thật mờ ảo.
Nhìn chằm chằm màn hình góc phải bên dưới thời gian, đã hơn mười một giờ.
Luna đột nhiên bật cười, trước không nói nghề nghiệp của Hikaru là cái gì, nhưng sớm hay muộn có một ngày, cô cũng sẽ điên lên vì những ý tưởng điên rồ của anh ta mất.
Quay đầu đi nhìn phía một bên chỗ ngồi đã trống không tự bao giờ, thật là trùng hợp không phải sao? Như thế nào có thể làm người ta không nghĩ đến Iori đang có tâm sự đâu?
Vẫn duy trì tâm tình nhẹ nhàng vui sướng Luna quyết định trở về phòng.
...
Ngày thứ hai nghỉ trưa, Luna thu được bưu kiện của Hara Gon.
-- anh đã cùng phương diện đoàn làm phim liên hệ, cho Fuuto tiếp được thông báo phụ trách vai nam phụ cho phim " Miracle", nhưng mà yêu cầu cậu ta ở quay chụp thời điểm không lãng phí bất luận cái gì thời gian. Vì vừa quay xong sẽ chuyển qua quay MV cho ca khúc mới của cậu ta. Cái khác, học kỳ này không công tác thời điểm hai đứa hết thảy đều đi học đi, sau học kỳ có khả năng sẽ rất bận.
Luna nhìn đến, lập tức muốn nhắn tin trở lại.
-- Em hiểu được!
Luna lập tức mở ra di động xem nhật trình, hôm nay đã thứ hai, nói cách khác... Hai ngày sau, là talk show phỏng vấn, đến thứ sáu là có thể đủ nhìn đến nơi đến thứ nhất của Hokkaido.
Lại nói tiếp, lúc nhỏ cô đã từng đến Hokkaido một lần, không nhớ rõ là để làm gì, chỉ biết là đi với mẹ và chị Yuri. Nghĩ đến sẽ được đến nơi cả nhà mình từng đặt chân qua, trong lòng cô không khỏi xốn xang.
Áp không dưới trong lòng kích động, Luna hung hăng mà hít sâu rất nhiều lần mới làm chính mình thoạt nhìn không cần cười đến quá ngốc.
- Cười đến ngây ngốc như vậy, thu được cái gì tin tức tốt?
Bên cạnh truyền đến người nào đó thanh âm, Luna vừa nghiêng đầu, quả nhiên là Tsubaki, cái người thích lấy đả kích cô làm niềm vui đây mà! Anh ta còn đang đặt cằm ở trên vai phải của mình.
Bất quá tâm tình thật sự là thật tốt quá, cho nên Luna cũng lười đến so đo, chỉ là đẩy anh ta ra, lắc lắc ngón trỏ cùng đầu.
- Bí mật! Không nói cho anh biết.
- Liền tính bí mật... Chính là, chú ý một chút hình tượng! Miệng em cười đều khép không được kìa.
Asahina Tsubaki cũng nhắc tới khóe môi bên trái, tâm tình thật tốt mà nói.
Luna lập tức bị hung hăng đả kích tới rồi, cả khuôn mặt nháy mắt suy sụp xuống dưới... Đáng giận! Cô nhìn có khó coi vậy sao?
Chính là chưa chờ Luna phản kích, Tsubaki đã oai oái kêu đau, kèm theo đó là giọng nói đầy quan tâm của Asahina Azusa.
- Anh nghe là em sắp đến Hokkaido để công tác hỗ trợ cho Fuuto. Cố lên nha!
Nói xong, Asahina Azusa cũng liền tiêu sái mà kéo theo Tsubaki, sẵn tiện vẫy vẫy tay với Luna rồi hai người mới xoay người rời đi.
Luna nhìn trong hai người quải theo công văn đi hương ngược ra cửa, rõ ràng là muốn đi công tác. Tsubaki người này... Là chuyên môn đến trêu đùa cô?
Trong lòng lửa giận hừng hực, Luna âm thầm nhe răng trợn mắt, yên lặng ai thán chính mình như thế nào liền dính vào cái người đàn ông bụng dạ hẹp hòi này! Không tính đến lần trước, anh ta rõ ràng là kẻ đắc tội bản thân mới đúng.
Bất quá nói tới nói lui, kỳ thật nếu không tính đến những lần khúc mắc, thì việc giao lưu trong gia đình này cũng là một sự tình thực sung sướng.
Không biết có phải hay không bởi vì cùng sống chung một thời gian dài mà rất nhiều thời điểm nói giỡn đều là thực chân thật buồn cười.
Ơ? Luna nghiêng đầu, cho nên, kỳ thật lúc nãy đây, anh ta là nói chính mình không nên cười một mình như vậy? Tốt đi, chuyện này thật sự là một cái chuyện tình quá mức là ngớ ngẩn.
Nhìn chằm chằm phương hướng rời đi của hai vị diễn viên lồng tiếng, Luna lại đã phát một hồi ngốc, cuối cùng vẫn là không có ra bất luận cái gì kết luận.
Cầm phần kịch bản trên bàn, Luna đem đến trong phòng đưa cho Fuuto.
- À, đây là kịch bản mà anh Gon gửi qua, nội dung cũng không tồi, là một phim điện ảnh, vốn là dưới tình hình bây giờ vẫn có thể tìm một bộ phim dài tập, nhưng đạo diễn lần này lại là Hiroaki Ogata . Nhưng anh Gon nói chủ yếu lần này là để kịp thời gian tung ra, diễn viên chính là Tsuruga-san, anh sẽ vào một vai phụ phản diện.
Fuuto cũng không nhìn liền gật đầu rồi. Đạo diễn Hiroaki Ogata làm người vẫn luôn để người ta thưởng thức, là một vị đạo diễn ưu tú mà trong giới giải trí ít có. Hơn nữa, kịch bản mà anh ta chọn sẽ không kém, ít nhất khi cho anh an bài vai diễn mà không ngại tai tiếng lúc đó của anh thì hẳn là vai này thích hợp nhất với anh rồi. Mặc khác, phim có sự tham gia của Ren tiền bối, doanh thu chắc chắn không kém là được.
- Vậy anh cũng phải chuẩn bị đi. Có lẽ ba ngày nữa tôi sẽ cùng anh đến Hokkaido để quay chụp.
Luna tự thấy xong việc, nói xong liền vội vàng bước đi. Đi tới cửa, lại quay đầu nhắc nhở Fuuto một lần nữa.
- Còn nữa, kịch bản để ở đây, anh nhớ phải đọc kỹ đó.
Fuuto gật gật đầu, trong lòng là một tiếng than thở.
...
New York
Asahina Ema chậm rãi đi ở trên đường, trong lòng một trận hoảng hốt.
Cô thật sự đã trở lại...
Từ một cô gái ngoan hiền, từng quyết liệt như vậy, dựa vào sự ưu ái của người nhà đối với chính mình để được đặt chân lên đất Mỹ như bây giờ.
Kỳ thật hồi tưởng lại lúc trước, cô vẫn đều là tính tình yếu đuối mềm mại, chỉ là duy nhất một lần, nhận định tình yêu của mình rồi vẫn ngoan cố đuổi theo, mặc cho người nhà ngăn cản vẫn chưa bao giờ biết buông tha cho.
Đã từng khoảng thời gian đó có lẽ có nhụt chí, có lẽ có mỏi mệt, nhưng vì lòng tự trọng nên cô chưa bao giờ quay đầu lại.
- Asahina, buổi sáng vào phòng liền thấy cô ngồi ở trước bàn rồi, cô chừng nào thì đến? Thật sớm nha!
Một người bạn đồng sự tóc vàng kéo tay Ema thăm hỏi.
- Tôi sáng nay có việc đi sớm, vừa giải quyết xong nên bây giờ mới ở đây.
- À, là vậy sao? Là vị hôn phu chở cô đến đây sao? Tình cảm của hai người thật làm cho người ta ngưỡng mộ.
Cô ấy vội la lên, biểu tình là mười phần hâm mộ.
Ema lắc lắc đầu, sắc mặt mất tự nhiên, không lại tiếp tục nói chuyện.
...
Tháng một đầu năm tuy rằng không giống mùa đông rét căm căm, bất quá không khí vẫn còn rất lạnh, cho nên Ema có mặc một cái áo phao ấm bên ngoài một bộ đồ áo quần dài, cổ quấn khăn choàng, chân mang một đôi giày bít mũi.
Tan ca, Ema đi bộ đến bãi đỗ xe, một đường đi tới, không ngừng mà đánh đối mặt với rất nhiều người, bọn họ đều là đồng sự của cô, cũng công tác tại tập đoàn tài chính thuộc tập đoàn Atobe nơi Ema làm việc.
- Đó là Asahina Ema? Nhìn thấy cô ấy bộ dáng rất thanh thuần nha!
- Cô không biết sao, đó là vị hôn thê của ngài Oshitori Yushi!
- Thật sao?
...
Asahina Ema mân miệng, nghe chung quanh nghị luận, cước bộ nhanh hơn rất nhiều.
"Ring... Ring..."
Sắc mặt đen tối không rõ mà nhìn chằm chằm màn hình di động một hồi lâu, Ema đột nhiên nhếch miệng, kéo ra một cái không thể xưng là biểu tình dễ xem.
Ngón cái ở bàn phím di động ấn động, thực mau, một cuộc gọi vừa bị từ chối.
Nhìn thấy trên màn hình cuộc gọi đến biến mất, Ema bắt đầu mới có tâm tình đi suy đoán tại thời điểm này mối quan hệ của cô và Yuushi là tình trạng gì, bởi bây giờ người cô không muốn phải đối mặt nhất chính là anh ta, người từng được xem là chồng của mình.
Về đến nhà Ema vẫn đung đưa điện thoại trong tay.
Cô không phải ngu ngốc, trong khoảng thời gian tới, mỗi lần tâm tình khác thường của mình đều không một lần không nhắc nhở cô, cô phải rời bỏ Yuushi, dẫu cho cô từng yêu anh ta tới mức đánh mất cả bản thân mình.
Lúc trước chuyện anh ta bảo hộ Lee Luna như thế nào, tới giờ cô vẫn không thể quên được.
Khi sự việc chồng mình thường xuyên đến nhà cô gái đó hấp thu ánh sáng, Ema cũng liền bất chấp mọi thứ mà đi chất vấn Yuushi, cũng chưa từng nghĩ nguyên nhân anh ta làm như vậy cùng sự thật đằng sau đó.
Kỳ thật Ema biết mình đôi lúc ghen tuông vô lý, nhưng thử hỏi người đàn bà nào có thể bình tĩnh nhìn chồng mình quan tâm người phụ nữ khác?
Ema ở trên trang giấy viết lung tung vài chữ Oshitari Yuushi và Lee Luna một lần rồi lại một lần.
Thẳng đến chữ viết tràn ngập trang giấy thì cô ấy mới phục hồi tinh thần lại.
Có lẽ cô có thể...
Hiện tại lợi thế đang ở trên tay mình...
Ước chừng mười phút, Ema lại thu được bưu kiện từ điện thoại, người gửi là Asahina Hikaru.
Nhìn thấy cái tên này, cô cũng không biết là mình nên bi thương hay tiếc nuối, khóe miệng chỉ có thể mân chặt chẽ.
Nếu lúc trước, đời nào Ema sẽ thấp hèn cái đầu cao ngạo của cô ấy, cô tự nhiên biết người nhà sẽ không tính toán cùng mình, nhưng người bỏ rơi bọn họ lại chính là cô. Cô biết mình nợ họ thật nhiều, Ema có suy nghĩ bù đắp cho nhà Asahina, cũng như đi tìm hạnh phúc cho bản thân mình.
Cô muốn trở về Nhật Bản.
Đầu ngón tay ở trên màn hình di động bồi hồi một trận, Ema đưa tin nhắn vào.
- Em đương nhiên tin tưởng anh, Hikaru-nii...
Tin nhắn đã gửi đi, thỉnh kiểm tra và nhận.
Khép lại di động, Asahina Ema bước chân nhẹ nhàng không ít.
Chuyển công tác về Nhật Bản, tương lai của cô chỉ vừa mới bắt đầu.
Lại là Asahina Hikaru truyền tới nguyên kiện tin nhắn, Ema mân khẩn môi, theo bản năng mà hồi phục.
- Em sẽ cố gắng sắp xếp để trở về.
Cuối cùng trước khi gửi đi, Ema lại do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn là một lần nữa đưa vào một hàng chữ nói.
-- cảm ơn Hikaru -nii.
...
Về tới nhà, thất thần nhìn điện thoại trong tay, chẳng sợ vừa mới tới tay tin nhắn của Hikaru cũng như cũ làm Ema buồn bực không vui.
Rốt cuộc là từ khi nào, chính mình tâm tính thay đổi, tuy rằng như cũ là Asahina Ema, lại trở nên toan tính ghen ghét? Nhớ tới vừa rồi cái tin nhắn kia để lộ ra chút ngây thơ dịu dàng, Ema liền cảm thấy chính mình thật ghê tởm, chỉ giỏi giả vờ.
Có cuộc sống như thế nào, liền có loại người như thế đó, lúc trước Ema đã từng... không phải như vậy.
... Đáng tiếc, cô lại thế nào cũng không phải là cô gái ngây thơ năm đó, Ema đã trưởng thành, biết dựa vào gương mặt giả tạo để tồn tại.
Loại cảm giác này, thật sự làm Ema chán ghét.
Chẳng lẽ không bằng vào loại này thủ đoạn, cô liền không thể tồn tại sao?
Chẳng sợ biết rõ liền tính là cô đường đường chính chính, nhưng mà một khi sử dụng thủ đoạn để gia tăng sự ưu ái của người khác giành thắng lợi, Ema trong lòng lại càng thêm cảm thấy vốn dĩ những thứ này càng hẳn là không thuộc về mình...
Đây là một loại ảo giác, nhưng mà Ema lại rõ ràng chính xác mà lâm vào trong đó, thoát ra không khỏi.
Tâm lý biết rõ, cùng tâm lý tiếp thu, là hai chuyện khác nhau.
Có thể suy nghĩ cẩn thận trong đó đạo lý, lại như cũ không thể thuyết phục chính mình làm như vậy là chính xác.
Asahina Ema chân chính bắt đầu hối hận lúc trước chính mình đã bỏ lỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro