134/ Khách đến thăm (1)
Mấy ngày nay nhà tự nhiên là không ai trêu chọc Luna, đám người này tạm thời đều trở nên yên phận.
Mà Luna cùng anh em bọn họ ở chung cũng không tồi, duy độc Kaname mấy ngày này biểu hiện đến thái độ khác thường, luôn là cố tình tránh đi cô, nhưng Luna lại tổng có thể cảm giác được một tầm mắt thời khắc chú ý chính mình.
Nhưng cô cũng không dám lại để ở trong lòng, cho rằng anh ta là bởi vì chuyện hôm nọ mới có thể như vậy.
Nói đến khác thường còn có một người khác nữa, đó là Tsubaki. Khác ở chỗ là anh ta đối với chuyện của Ema càng thêm lãnh đạm.
Ngày đó ở phòng ngủ, Luna còn nghe thấy tiếng anh ta chất vấn người nào đó vì cái gì ngày đó buổi tối không có tới tháp ngắm sao.
Sau đó lại nghe thấy anh ta ngửa đầu cười tự giễu.
- Đúng vậy, nói đi nói lại đều không phải là do anh tự quyết định sao? Em lại không có đáp ứng anh.
Kỳ thật, ước hẹn với Tsubaki là một Ema của "thực tại", sau đó không bao lâu Ema trong "tương lai" trở lại, chẳng qua cô ta cũng không nhớ đời trước mình từng có cuộc hẹn gặp mặt này. Cho nên vừa nhận được cuộc điện thoại của Asahina Tsubaki, đối với một người đã xa cách nửa đời chưa hề gặp lại, thật sự Ema hơi bất ngờ, cô chưa sẵn sàng để nói chuyện với anh ta một cách bình thản huống chi hỏi rõ tình huống là như thế nào.
Trùng hợp là đêm hôm đó khi rời đi quảng trường, điện thoại Tsubaki hết pin làm cho anh không thể liên lạc được nên cuộc hẹn đó vừa lúc bị bỏ qua.
Cho đến hôm nay vừa nhận được cuộc gọi, Ema trong lòng cũng có khúc mắc, cảm thấy Tsubaki vừa gọi đến đã hỏi bằng giọng chất vấn chính mình, vì thế lòng tự tôn khiến cô ta không có chính miệng hỏi ra tới nguyên nhân cũng không muốn giải thích.
Kỳ lạ là Tsubaki cũng không có giống như trước đối với Ema hưng phấn kêu to gọi nhỏ, chỉ là có chút lãnh đạm thất vọng gật đầu qua điện thoại tỏ vẻ mình đã biết.
Hikaru nhìn Tsubaki cùng Ema thông qua điện thoại hỗ động, nghĩ thầm Tsubaki như vậy nhẹ nhàng bâng quơ, kỳ thật là bởi vì đã không như vậy để ý Ema? Cũng không biết đến khi gặp được, Tsubaki còn có thể ngoảnh mặt làm ngơ như vậy được không.
Bất quá...điều anh có hứng thú là tại sao Ema lại chủ động liên lạc với tên ngốc Tsubaki này?
Một bên thấy Azusa lo lắng nhìn phương hướng của người anh song bào thai, Hikaru đem mái tóc sau ót mình chuyển qua tới trên vai, vỗ về tóc dài anh lẩm bẩm.
"Phải chăng Ema đã rời đi lâu quá rồi?"
...
Cứ như vậy qua tân niên, theo thường lệ Luna đi đến trường học, sau khi tan tầm cô lại lập tức liền trở về nhà.
Tắm rửa xong, Luna xuống lầu liền trông thấy một đứa nhỏ đang ngồi ở dưới ngoan ngoãn chơi lấy đồ chơi.
Jun nguyên bản khuôn mặt nhỏ đang buồn ngủ mông lung ngay tại nhìn thấy Luna liền không khỏi hưng phấn quơ tay múa chân.
Luna có chút phí sức tiếp được thằng bé đang chập chững bước tới, đưa tay dùng sức tại mái tóc được xoã tung của nó mà xoa xoa, đợi đến khi tiếp xúc đến ánh mắt ai oán của nó cô mới đình chỉ động tác.
- Jun có nhớ mama không?
- Ma... Mama... nhớ mama.
Jun từ khi nghe thấy Luna hỏi thì luôn hưng phấn cầm đồ chơi đưa lên, khóe miệng thì liên tục chảy nước bọt gào thét.
Gần đây Jun không những nói được nhiều câu mà còn nghịch ngợm hơn hẳn. Vì đang sinh sống ở nơi này mà Luna cũng tập tành cho nó nói Nhật ngữ thay vì tiếng mẹ đẻ, một phần để có thể thích nghi với môi trường ở đây, phần khác chờ nó lớn hơn cô lại dạy nó tiếp.
Giờ đây thằng bé cũng đã có thể một mình di chuyển mà không cần sự trợ giúp, tuy nói nó phát triển khỏe mạnh như thế là tốt nhưng cũng không tránh khỏi việc đồ vật để chỗ thấp trong nhà mỗi ngày đều bị lục tung lên một lần.
Dùng sức hôn thằng bé một cái thật kêu, cô liền bế nó chào hỏi người đang bận rộn trong bếp.
- Ukyo-san đang làm bữa trưa? Hôm nay không phải anh có công tác sao?
Luna không dự đoán được người trong bếp là Ukyo, rõ ràng trên lịch viết hôm nay anh ta sẽ công tác không ở nhà, cho nên khi cô bế Jun vào đó gặp được nhất thời hơi có vẻ ngạc nhiên.
- Trời vẫn còn lạnh, em mặc nhiều áo một chút rồi hãy ra khỏi phòng.
Ukyo cũng không trả lời Luna ngay mà kiên nhẫn quan tâm việc ăn mặc của cô, sau đó mới giải thích.
- Hôm nay có khách đến nhà nên anh sẽ nghỉ làm buổi chiều để chiêu đãi.
- Nhà có khách sao?
Nhìn Ukyo mặt mũi tràn đầy nghiêm túc quan tâm mình, Luna hơi mất tự nhiên dời dời ánh mắt, bất quá cô cũng không để bụng.
Nhìn thái độ xa cách lẩn tránh của Luna, Ukyo cảm thấy vô tận phiền muộn.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt liền đến thời gian nghỉ trưa, ai nấy đều ngồi trước bàn dùng bữa, ngoại trừ vài người đang bận công tác bên ngoài.
Luna bế theo Jun, đi tới bên kia bàn ăn, có chút phí sức ngồi lên cái ghế, mở ra hộp cháo dinh dưỡng làm cho nó bắt đầu tự cầm thìa múc ăn.
Đương lúc thằng bé ăn sắp xong, Luna thận trọng cầm lên bình nước, đút cho nó uống vài thìa.
Thấy mọi người lần lượt rời khỏi bàn ăn, Luna lúc này mới đối với Asahina Fuuto đang sầu lo ngồi bên cạnh mình nói.
- Fuuto, anh đã muốn tôi hỗ trợ làm trợ lý cho anh, vậy anh hiện tại chỉ chuyên tâm tìm kịch bản tốt, nỗ lực xây dựng hình tượng, còn lại sự kia thì tôi sẽ liên hệ với Hara Gon-san xử lý, anh không cần phải phiền lòng mãi vì chuyện này, như vậy cũng không giải quyết được gì...
- Tôi có thể lo được...
Fuuto trực tiếp muốn cự tuyệt, anh rõ ràng đối với chuyện này thật không yên lòng.
- Như vậy lúc đầu anh đừng kéo tôi vào chuyện này làm gì.
Luna lau miệng sạch sẽ cho Jun, vừa thả nó ngồi xuống sô pha với Masaomi. Nghe lời Fuuto nói cô liền trừng mắt trở về làm cho anh ta còn muốn nói chút gì liền ngậm miệng lại.
Nhận ra ánh mắt không vui của cô, anh chỉ có thể thỏa hiệp, Fuuto thở dài nói.
- Tốt, vậy cô nói đi, định làm như thế nào?
Luna thu dọn chén đĩa trên bàn, nhìn Fuuto rồi nhướng mày cười nói.
- Tôi sẽ cùng Hara-san bàn bạc chuyện này, anh ta hẳn là điểm bản sự để thu phục được. Kỳ thật ngay từ đầu, anh hẳn là nên nói ra để anh ấy cùng giải quyết chứ không phải ôm khư khư rồi tự mình làm quyết định...
Một bên thu dọn chuẩn bị rửa bát, cô một bên nói.
- Cởi chuông cần phải tìm người cột chuông, đã là bạn gái Fuwa Sho gây ra hiểu lầm, chúng ta liền bắt đầu tìm manh mối từ cô ấy.
Vừa nhắc đến Fuwa Sho, sắc mặt Fuuto liền đen hơn than, chỉ sợ trừ bỏ oán hận còn có thất vọng đi.
- Tốt, cô đã nói vậy, buổi chiều chúng ta liền liên hệ với anh Gon vậy.
Asahina Fuuto thế nhưng dễ dàng đồng ý thoả hiệp, lại không dám nhìn thẳng ánh mắt của Luna, có đôi khi ánh mắt của cô thật có thể xuyên thấu thẳng đánh đến nội tâm người khác, làm cho Fuuto không thể không cảm thấy trong chuyện này mình ngu ngốc đến mức nào.
- Tốt, vậy hiện tại đem sở hữu chuyện buồn rầu của anh dẹp bỏ hết đi. Chúng ta cùng nhau cố gắng.
Luna nghe xong, gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng rồi đi vào nhà bếp.
- Hai người muốn làm cái gì vậy?
Ngồi ở cách đó không xa Asahina Yusuke dỏng tai lên nghe được hai người nói chuyện nãy giờ, không khỏi tò mò lại mang phần nôn nóng hỏi.
- Yên tâm, tôi cũng sẽ không bắt cô ta làm chuyện phạm pháp, anh khẩn trương cái gì?
Fuuto nghe có người xen vào đối thoại giữa anh và Luna dĩ nhiên sắc mặt liền không tốt.
Hikaru nhướng mày, tươi cười không có hảo ý nhắc nhở.
- Nếu đã giải quyết không được thì nên cần sự hỗ trợ của người nhà. Đã không có bản lĩnh cũng đừng cậy mạnh.
- Tôi chỉ là sợ chính mình sẽ mang đến phiền toái cho mọi người...
Fuuto vô lực biện giải, rõ ràng đến nước này anh ta cũng không hy vọng người nhà hiểu lầm chính mình.
- Yên tâm đi, có nhiều người hỗ trợ không sợ giải quyết không được.
Azusa đứng lên, vỗ vỗ đầu vai Fuuto.
- Em hiện tại phải làm, chính là nâng cao tinh thần, đem trạng thái điều chỉnh đến tốt nhất. Phải biết rằng, loại tinh thần này so với chuyện suy sút tự sa ngã muốn đáng quý nhiều lắm...
- Phải đó, Fuutan cố lên!
Wataru đang đùa cùng tiểu Jun cũng không quên hò hét cổ vũ tinh thần cho Fuuto.
Fuuto nghe mọi người khuyên nhủ, cũng miễn cưỡng cười theo.
- Cũng thực hy vọng mọi chuyện sẽ không quá đỗi tồi tệ.
Chứng kiến mọi người sự tin tưởng chính mình, Fuuto dường như được bơm vào sức mạnh, ánh mắt anh lại khôi phục sáng rỡ kiêu ngạo, hệt như cái lần đầu tiên mà Luna gặp được anh ta.
Luna ở trong bếp nhìn ra Fuuto đang cùng anh em mình vui vẻ tán gẫu, đột nhiên có điểm minh bạch, fan của Fuuto như vậy si mê anh ta cũng là có nguyên nhân, bị anh ta dùng loại này ánh mắt nhìn, xác thật có cảm giác anh ta tự tin kiêu ngạo như vậy cũng là chuyện đương nhiên, Fuuto hoàn toàn có đủ tư cách đó mà.
- Luna? Em sao vậy?
Thấy cô thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm vòi nước đang chảy, Ukyo lại có điểm lo lắng.
Cô lắc đầu rồi tiếp tục bắt tay vào rửa chén bát.
- Không có việc gì!
...
Hikaru nhéo trong tay phần báo chí kia, nguyên bản tinh xảo tuyệt luân khuôn mặt bởi vì nghiền ngẫm mà có chút khó lường.
- Tốt nhất trước tiên giải quyết một chút tin tức đầu đề này, thân ái các vị anh em?
Yusuke nhìn thông tin trên báo, rùng mình một cái nói.
- Cái này hẳn là phải nhờ anh Ukyo lo liệu rồi, văn phòng của anh ấy không phải rất quen giải quyết mấy vụ khởi tố phỉ báng này sao??
- Yusuke em càng ngày càng sáng dạ rồi đó.
Tsubaki quanh thân lấy mắt thường có thể nhìn thấy được gương mặt tươi cười giả dối đang khen ngợi em trai.
- Tôi cũng là biết sơ sơ mấy vụ này mà...
Yusuke ngắm nhìn Luna đang lưu loát lau tay đi ra phòng khách ngồi, mắt cũng không thèm ngó Tsubaki.
- Yusuke xuẩn chết!
Tsubaki vẻ mặt ghét bỏ mà nhìn Yusuke, nhưng thực mau lại ý thức được mấu chốt chuyện vừa rồi bàn bạc.
- Từ từ, cậu vừa mới nói đến cái gì? Ôi anh Ukyo!
- Có vấn đề gì sao Tsubaki?
Ukyo cũng từ trong bếp đi ra, khó hiểu hỏi.
- Hôm tân niên em có gặp Tsuruga Ren, anh ta bảo sẽ đến nhà chúng ta, nếu như có Ren-san hỗ trợ...
Fuuto đã đầu nhập vào LME vào năm trước, nếu nói ai có khả năng hỗ trợ nhất thì người đó chẳng phải ai khác ngoài Tsuruga Ren rồi.
- Nói cách khác, anh phía trước vốn dĩ liền cùng Ren-kun bàn bạc qua chuyện này, hiện tại Mogami Kyoko đã gia nhập LME nên có lẽ sẽ dễ nói chuyện. Nhưng lúc đó anh đều chưa chắc chắn nên cũng quên nhắc tới, thẳng đến ngày hôm nay Ren-kun hướng anh nhắc tới chuyện gặp mặt, vì thế bây giờ anh mới có cơ hội cho mọi người biết.
- Nếu đã là thật sự, vậy hãy gặp Tsuruga tiền bối trước rồi tính tiếp...
Fuuto tức khắc có một loại xúc động muốn đem Ukyo kéo cổ áo hỏi cho ra lẻ một trận. Nếu biết chuyện này có hướng giải quyết thì mấy hôm nay anh cũng không cần phải lo lắng một trận như vậy rồi.
Jun còn ngơ ngác mà nhìn mọi người, hiển nhiên là đầu óc nó vận chuyển theo không kịp tốc độ phân tích của bọn họ rồi.
Fuuto có chút nóng nảy đi qua đi lại một trận.
Nhìn bước tới bước lui Fuuto, Tsubaki phi thường không có phong độ mà mở miệng.
- Ôi Fuuto, bình tĩnh một chút, không cần đi qua đi lại nữa, anh đây chóng mặt quá rồi...
- Chính là... Hôm qua báo chí mới xác nhận tin tức, hôm nay nếu liền bị hủy bỏ, không phải nói lời của Tsuruga Ren trước mặt Takadara Rolly cũng không khỏi rất có phân lượng đi...
Azusa nâng lên gọng kính cảm thán nói.
"..."
Hikaru ánh mắt chợt lóe, khóe miệng hơi hơi gợi lên độ cung tà tứ mà huyết tinh, ngón tay khớp xương rung động, sợ tới mức Yusuke bên cạnh mồ hôi đầy đầu.
- Kỳ thật nếu không được, không phải là còn có cách khác sao? Chưa kể nếu muốn một tên Fuwa Shou nhỏ nhoi biến mất trên đời, cũng đâu có cần phí sức như vậy!~~~
Như vậy tiếp tục, tên đó làm sao có thể sống sót được chứ...
Chỉ có người hung ác như anh Hikaru mới có thể nghĩ ra chuyện giết người diệt khẩu này đi T^T.
Nhưng thực mau, ý niệm của Yusuke đã bị âm thanh của Luna gần trong gang tấc lóe lên rồi biến mất.
Chỉ nghe thấy tiếng cô hơi hơi sửng sốt, lo lắng một hồi mới do dự mở miệng.
- Hikaru-san có thể đừng tùy hứng nói đùa như vậy được không?
- Ha hả. Tùy hứng? Anh nếu là tùy hứng, năm phút đồng hồ về sau anh liền sẽ đại biểu Fuuto đi chuẩn bị dự lễ truy điệu cho hắn ta rồi!
Hikaru bất quá chính là thuận miệng một câu, toàn thân thả lỏng xuống, anh cười cợt giả vờ hù doạ cô.
"..."
Luna nghe được lời nói mang tính uy hiếp từ anh ta, cảm thấy Hikaru chính là lừa gạt mình, tùy tiện phiên tới một ánh mắt xem thường.
Bị khiêu khích quyền uy nhưng thâm tâm Hikaru lại vui vẻ cười ha hả. Bất quá anh còn là thuyết minh với cô chuyện mình nói chỉ là đùa giỡn, bởi anh biết được nếu làm không tốt, để Luna biết được mình có thể làm gì thì anh có thể sẽ trải qua khảo nghiệm lớn nhất từ trước đến nay.
Kaname từ thang máy đi ra tới, nghe được chính là một trận bùm bùm kịch liệt ồn ào, trong đó còn kèm theo tiếng Hikaru đùa giỡn Luna, anh không khỏi cười lạnh.
Sớm đã lường trước cảnh tượng như vậy xuất hiện, Kaname sắc mặt không thay đổi, làm lơ sô pha một đầu hỗn loạn.
Chính mình đi đến bên bàn trà, chuẩn bị cho chính mình một ly trà, nhưng khay trà bên cạnh là báo chí đầu đề kia mấy cái chữ to bắt mắt lập tức liền hấp dẫn lực chú ý của Kaname.
- Tôi như thế nào không biết Fuuto là tình nhân trong mộng của nữ tính Nhật Bản đâu...
Yusuke đầy đầu hắc tuyến mà phun tào, rõ ràng chính là "từng là tình nhân trong mộng của nữ tính Nhật Bản lộ bộ mặt thật bội tình bạc nghĩa" có được không?
- Kaname, hiện tại là thời điểm quan tâm tới chuyện này sao?
Một bên truyền đến Masaomi vô ngữ chen vào nói.
- Tôi cảm thấy ngẫu nhiên Fuuto cũng cần phải thanh tỉnh, mọi thứ trên đời không phải cứ muốn là sẽ suôn sẻ đâu.
Từ sau ngày đó cãi nhau, Kaname liền sửa miệng, không lại nói năng đùa giỡn thường xuyên như trước kia nữa.
Tsubaki lập tức liền đắc ý trêu chọc.
- Ha ha, Fuuto, có nghe hay không, báo chí nói cậu là tình nhân trong mộng của nhiều người kìa!~
- Cho nên?
Fuuto đã không có sức lực lại giằng co.
- Cho nên phải tận dụng, không nên uổng phí gương mặt này!~
Hikaru hơi hơi mỉm cười nói tiếp, khuôn mặt tinh xảo tức khắc loá mắt đến vô pháp nhìn gần, nhưng Yusuke xem đến lại nhịn không được run lập cập.
- Không cần đại ý mà chìm đắm trong sự hoa lệ của anh, Yusuke-kun~
Liếc sang vẻ mặt em trai, Hikaru không khỏi trêu chọc.
Yusuke "..."
- Nếu tôi nhớ không lầm mà nói, vừa rồi anh Ukyo nói câu kia. Mogami Kyoko-san đã gia nhập vào bộ phận của LME, nơi Tsuruga Ren-san và Fuuto-kun đang công tác?
Một bên Luna đã ngồi ở trên sô pha nghỉ ngơi, cô bưng chén trà, từ từ mà mở miệng.
- Luna, như thế nào?
Masaomi nghi hoặc mà chớp mắt, liên quan trên tay động tác cũng chậm lại một ít.
Mà Tsubaki lập tức nắm lấy cơ hội, nhanh như chớp vọt tới bên người Luna, giống một con sủng vật khát vọng chủ nhân rũ lòng thương, đáng thương hề hề mà nhìn cô.
Đáng tiếc Luna đang cùng Masaomi nói chuyện, hoàn toàn không có chú ý tới bên người nhiều hơn một người.
Luna buông xuống chén trà, nghiêng đầu giải thích nói.
- Ý em là không cần đại ý! Chắc gì anh ta sẽ giúp đỡ Fuuto-kun mà lại không giúp Kyoko-san?
Ukyo cùng Masaomi bất đồng, chỉ cần Luna nói như vậy anh liền đã hiểu.
Tsuruga Ren làm át chủ bài của LME, chỉ cần có cậu ta tráo, Kyoko Mogami chỉ cần kiềm giữ một vị trí trong bộ phận LME liền tránh được phiền phức, không giống với Fuuto...
Bên kia, Fuwa Shou và Fuuto phát sinh tranh chấp lại liên quan gì đến họ, cậu ta căn bản là không cần phải giúp Fuuto. Cũng không biết Tsuruga Ren nghĩ như thế nào, cư nhiên thật đúng là chủ động liên lạc với anh.
Azusa đối với chuyện này biểu đạt ra chính mình kinh ngạc. Ở trong trí nhớ của anh, Luna không phải là không đặc biệt quan tâm mấy chuyện vặt vãnh này sao? Như thế nào sẽ nhớ rõ lo cho Fuuto người này?
Luna vẻ mặt đứng đắn mà nói.
- Lại nói tiếp, bọn họ cũng đều biết tình trạng của Fuuto-san hiện giờ sao? Tsuruga-san sẽ giúp đỡ vô điều kiện?
Bị xem nhẹ thật lâu, Fuuto rốt cuộc không chịu cô đơn mà lên tiếng.
- Khẳng định là biết. Hôm nay Nhật Bản mỗi một tờ báo chí đầu đề khẳng định đều là đăng tin này, bọn họ tuyệt đối đều đã biết. Lại nói, thực lực của LME không kém, bọn họ thậm chí đều có khả năng là đầu tiên biết được sự thật. Hay là chúng ta...vẫn nên tự giải quyết.
Vừa nghe lời này, Ukyo tức khắc liền nổi giận.
- Cậu còn không biết xấu hổ nhắc tới chuyện tự giải quyết này? Có phải hay không da ngứa, vẫn ăn chưa đủ bài học sao?!
- Dạ dạ!
Fuuto nháy mắt co rụt trở về.
Luna nhìn hai anh em này lại là một bộ muốn trong tư thế giằng co, có chút đau đầu lại nói.
- Thôi thôi, cuộc hẹn đều đã định, ngắn hạn chuyện này khẳng định là không thể giải quyết... Mọi người cũng đừng nóng vội, trước bình tĩnh lại, chờ này trận gặp mặt này đã, lại xem anh ta nói gì cũng không muộn.
Luna cũng không phải hiểu biết thị phi trong giới giải trí này, nhưng cô thực thông minh. Tuy rằng đôi khi cũng xử sự theo cảm tính, nhưng ở nơi nào đó phương diện lại dị thường nhạy bén. Từ ngày tự lập về sau, cô cũng không thể không học tiếp xúc sự tình đã từng đối với cô mà nói thực xa xôi.
- Hừ!
Tuy rằng bị chuyện này của em trai ồn ào đến thực sốt ruột, nhưng Asahina Ukyo vẫn là bình tĩnh xuống, hừ một tiếng, ngồi xuống trên một cái ghế sô pha khác.
- Đến tột cùng là tình trạng gì, Ukyo em rõ ràng sao?
Thấy Ukyo bình tĩnh, Masaomi lúc này mới mở miệng hỏi.
Ukyo buông tay tỏ vẻ.
- Em như thế nào sẽ biết, em chỉ biết Takadara Rolly cũng không định đứng nhìn. Nghe nói, vị kia Tsuruga Ren cùng Mogami Kyoko-san khá thân thiết!
Hơn nữa còn không phải là quan hệ tiền bối- vãn bối đơn giản như vậy.
Đương nhiên, cuối cùng một câu Asahina Ukyo vẫn là lựa chọn đem nó nuốt đi xuống.
- Thân thiết sao?
Tuy là bình tĩnh nhưng nghe được tin tức này, Fuuto cũng nhịn không được đầy đầu ngạc nhiên lẩm bẩm.
- Này cũng quá nhanh đi...
- Hơn nữa Tsuruga Ren sự nghiệp thành công xuất sắc, gia thế đằng sau lại càng không đơn giản!
Ukyo tiếp tục rầm rì nói.
- Cho nên, các người vẫn là ngồi yên đó xem cậu ta nói gì đã!
Câu chuyện vừa chuyển, Ukyo lại đem ống pháo nhắm ngay ở một bên Fuuto.
- Cậu lúc trước nếu là cùng tôi nói ra chuyện này sớm là tốt rồi. Cậu biết rõ giúp Fuwa Shou tên kia sẽ không có việc gì tốt còn cố ý đi làm, bây giờ mới nhớ tới việc hối hận sao?
Thật là càng nghĩ càng giận!
Fuuto đột nhiên bị biểu tình hung ác lên của Asahina Ukyo cấp hoảng sợ
- Ôi chao, em thật sự biết lỗi rồi mà...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro