133/ Ema sống lại
Phanh --
"Ngao!"
Theo một tiếng gõ vang lên, tiếp đến liền là một tiếng hô đau.
ang đứng khuyên nhủ Luna đừng khóc, Tsubaki phải ôm đầu ngồi xổm xuống.
Azusa mặt vô biểu tình mà giơ nắm tay đứng ở phía sau, bên người còn đi theo Natsume một mặt lo lắng.
Nhìn thấy người đến, Luna sửng sốt quên hết.
- Anh Azusa, Anh Natsume...
- Azusa, sao em xuống tay nặng quá vậy?
Tsubaki ôm đầu đứng lên, ai oán mà trừng mắt Azusa, một bên cũng không quên oán trách.
- Các người hai tên kia, đi đường cũng không phát ra thanh âm là sao?
Azusa vặn vẹo nắm tay, một mặt đông lạnh nhìn anh trai.
- Người nào đó đã quên đi lời em cảnh báo, lại ức hiếp Luna, liền tính em có nổi trống khua chiêng một đường đi tới anh cũng sẽ không nghe thấy. Chỉ có nắm tay có thể ngăn lại anh.
Natsume đi đến bên người Luna, đem khăn tay trên người anh chà lau nước mắt còn chưa chảy xuống, vuốt lại mái tóc đã rối bời của cô, một bên lại tự trách.
- Anh đã hứa sẽ không để Tsubaki ăn hiếp em, vậy mà giờ lại để em uỷ khuất... may mắn mà anh tới kịp lúc.
Nói xong anh còn không quên oán trách nhìn Tsubaki.
Tsubaki oán giận trong lòng.
"Thật là, khó được có một cơ hội cùng Luna một chỗ, lại bị hai tên gia hỏa này phá hủy."
Azusa hơi hơi nhăn lại lông mày, ẩn nhẫn quay cuồng lửa giận, nói.
- Nói đi? Tsubaki, anh rốt cuộc có biết hay không chính mình đang làm gì? Anh như thế nào có thể đối xử như thế với Luna?
Natsume hít sâu một hơi, ánh mắt cũng không thế nào thân thiện.
- Nếu chúng tôi không có đúng lúc chạy tới, anh còn định làm gì nữa hả?
Tsubaki còn chút chột dạ lùi lại phía sau, đôi tay giao nhau ở phía sau lưng, ấp úng nói.
- Hai người chính là đang ghen ghét đúng không? Chính là các người hai cái có thể làm gì anh?
Azusa cùng Natsume cùng nhìn nhau, đều tỏ ra nghi hoặc.
Ghen ghét? Tsubaki đang nói cái gì?
- Tsubaki! Anh đừng nói nữa!
Luna vừa nghe đã biết là Azusa và Natsume chưa kịp nhìn thấy cái gì, chỉ có tên Tsubaki ngu ngốc này mới tưởng bọn họ đã chứng kiến từ đầu đến cuối. Nếu mà cô còn không ngăn chặn lại, sợ một lúc nữa chẳng phải là to chuyện.
- Em bên vực bọn họ...
Tsubaki rầu rĩ vô cùng, anh bị Luna làm cho nghẹn đến không lời gì để nói, hoặc là nói, bị cô ấy một lời chọc trúng chỗ đau, đáy lòng che chột dạ vì chuyện mình làm lập tức lộ ra tới. Liền ở trước mặt hai người kia anh còn dám phản kháng, chứ ở trước mặt Luna, anh bỗng nhiên như một quả bóng bị xì hơi.
Không khí cổ quái mà yên lặng xuống dưới.
Luna hút hút cái mũi, nhìn xem Tsubaki, lại nhìn xem Azusa cùng Natsume. Người trước rầu rĩ không vui, người sau đầy mặt suy ngẫm, hắc khí lượn lờ, chỉ có Natsume là luôn nhìn trên dưới Luna đầy lo lắng.
Thấy thế nào này ba người đều giống đang giận lẩy!
Luna yên lặng thở dài. Chính mình không thể nào nói ra là bị Tsubaki hôn môi, nói ra thì giải quyết được gì, bây giờ ở nhà đã không yên rồi, nếu có chuyện nữa chắc cô chỉ còn cách dọn đi.
Haiz... Tốt đi, tuy rằng hôn Tsubaki như vậy thâm nhập, tốt xấu cũng là soái ca, coi như không lỗ lã...
Luna chỉ có thể tự an ủi bản thân.
Luna kéo ba người ra khỏi không khí yên lặng, nghiêm túc mà nói.
- Mọi người liền không cần tức giận vì Tsubaki, hôm nay buổi tối chính là tân niên, lại là sinh nhật của mọi người, phải vui vẻ mới đúng.
Azusa cùng Natsume bực bội chậm rãi hạ xuống đi, bọn họ bỗng nhiên ý thức được, ở trong lòng Luna nguyên lai còn có như vậy bàng hoàng, sợ bọn họ bất hòa, vậy thì cớ gì lại làm cho cô ấy lo lắng.
Bọn họ không phải không muốn cùng Tsubaki hỏi cho ra lẽ, có lẽ anh ta đã làm gì đó mới khiến Luna khóc, nhưng mà bây giờ không phải lúc, chuyện mất nhiều hơn được đó thì có ngu mới làm.
Tsubaki nãy giờ vẫn luôn ngẩn ngơ bồi hồi, để ý chính mình làm chuyện dường như cũng không bị bại lộ, không khỏi lén lút thở phào nhẹ nhõm, mặc khác lại cảm thấy vô cùng đáng tiếc vì đã mất đi một cơ hội để hai người em trai phải ghen ghét mình.
Tsubaki cực kì mâu thuẫn, anh thật cẩn thận, sợ hãi chính mình phá hủy cảm tình anh em thân sinh của bọn họ. Cho nên mỗi khi có mặt anh em khác chủ động tới gần Luna cùng cô ấy thân mật, Tsubaki liền chỉ dám biểu hiện đến phi thường mất hứng, nhưng lại rất ít chủ động biểu lộ cảm xúc thật của bản thân mình.
Trái tim Tsubaki run nhè nhẹ, anh phát hiện nguyên lai chính mình từ gặp nhau đến giờ, ấn tượng tốt đẹp lại là ít như vậy, thiếu đến làm cô gái này tình nguyện nghĩ xấu cũng không muốn tin tưởng anh.
Này thật đúng là quả báo!
Tsubaki nhìn Azusa có chút tiếc nuối, lần trước mình còn có thể quyết tâm đem Luna đẩy vào trong lòng ngực Azusa, đêm qua, cũng có lẽ là trong nháy mắt phát hiện quá nhiều chuyện, tự trách đồng thời, anh đã vô pháp ức chế chính mình áp lực hồi lâu tình cảm.
...
Bốn người đi đến quán thiêu nướng phía trước, đều chọn rất nhiều đồ ăn vặt, chọn xong đều được đặt vào hộp, chủ quán còn miễn phí tặng cho mỗi người một cái khăn lau tay, cười nói.
- Hoan nghênh lần sau quang lâm!
Nhìn trên tay Tsubaki mang một túi lại một hộp, Natsume không khỏi nhíu nhíu mi.
- Anh như thế nào có thể ăn nhiều như vậy?
- Đây là mua cho Luna!
Tsubaki đem gói to cẩn thận tươi cười đưa đi qua, gương mặt tỏ vẻ lấy lòng Luna. Gặp đối phương cũng không có ý tiếp đến trong tay, có chút rầu rĩ nhưng anh cũng không xấu hổ mà cầm trở về.
Azusa ăn thử một ngụm, có chút kinh dị khen thưởng.
- Tuy rằng không phải nhà hàng nổi tiếng nhưng ăn rất ngon, nói không chừng còn có thể so với đại tiệc trong nhà hàng đâu!
Cắn một hơi món bạch tuộc nướng trong tay mình, Luna liếm môi hí mắt.
- Quả nhiên là rất ngon!
- Em thích là tốt rồi, anh biết một chỗ bán lẩu nướng cũng rất ngon, lần sau anh dẫn em đi.
Natsume cười cười, còn nhiệt tình giới thiệu.
Tsubaki đi phía sau cước bộ hai người, lé mắt nhìn Natsume đưa qua một chuỗi đồ nướng, lại thấy Luna vui vẻ tiếp nhận. Sờ lên cái má bị tát khi nãy, anh vừa đau vừa tức, có chút nghiến răng nghiến lợi trừng Natsume.
Azusa bên cạnh phát hiện lại không phản ứng gì, anh rõ ràng để ý thấy Tsubaki không bình thường.
Đem chuỗi đồ nướng đặt vào tay Tsubaki, chính mình cũng từ túi lấy ra một chuỗi, cắn một cái nói.
- Nhìn bộ dáng của Luna em cũng muốn nếm thử hương vị của mấy thứ này, phát hiện ăn hơn một lần, lại càng muốn ăn thêm một lần. Anh nói có phải không Tsubaki?
Tsubaki nhìn chuỗi đồ nướng trong tay lại không cảm thấy có hương vị gì, lại liếc mắt đang ăn một hơi hết cả chuỗi Azusa, tầm mắt lại trở về trên tay mình, hạ quyết tâm, nhếch mồm ăn một ngụm lớn, nhai nhai, nuốt vào.
- Em nói phải, nhưng nếu anh cũng muốn ăn thì làm sao bây giờ?
Azusa thanh âm mang vài phần trầm ổn tự giác đổ xuống mà ra, mang theo khiêu khích ý cười.
- Như vậy thì dựa vào bản lĩnh của mỗi người thôi!
...
Theo thời gian càng dài, tới tham gia khu chợ càng ngày càng nhiều.
Mấy người dọc đường ăn vặt, mấy người thỉnh thoảng chơi trò chơi, chẳng qua thường thường sẽ có một ít nữ sinh tìm Tsubaki và Azusa bắt chuyện kí tên gì đó, làm cho mọi người chơi không được tận hứng.
Liền đi theo phía sau Natsume cũng không tránh được bị đám nữ sinh vây quanh.
Luna cầm trong tay con mực nướng tả hữu nhìn một cái, quyết định vẫn là hỏi một chút.
- Nơi này đông quá, chúng ta về đi!
Tsubaki mang ba người đi ra ngoài đám đông, lại không có ý muốn đi về nhà, anh còn chưa chơi tận hứng.
- Đi phóng cái pháo hoa chơi đi, anh biết một chỗ người ta đốt pháo, chúng ta thuận đường đi xem một cái đi.
Nói xong còn nhún nhún vai.
- Về sau nói không chừng liền không gì cơ hội nhìn.
Tân niên năm sau thế nào cũng có thêm vài cái "bóng đèn" đi theo nữa cho coi.
- Muốn nhìn liền đi, nơi đó tân niên náo nhiệt, cả nước các nơi chúc tết nghi thức pháo hoa loè loẹt gì đều có thể ở nơi đó nhìn thấy.
Asahina Natsume thuận miệng nói, dường như đối với nơi đó vô cùng quen thuộc.
Tsubaki "xuy" mà bật cười một chút.
- Nói được giống như chính mắt gặp qua vậy, đến anh còn mới chỉ nghe nói thôi. Người của công việc như em mà còn quan tâm mấy thứ giải trí sao?
Natsume dừng một chút, dường như không có việc gì nói.
- So với người chỉ biết lo chơi, không đọc sách chỉ có thể kiến thức hạn hẹp vẫn là rõ ràng hơn một chút.
Tsubaki "..."
Luna "?"
Đây là phương thức anh em giao lưu hữu nghị sao?
Tới rồi vùng ngoại ô, quả nhiên thấy từng đám người mang theo bạn bè hay gia đình ở nơi đó cắm phóng que pháo hoa.
Nhìn đến bốn người đi tới, lập tức động tác nhất trí mà đứng thẳng, lôi kéo giọng nói hô to.
- Tân niên vui vẻ!
Natsume khóe miệng cong cong, trực tiếp chào hỏi, quả nhiên là rất quen thuộc.
Sau tiếp đến họ lại chào mấy người đi cùng là Tsubaki, Azusa và Luna.
Mặc dù không quen có điểm kì lạ một chút nhưng càng làm cho người ta có cảm giác thật thân thiết đâu!
Tuy biết trong số những người này có người quen biết Natsume, nhưng bọn họ thỉnh thoảng tỏ ra vô cùng nhiệt tình và kính nể anh ta lại làm cho Luna tò mò một chút.
Làm cho người khác ngạc nhiên đại khái còn có thêm Tsubaki đi. Nếu không phải biết bọn họ lần đầu tiên đến còn tưởng rằng giao tình của Tsubaki cùng mấy người này thân thiết lắm. Chính là xem một màn này, như thế nào bỗng nhiên cảm thấy cái này "lỗ mãng thanh ưu" cũng không như vậy lỗ mãng?
- Đi thôi, Luna.
Azusa ở bên cạnh kêu gọi.
Bốn người đối với những người xung quanh gật gật đầu rồi đi đến khu vực hơi cao một chút.
Một anh bạn nhìn một hàng mấy người rồi cười nói.
- Các người là lần đầu đến đây phải không? Nếu vậy lên phía trên đi xem đi, nơi đó thấy rõ ràng chút, chỗ đó có cây thang để lên.
Tsubaki là người thứ nhất xung phong bò đi lên, Luna tuy rằng có chút khẩn trương, bất quá vẫn là mang theo càng nhiều hưng phấn mà đi theo mặt sau lên rồi.
Đến phiên thời điểm Natsume sắp lên, bọn họ tức khắc đem cây thang đem đi rồi, cùng kêu lên ồn ào.
- Natsume -sama leo cây thang gì nha, chúng ta trực tiếp bò trên tường đi là được rồi
- Đúng đúng, Natsume-sama năm xưa chính là vượt nóc băng tường mà đi lên.
- Băng tường cái quỷ gì?
Natsume nhìn bộ tây trang của mình rồi cười mắng.
- Tân niên có muốn chạy một ngàn vòng có phải hay không? Còn dám lấy đi cây thang, ngoan ngoãn đem trở về, bằng không mỗi người trực tiếp tới đây biểu diễn thể lực một ngàn vòng, bảo đảm ai ai ở đây đều mừng rỡ.
Nói tới chạy bộ tất cả bọn họ lập tức "Hắc hắc hắc" ngậm miệng giả ngu.
Một người dường như lớn nhất ở đây, đi tới cười cười giơ tay vỗ vai Natsume, đầu kia hô một cái.
- Đem cây thang dọn về đi, không thì Natsume-sama muốn phạt thì cả tôi cũng không dám cản đâu.
Vừa thấy lão đại mở miệng, mọi người lập tức không dám lại cợt nhả tiếp tục nháo đi xuống, vội vàng lại đem cây thang dựng lại.
Natsume duỗi tay chọc một chút cái ót của người vừa rồi lấy cây thang đi.
- Bắt nạt cả tôi, cho cậu nhảy ếch một ngàn cái.
Cậu ta lập tức kêu rên lên.
- Natsume-sama, em sai rồi --em không cần nhảy! --
Chung quanh tức khắc cười vang một mảnh.
Lên sân thượng, Azusa liền đặt mông ngồi bên người Luna.
Người lớn tuổi nhất vừa nói chuyện với Natsume chỉ huy mấy tiểu đệ đem pháo hoa châm lửa, trong nháy mắt sáng lạn hỏa hoa thẳng bắn lên trời cao, thoáng chốc toàn bộ bầu trời đêm nổ tung lộng lẫy tinh quang, sau đó lại rào rạt mà rơi xuống.
Luna chống cằm, híp lại mắt hưởng thụ mà nhìn.
Azusa vừa vặn ở ngay bên cạnh ngóng nhìn bộ dáng thoả mãn của Luna, không khỏi ấm áp cười. Tsubaki cùng Natsume từ trong cơn mưa pháo hoa cũng đều quay đầu xem cô.
Luna cười cười, triều hướng bọn họ khoa tay múa chân làm một cái thủ thế, sau đó hướng bên cạnh đi rồi vài bước, dưới chân sử lực nhẹ nhàng nhảy, nhảy tới một chỗ khác xem pháo hoa nở rộ.
Azusa bừng tỉnh từ trong cảnh đẹp, quay đầu lại, bỗng nhiên chạm vào vai Natsume. Đối diện với ánh mắt mê hoặc của em trai, khỏa lệ chí nơi khóe mắt trở nên u buồn, anh thở dài một hơi.
- Natsume, không cần thích Luna!
Như là hoàn toàn không dự đoán được tự cho là bí mật bị mình che đến gắt gao bỗng nhiên bị Azusa dễ dàng vạch trần, Natsume sửng sốt lúc sau trên mặt đột nhiên dâng lên hoảng loạn.
- Tôi không...
Azusa lắc đầu.
- Cậu cho rằng là anh nhìn không ra tới? Đôi mắt cậu đang nhìn người đó, tâm tư của cậu, vừa xem là hiểu ngay. Luna là cô gái tốt, đáng tiếc, anh em chúng ta đã có quá nhiều người yêu thích cô ấy.
Natsume sắc mặt có điểm tái nhợt.
Azusa vỗ vỗ vai, an ủi anh ta.
- Natsume, cậu lúc nào cũng hiểu chuyện, anh cũng không cần tùy tiện nói cái gì với cậu, anh nhìn ra cậu chưa quên được Ema. Luna còn là ngây thơ như vậy... Nên đừng để cô ấy bị tổn thương. Trước khi quá muộn, cũng không cần thích Luna, cô ấy không thích hợp với cậu.
Nói rồi anh ta đứng dậy, phủi tro bụi trên đất đi đến bên cạnh Tsubaki cũng không quay đầu lại. Vì thế Azusa cũng không để ý thấy Natsume tâm tư có chút hạ xuống mà thu hồi đầu gối, chôn vùi đầu.
Chẳng lẽ bản thân hiểu chuyện liền phải tự giác rút lui nhường nhịn hay sao? Nói mình chưa quên được Ema, chẳng lẽ bọn họ lại không phải?
- Anh Natsume, tưởng cái gì mà nhập tâm như vậy?
Luna thấy Natsume thất thần, vỗ vai anh ta.
Natsume nghe Luna vừa tới, dừng một chút, thanh nhã trầm thấp thanh âm có chút hạ xuống.
- Như thế nào lại ở đây? Em không xem pháo hoa?
- Không, em vẫn đang xem pháo hoa.
Phụt một tiếng, Luna cười ra tới.
Luna cố nén cười, cố ý chơi xấu nói.
- Có người dẫn em cùng nhau xem pháo hoa, que pháo hoa cắm đầy đất nổ tung tới còn rất lãng mạn, vậy mà người đó lại ngồi đây ủ rũ một mình.
- Anh...không có ủ rũ.
Kia quả nhiên thanh âm hơi có chút chần chờ.
Luna cười khẽ một tiếng.
- Vậy anh cảm thấy, em là đang nói tới ai đâu?
Natsume ngừng một chút, nhìn chăm chú Luna, ngay sau đó thanh âm của anh cùng với tiếng pháo hoa nổ cùng nhau vang lên.
- Luna, anh có thể một lần không làm người hiểu chuyện được không?
- Hả? Anh nói gì em nghe không rõ?
Luna nhìn vào cặp mắt tím buồn bã của Natsume, nhịn không được hỏi ra tiếng.
- Được rồi, không đùa em nữa, kỳ thật anh chỉ là chạy tới đây ngồi nghỉ chân thôi, chứ không có ủ rũ chuyện gì hết.
Bỗng nhiên Natsume bừng tỉnh, cũng không muốn nhắc lại chuyện vừa rồi. Bất quá một mình phiền não là đủ, để Luna lo lắng, anh lại luyến tiếc.
- Một người ở đây thật nhàm chán. Cảm ơn em đã đến nói chuyện cùng anh.
Một câu nháy mắt đem Luna trấn an xuống dưới.
Cô phóng thanh âm thật mềm mại.
- Pháo hoa không phải còn không có phóng xong sao? Em cũng chỉ đến nghỉ chân thôi.
- Anh biết rồi.
Natsume nhìn Luna thật sâu, sau đó ánh mắt lại hướng về bầu trời đêm, tâm tư không biết bay lượn đến tận nơi đâu.
...
New York.
Asahina Ema nằm ở trên giường, hai tròng mắt nhắm chặt, cái trán không ngừng toát ra mồ hôi, hai tay không tự giác nắm chặt bên chăn đắp trên người, hãm trong tại hồi ức.
Sau đó, cô liền đột nhiên mở choàng mắt, lăng lăng nhìn thấy nóc nhà, đại não trống rỗng, cứ như vậy ngơ ngác nằm một hồi lâu như vậy.
Ema chậm rãi phục hồi tinh thần lại, lúc này cô mới ý thức được chính mình còn tại New York, tại đây đoạn thời gian từng làm cho cô một lần lại một lần nan kham, không đành lòng hồi tưởng.
Ema ngồi dậy, lau cái trán mồ hôi lạnh, sau đó đứng dậy đi lấy ly nước. Ngồi xuống trên giường chính mình, cô chậm rãi uống, không tiếng động bình phục cảm xúc của chính mình bởi vì ác mộng mà có chút sợ hãi.
Cô một ngụm một ngụm uống nước, sau đó trong óc cũng không tránh khỏi nghĩ lại giấc mộng vừa rồi, hoặc là nói nhớ lại một đời trước mình đã trải qua.
Oshitari Yuushi... Nhà Asahina...
Cô nhẹ giọng, đầu lưỡi cong lên, thở dài phát âm vài chữ này.
Từng bóng hình, từng thân ảnh cao to hiện ra của trong đầu cô.
Ema càng là hồi tưởng, càng là đem những cái tên này khắc vào cốt tủy.
Tại đây ban đêm mùa đông, nhưng Ema vừa mới bởi vì ác mộng mà đầy người mồ hôi, một trận gió thổi qua làm cô lạnh cả người, lại như trước vì những cái tên đó mà đáy lòng một trận điên cuồng, đốt cô không khỏi run lên.
Ema lại nghĩ tới quá khứ.
Cô nhớ tới từng người mà cô cho rằng cũng đều không hiểu cô, dùng hết biện pháp, chỉ cầu ở trước mặt cô có thể bày ra ra hoàn mỹ nhất chính mình.
Kết quả, chính mình rời bỏ họ, chạy theo người mà mình cho là tình yêu hoàn mỹ, để rồi lần lượt không có kết quả.
Ema nhớ tới cô đột nhiên biết chồng mình cư nhiên cùng người phụ nữ khác cùng một chỗ sau, đáy lòng đau đớn cùng với không cam lòng.
Chính mình rốt cuộc vì cái gì thất bại? Bại bởi một người đàn ông mà mình hết mực tin tưởng.
Chính mình cũng đã từng mỹ mạo như hoa, đầy bụng tài tình, cô không cam lòng như vậy thua cuộc.
Vì cái gì cô có thể thất bại thảm hại, hơn nữa tại đoạn cảm tình này cơ hồ không có cơ hội phản kháng.
Đến sau, cô có khi thật đáng buồn tự giễu, Yuushi có thể cho tới bây giờ sẽ không có để tâm cô. Vậy mà tại sao khi đó chính mình lại nhẫn tâm bỏ lại những người đàn ông yêu mình thật lòng, rời đi Nhật Bản.
Lúc sau cô mới chậm rãi hiểu được điểm ấy, quá muộn, thật đáng buồn.
Ở đoạn thời gian cùng Yuushi kết hôn, cô xuất ngoại rồi định cư ở Mỹ. Sau đó lại nhiều chuyện xảy ra, ly hôn xong, dường như muốn phát tiết đi nhiều quốc gia nhưng cũng không dám trở về Nhật Bản.
Bây giờ mới chậm rãi tỉnh ngộ, Ema thấy trước kia chính mình như thế nào buồn cười.
Ema đột nhiên có loại xúc động muốn khóc.
Đương nhiên, từ khi biết mình trở về quá khứ, cô cũng muốn khóc rất nhiều, đêm khuya mộng về, cô tịch một chỗ, chỉ mình cô yên lặng cảm thụ được đáy lòng đau nhói.
Một hồi tình yêu, lại làm cho cô trả giá cơ hồ bằng nửa đời người, cũng làm cho cô một đời vẫn không dám về quê hương, chỉ có thể không ngừng mà trên thế giới lưu lạc, trằn trọc.
Đêm tân niên tối đen, Ema đang cầm ly nước, nhìn thấy ngoài cửa sổ mông lung ánh trăng, tịch mịch không tiếng động thở dài...
------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro