Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

132/ Sinh nhật tam bào thai (2)

Natsume lái xe mang theo ba người tới địa phương là đoạn đường gần thần xã, hiện tại đã qua tế bái cao trào thời kỳ, đám đông đã tan đi không ít.

Hôm nay thời tiết phi thường tốt, màn đêm buông xuống, từng phiến từng phiến đèn màu chiếu vào ngã tư đường làm cho người ta như đang tiến nhập vào một thế giới đầy huyễn hoặc màu sắc.

Tsubaki trước ra khỏi xe, bước xuống lối đi dành cho người đi bộ, trái phải nhìn xem, vô cùng hào hứng đối ba người đằng sau nói.

- Tuy rằng hôm nay đã trễ một ngày, nhưng tốt xấu cũng coi như là sinh nhật của ba chúng ta, tôi quyết định không bằng bây giờ sẽ đi dạo chợ đêm trước sau đó lại tìm khoảng đất trống để phóng pháo hoa đi. Có được không?

Đối với con người tràn đầy tinh lực trước mặt, Azusa cùng Natsume và Luna liếc nhau, đều nhìn được một tia bất đắc dĩ trong mắt đối phương.

Luna mang theo vài phần mới mẻ và hiếu kì tham quan dọc theo khu buôn bán, cứ việc là thích thú lắm nhưng cũng không giống Tsubaki, hễ thấy cái gì thú vị thì đều tiến lên nhìn một cái.

Kỳ thật Luna cũng muốn được như anh ta, có thể từ nơi này nhớ lại phần thơ ấu thiếu đến đáng thương của mình.

Đến một quầy bán con rối, Tsubaki dừng một chút, ngữ khí mang theo hưng phấn, chỉ vào một con rối tóc dài cập lưng với đôi mắt to tròn ngọt nị, hướng hai người anh em mình reo lên.
- Azusa, Natsume lại đây nhìn xem, giống Luna, siêu đáng yêu!

Azusa nheo mắt nhìn lại, lại đối chiếu hình mẫu cô gái tóc đen mắt to bên cạnh, cười cười.
- Xác thực rất giống!

Luna "xuy" một tiếng bật cười, trong mắt cô thì mấy con rối này gương mặt khá giống nhau, nếu giống chắc cũng chỉ có tóc thì giống cô thôi, còn mỉm cười ngọt nị như vậy thì làm gì xuất hiện trên mặt cô chứ.

Tsubaki cười ha ha, nâng lên khăn quàng cổ đang rũ trước mặt Azusa, phóng giọng thấp nói cái gì đó.

Luna cúi đầu nhìn nhìn con rối cười đến thật ngọt ngào trên tay, cười cười, nguyên lai chính mình trong mắt bọn họ lại trông như thứ này sao?

- Bất quá...
Natsume tươi cười bỗng nhiên biến mất, hơi hơi nghiêm túc cúi đầu nhìn con rối, mất tự nhiên chậm rãi lôi kéo khóe miệng, thấp thấp giọng mà chỉ anh với Luna mới có thể nghe được.
- ...rất đáng yêu!

Đáng yêu sao?

Không thể trách Luna hơi bất ngờ, bởi vì từ lúc gặp mặt lần đầu tiên, Natsume luôn để lại ấn tượng cho cô là một người chín chắn, chuẩn mực, "ngăn nắp, gọn gàng" như cái vẻ bề ngoài của anh ấy vậy.
Vì thế cô không nghĩ tới, khen ngợi người khác mà anh ấy lại dùng ngữ điệu nghiêm cẩn đến thế.

Không có ý bới móc nhưng với thái độ đó, cô lại cảm thấy như tất cả lời anh ta nói ra đều là sự thật.

Bất quá đối với tính cách của Natsume, cô cảm thấy anh ấy như vậy thật đáng tin cậy.

...

Có thể là quá nhiều thứ thu hút ánh mắt cùng với suy nghĩ chuyện tình nhiều lắm làm Luna có chút xuất thần mà không chú ý tới bóng người đang vọt tới, mọi việc xảy ra đột nhiên đến mức cô nghĩ lập tức sẽ bị đụng phải té ngã.

Chính là bên cạnh Luna đột nhiên vươn tới một cánh tay bắt lấy cổ tay cô, lôi kéo một chút Luna đã bị ôm tiến vào một cái lồng ngực ấm áp.

Tiếp đó trên đỉnh đầu vang lên một âm thanh quen thuộc làm cho Luna định thần lại.

- Đi đường như thế nào lại bất cẩn như vậy? Nếu đem người đụng ngã thì làm sao bây giờ?

Tsubaki nhìn người trong lòng có chút ngẩn ngơ, nhíu nhíu mày. Đối với người vừa mới sắp đụng ngã Luna lộ ra giọng nói nghiêm khắc gần như muốn giáo huấn làm cho người nọ liên tục miệng nói xin lỗi.

Luna kỳ thật không tưởng quá nhiều, chỉ là do tai nạn thôi, người ta căn bản cũng không phải là cố ý.

Cho nên Luna thuận tay bắt lấy khăn quàng cổ của Tsubaki, tay kia cũng không cố kị mà vỗ vỗ mu bàn tay đang ôm chặt thắt lưng mình, ý muốn thoát ly ôm ấp của Tsubaki.

Luna tiến lên nói với cô gái đang rối rít xin lỗi trước mặt.

- Không cần xin lỗi, tôi không có sao. Lời anh ấy nói cô không cần phải để trong lòng.

Cô gái kia có chút ngượng ngùng.
- Cảm ơn...

- Kyoko-san...Kyoko-san....
Cách đó không xa chạy tới vài bóng người, cùng với tiếng kêu ngày càng gần là hai người thanh niên cao lớn.

Nghĩ đến không biết có chuyện gì xảy ra, họ đều nháy mắt đi tới, vừa nhìn thấy là ai họ đều ngạc nhiên kêu lên tiếng.

- Asahina-san! Thật trùng hợp! Hôm nay em trai của anh không đi cùng sao?

- Không nghĩ đến Tsuruga-san và Yukihito-san cũng đến dạo chợ đêm tân niên? Em trai tôi ở phía sau, chắc không lâu nữa sẽ đến.

Tsubaki vuốt nhẹ mái tóc bạc, vạch trần đôi mắt tím, khóe môi gợi lên một nụ cười.
Không cần hỏi cũng biết, em trai trong miệng Tsuruga Ren chắc chắn là Asahina Azusa.

Tsuruga Ren trở về anh ta một cái tươi cười lễ phép.

- Gần đây các vị trong nhà của anh đều mạnh khỏe? Đoạn thời gian trước Asahina Ukyo-san còn cùng tôi nhắc tới một vài sự tình, trong thời gian tới nhất định tôi sẽ đến để bái phỏng.

- Nếu là như thế, chúng tôi rất hoan nghênh.

Yukihito Yashiro cũng khách sáo vài câu.

Bên này ba người vẫn tiếp tục ngươi nông ta nông nói một chút sự tình về công tác, bên kia Luna cùng Kyoko cũng cơ bản chào hỏi quen biết nhau.

Sau một hồi lâu, Yukihito Yashiro đỡ kính mắt của chính mình, cùng với Tsuruga Ren liếc nhìn nhau, sau đó mới cùng với Tsubaki và Luna nói.

- Các vị cứ tự nhiên, tôi muốn mang Ren và Kyoko-san trước một bước đến căn hộ của cậu ấy, lần sau gặp lại.

Dứt lời, rất lễ phép gật đầu với hai người, sau đó mang người rời khỏi nơi này.

Luna nhìn đoàn người Ren Tsuruga đã đi xa, đối với Tsubaki đứng bên người mình nói.

- Thật không dễ gì mà gặp được đại minh tinh như Tsuruga Ren ở đây đâu!

- Xác thật là như thế!

Tsubaki nhún vai, đối với lời nói của Luna âm thầm bĩu môi, rõ ràng anh cũng là đại minh tinh trong giới diễn viên lồng tiếng đó có được không!

- Sao chỉ có mình anh ở đây vậy?

- Còn không phải cô sao? Vừa rồi người đông như vậy, tách ra một mình với Natsume làm cái gì? Sau lại thấy cô rẽ sang hướng khác, tôi không yên tâm cho nên mới...

Tsubaki gặp Luna hỏi đến, không khỏi run lên lông mi giải thích.

Đến nỗi như thế nào cùng Azusa và Natsume tách ra thì anh ta cũng không nói đến. Từ lúc sau sự kiện đêm qua, bản thân Tsubaki trở nên chủ động không ít, anh ta rõ ràng muốn đánh vỡ cục diện trước mắt, ý đồ muốn cùng Luna trở nên thân thiết.

Chỉ là không hiểu Tsubaki có dụng ý là cái gì, vừa rồi mình cùng anh Natsume thân thiết nói chuyện với nhau, chẳng lẽ... Luna kinh nghi bất định mà nhìn anh ta.

- Anh có phải là không thích tôi cùng anh Natsume đi được quá thân cận?

Tsubaki ngẩn người, ngược lại kinh hãi mà trừng lớn mắt.
Trong lòng nói, ngày thường thoạt nhìn không để ý như thế nào sẽ đột nhiên như vậy mẫn cảm? Chỉ thông qua một câu nói của mình là có thể cảm thấy được nội tâm suy nghĩ. Chẳng lẽ chính mình tâm tình biểu hiện đến như thế rõ ràng? Rõ ràng đến làm Luna cũng nhìn ra cảm tình mà mình che dấu?

Tsubaki bị chính mình suy đoán dọa tới rồi, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không biết nên như thế nào trả lời Luna.

Luna vừa thấy Tsubaki xấu hổ cùng với lộ ra biểu tình chột dạ, trong lòng liền lạnh nửa phần, quả nhiên anh ta vẫn chưa từ bỏ cái ý định ngớ ngẩn của mình mà.

- Tôi và anh Natsume là hoàn toàn trong sáng, mặc khác, anh tưởng cách ly tôi với toàn bộ nam tính thì tôi và Azusa sẽ đến với nhau như ý anh muốn sao? Quá ngây thơ rồi!

Luna gục đầu xuống, ngực hơi hơi rung động, trong âm thanh không giấu nỗi vẻ cười nhạo.

Nói xong, Luna vòng qua Tsubaki chuẩn bị rời đi.

- Chờ một chút!
Tsubaki giữ chặt tay Luna.

- Cô rốt cuộc đang nói mấy lời nói ngốc gì vậy? Tôi chưa nói làm cho cô cách ly với ai mà.

Tsubaki cảm thấy thần sắc Luna rất kỳ quái, nhưng đến lúc nghe lời cô ấy nói như thế, đột nhiên bản thân cảm thấy oan ức vô cùng. Mặc dù mình rất muốn đó nhưng cũng đâu dám có cái ý nghĩ làm cô ấy phải cách ly với mọi người.

Luna tránh tránh Tsubaki, tránh không thoát, đành phải từ bỏ, thấp giọng chân thành mà nhìn Tsubaki nói.
- Tsubaki, anh yên tâm, tôi sẽ không từ bên cạnh anh cướp đi các anh em của anh.

- Hả ?

Tsubaki ngạc nhiên chớp chớp mắt, không hiểu ra sao. Đột nhiên ý thức được, có lẽ Luna cũng không phát hiện hảo cảm của mình với cô ấy, mà là hiểu lầm mình vẫn cố gắng sáp nhập cảm tình của cô ấy với Azusa.

Hai người từ lúc bắt đầu liền là "ông nói gà bà nói vịt" rồi.

Luna mạnh mẽ nhìn vào mắt Tsubaki, lộ ra một chút tươi cười.

- Tuy rằng tôi thực hâm mộ cảm tình giữa anh em các anh, bất quá tôi có thể có cuộc sống như hôm nay đã thực thỏa mãn rồi. Có thể được tự do tự tại chính là một loại hạnh phúc lớn lao, vì vậy tôi không có ý định sẽ yêu thích ai trong các anh nữa, điều này anh có thể yên tâm.

Tsubaki ngạc nhiên mà trong thần sắc chậm rãi lộ ra một chút lĩnh ngộ, sâu sắc cười khổ.

- Nguyên lai cô thật sự không có hiểu được ý của tôi. Kỳ thật sau một hồi nói chuyện, tôi cảm thấy Azusa nói rất đúng, cảm tình không phải là thứ có thể miễn cưỡng được. Đã yêu thích thì phải công bằng cạnh tranh, tôi không thể làm con rùa rút đầu mãi được.

"?"
Cái này đổi thành Luna mờ mịt.

Tsubaki buồn bực mà đem Luna kéo đến bên cạnh mặt sau của một cái cây lớn, đem Luna đặt ở trên thân cây thô tráng, cường thế đem cô giam cầm ở giữa hai tay.

- Tôi thật không hiểu mình nên may mắn hay là nên than thở. Vừa quyết định vứt bỏ một mối tình để đến với một mối tình mới, vừa kết thúc một tràng chiến tranh rồi lại tham gia một tràng chiến tranh khác. Nhưng mà tôi nghĩ mình sẽ không thể để mình phải tiếc nuối một lần nào nữa.

- Tsubaki...

- Tốt đi! Luna, em không cần nói cái gì hết, tôi cần thiết phải trịnh trọng mà nói cho em, ở đoạn thời gian chúng ta nhận thức tới nay, em không phải là người ngoài cuộc, mà đều do tôi một mực trốn tránh em. Đối với trong lòng tôi mà nói, không biết từ lúc nào mà em trở nên rất quan trọng, là so với mọi thứ càng quan trọng. Có thể em không tin vì tôi vẫn chưa quên được Ema, nhưng đừng vì thế mà phủ nhận sự rung động của tôi đối với em. Có những chuyện hiện tại không thể giải thích cho em hiểu, có rất nhiều lời nói, rất nhiều chuyện tôi không có phương tiện hiện tại cùng em nói rõ, nhưng thỉnh em nhất định phải nhớ kỹ, tôi không hề cao hứng em đến gần người đàn ông khác là vì tôi đang ghen tị, không phải vì Azusa.

Tsubaki cười khổ, dường như ý nghĩ trước kia của mình buồn cười đến mức nào.

- Hoặc là nói, tôi đang thích em, lần này là vì bản thân tôi chứ không phải vì Azusa, tôi hy vọng...em có thể cho tôi một thời gian để quên đi quá khứ, quên đi Ema. Hy vọng ở trong lòng em, sẽ ỷ lại tôi, người mà em muốn thân cận cũng là tôi, được không Luna?

Luna phải mất một hồi lâu mới tiêu hóa hết lời Tsubaki nói, qua lúc sau, cô mới ngớ ra rồi nói.

- Tôi còn tưởng rằng bị anh chán ghét... Mà anh đang đùa phải không?

Luna hoảng hốt nghĩ, có lẽ là bởi vì đêm qua mà anh ta bị đốt cháy đầu, hành vi của Tsubaki hiện giờ tựa hồ có điểm thất thường.

Nếu Azusa ở đây chắc chắn sẽ cho anh ta một quyền đi.

Tsubaki có chút mỏi mệt cúi đầu gục vào vai Luna.

- Khó tin quá đúng không? Đến anh còn không thể tin mình có thể nói ra những lời này nữa. Anh thừa nhận anh chưa quên được Ema, nhưng anh sẽ cố gắng. Đừng vội phản bác lời anh nói, bởi vì anh đối với em là nghiêm túc.

Bị ép ở giữa thân thể của Tsubaki và thân cây, Luna hoàn toàn theo không kịp tiết tấu trong lời nói anh ta, trong đầu cô lúc này chỉ có "Tsubaki nói anh ta thích mình".

Còn chưa tỉnh táo lại vì ý nghĩ kia, Luna liền bị hành động tiếp theo của Tsubaki làm cho hoảng hồn.

Cô chỉ còn cảm giác được cánh tay mạnh như gọng kìm của người nọ đang ôm lấy đầu mình, gương mặt gần sát, gần sát...

Dần dần phảng phất liền hô hấp của chính mình đều bị người kia cướp đi thì Luna mới phục hồi tinh thần lại.

Tiếp theo đó là tiếng trao đổi nước bọt ái muội từ khóe miệng tràn ra, dù cô đã cố gắng kháng cự nhưng hoàn toàn vô dụng, người kia hình như đang bất cứ giá nào...

Khoảng hơn mười giây sau hai người mới tách ra, Tsubaki dường như vẫn không thoả mãn mà tiếc nuối liếm môi.

Trái ngược với anh ta, Luna thật bối rối tưởng lau sạch miệng một chút. Nhưng mới vừa nâng lên tay liền bị Tsubaki bất mãn bắt được, giây tiếp theo, đầu lưỡi của Tsubaki thay thế tay Luna đem tràn ra vệt nước bọt liếm sạch sẽ.

Luna cả người cứng đờ.

Tsubaki làm như cảm thấy được phản ứng của Luna, ở bên tai cô cười khẽ một tiếng, ngay sau đó, còn thực ướt át cắn lên vành tai cô.

Lần này, Luna triệt để tức giận, trực giác đến tứ chi lập tức giống như từ cục đá biến thành đầy sức lực, một khi động đậy được liền không nể tình mà tát một cái thật mạnh vào mặt Tsubaki.

"Bốp..."

Nắm chặt lỗ tai đang đỏ ửng lên, Luna hồng mặt mà quát Tsubaki.

- Tsubaki, anh bị điên rồi sao? Sao anh có thể làm như vậy với tôi?

Lửa nóng hơi thở lưu luyến bên môi, một cổ nhiệt lưu ở giữa bụng đang lưu động, cái loại này kỳ quái cảm giác đang dồn dập tới, đột nhiên bị một cái tát vang dội làm tiêu tán mất.

Tsubaki chứng kiến Luna chống lại bả vai anh, ý đồ đem anh đẩy ra xa làm cho tức giận.

- Tôi không thể, vậy người khác thì có thể sao?

Tsubaki bắt lấy đôi tay Luna, đem kéo qua đỉnh đầu cô, ấn ở trên thân cây, một mặt chất vấn.

Luna cũng bị tức giận đến hôn mê đầu, cũng không kiêng dè mà cãi lại.

- Đúng vậy thì sao? Chỉ có anh là không được!

Ở dưới ánh đèn của khu chợ đêm chiếu rọi, ánh mắt Tsubaki tràn ngập chiếm hữu, anh ta nâng lên cằm Luna, thấp thấp mà nói.

- Không thể sao? Tôi không làm được thì sao bây giờ?

Luna đối diện tầm mắt Tsubaki, không hiểu vì sao đột nhiên cảm thấy bất lực, uỷ khuất.

Từ khi nào mà bản thân mình có thể dễ dàng bị người khác ức hiếp đè bẹp đến như vậy?

Luna đã cố không làm mình chảy một giọt nước mắt nào, không hiểu sao khóe mắt lại vẫn cứ cay cay.

Bởi vì, cảm giác bây giờ của cô rất... rất là tệ.

Cái chuyện này tựa hồ Tsubaki "đùa" hơi lớn.

Nhìn thấy khóe mắt Luna dường như đang ngập tràn ướt át, mặc dù vẫn chưa khóc nhưng tùy thời liền có nước mắt chảy ra, tay chân Tsubaki đã bắt đầu luống cuống.

Một khi anh buông tay Luna ra, cô ấy liền gục đầu xuống chôn vào đầu gối, không thèm đếm xỉa đến anh ta một lần nào nữa.

- Anh xin lỗi, anh sai rồi, đừng khóc mà Luna...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro