Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

122/ Kaname, yêu một người không phải yêu như vậy

Hai người đi đến cửa trung tâm thương mại, liền thấy cả đám người nhà Asahina đang ở đó.

Asahina Kaname mắt sắc phát hiện Luna, lập tức liền gấp gáp tiêu sái lại đây, cầm cánh tay của cô, có chút gấp gáp hỏi.

- Em chạy đi đâu vậy? Anh trở lại nhưng lại nhưng không phát hiện em.

Luna bị nắm cánh tay hơi đau, nhíu lại mày, cô không dấu vết muốn tránh thoát.
Lại nghe thấy lời nói của Kaname, cô không cấm kinh ngạc nhìn anh ta một chút, sau lại không nói được lời nào.

Fuuto thấy thế cũng đi lên tiến đến, sắc mặt có điểm không kiên nhẫn.

- Đã trở lại là tốt rồi. Để tôi gọi điện thoại cho mấy người kia, nói cho bọn họ không cần tìm nữa.

Luna thùy hạ mi mắt vẫn như cũ không nói được lời nào.

Thật lâu sau, mới ngẩng đầu cười nhẹ.
- Thực xin lỗi, làm cho mọi người lo lắng. Vừa nãy đông người quá, tôi không cẩn thận bị lạc mất.

Cơ hồ đồng thời thấy Asahina Kaname dường như lung lay một chút, theo sau Hikaru liền lập tức phản xạ quay đầu nhìn về phía bên cạnh Luna.

Theo trên mặt Kaname phức tạp, đau lòng, áy náy tất cả đều nhìn trong mắt. Ở trong lòng Hikaru không khỏi liền nhướng mày, lại quay đầu nhìn về phía đối diện vẫn một bộ mặt trầm tĩnh Luna.

Ha ha~~

Hikaru âm thầm cười nhạo một phen, các anh em trong căn nhà này đều là được dạy dỗ đến ngây thơ vô cùng, bọn họ trước kia gặp được là Ema, cộng thêm hiện tại là Luna, anh thậm chí cảm thấy mấy người anh em của mình có cặn bã đi nữa căn bản là do bọn họ tự mình nỗ lực tạo thành mà thôi.

Bọn họ những người này luôn luôn đều là phạm tiện, được đến quá nhiều yêu, mọi thứ có được quá dễ dàng, luôn là sẽ không biết quý trọng.
Lựa chọn càng nhiều, liền càng sẽ không dụng tâm mà đi lựa chọn.

Nói thật ra, Hikaru cảm thấy trong chuyện này, không chỉ có bản thân mình cùng cùng Ukyo là làm sai.
Mặc dù trúng kế nhưng Kaname đồng dạng cũng là sai trái, chỉ bằng việc do dự khi bị buộc lựa chọn giữa hai người, cái loại cảm tình không bình đẳng này, mệt mỏi tuyệt đối là Kaname mà thôi~~

Anh ba ơi anh ba, yêu một người không phải là yêu như vậy...

Hikaru ở trong lòng than một tiếng.

Thấy đối phương cũng không thèm nhìn tới chính mình, chỉ biết mệt mỏi mà nhìn về phương hướng của người khác, Kaname chậm rãi liền buông lỏng ra tay cô ra.

Nhận thấy được động tác của Kaname, Luna tức cúi đầu không lại nhìn về phía anh ta.

Lại thấy Luna miễn cưỡng đối với anh em nhà Asahina lộ ra một cái tươi cười yếu ớt, Hikaru hiểu ý đi tới nói.

- Mọi người chậm rãi chơi đi, tôi xem Luna sắc mặt còn có điểm khó coi, tôi liền đưa cô ấy đi về trước...

- Tối nay anh đưa thức ăn khuya lại đây cho em được không? Đúng rồi, em tranh thủ thời gian về nhà đổi bộ quần áo dày chút biết không?

Asahina Masaomi không nhìn thấy nét mặt bất thường của mấy người này, đối với Luna đầy đủ quan tâm nói.

- Dạ, vậy em đi về trước, các anh chơi vui vẻ, còn Jun cứ để em chiếu cố...

Azusa lại chú ý tới trên người Luna có chút lấm lem vết bẩn cùng vài vệt máu.

- Như thế nào lại có vết máu? Em bị thương chỗ nào sao?

- Vừa mới đông người quá không cẩn thận đụng vào người khác một chút nên bị vấy bẩn. Vết thương cũng không phải ở trên người em, cho nên anh không cần phải lo lắng.

Nghe vậy mọi người tề xoát xoát nhìn nhìn quần áo sạch sẽ Asahina Kaname một chút, trong mắt có chút đăm chiêu.

Wataru sốt ruột nói.
- Chị Luna thật sự không sao chứ?

Masaomi lập tức muốn ngồi xổm xuống kiểm tra cho cô, thấy thế Luna vội vàng lắc mình từ chối nói.

- Không có việc gì, em thật sự không có bị thương. Anh không cần nhìn.

Kaname cổ họng nghẹn nghẹn, nhưng vẫn là còn chưa nói cái gì.

Azusa đại khái cũng đoán được chuyện thế nào, lại đánh giá hai người trong chốc lát, anh bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Tsubaki cau mày, nhìn chằm chằm mấy người này vây quanh Luna chuyển động, trong lòng không hiểu có điểm phiền táo không thoải mái.

Anh đi nhanh tiến lên, một phen ôm lấy vai Azusa.
- Như vậy tôi cùng Azusa đi trước!

Azusa chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên có điểm nặng. Nhận ra Tsubaki trong lòng nôn nóng, anh là giật mình rất nhiều nhưng vẫn theo bản năng không phản bác lại lời của anh trai.

Ukyo cũng không để Luna phải bế Jun, vẻ mặt anh ta thản nhiên không chớp mắt đi tới, mắt liếc liếc Hikaru một cái, trầm giọng nói.

- Không cần, cũng đã muộn rồi, không bằng tất cả mọi người đều về nhà cả đi thôi.

Asahina Ukyo một khi đã lên tiếng thì cũng không ai dám phản kháng, hơn nữa cả buổi ở nơi này chơi bời, ai nấy đều lộ ra chút mỏi mệt.

Luna cũng biết rõ tính tình của vài người này, cảm nhận được chính mình được quan tâm, tâm tình cũng trầm tĩnh lại, lén lút than thở một hơi.

Sau đó Luna lui về sau hai bước, lại hướng Kaname nhàn nhạt nhìn thoáng qua rồi liền đi ra ngoài.

Có thể là bởi vì bước chân quá vội vàng, thiếu chút nữa đụng vào trên người của Hikaru.
Anh ta cũng không giận mà còn thản nhiên đi bên cạnh Luna, che chở cô xuyên qua đám người ra khỏi cổng lớn

Nghe xong phiên lời nói từ nãy đến giờ của Luna, biểu tình trên gương mặt của Kaname là rối rắm lại áy náy, trong khoảng thời gian ngắn lại có chút không biết nên làm cái gì mới tốt.

Anh không nghĩ tới Luna sẽ đối anh lạnh nhạt như vậy, còn làm cho Hikaru chiếu cố bản thân.
Nhưng đối phương cùng Luna rõ ràng dùng phương thức tiếp xúc có loại cảm giác thân mật giống như người yêu vậy.

So sánh với Hikaru, Kaname cảm thấy chính mình giống như là người ngoài, một người căn bản là chen vào không được trong tầm mắt Luna.

Điều này làm cho Kaname vô cùng kinh hãi.

Đầu này Kaname tâm tình vô cùng phức tạp, đầu kia Luna lại cùng Hikaru nhìn nhau liếc mắt một cái, lúc sau anh ta còn hướng cô câu môi cười cười.

...

Ồn ào không sai biệt lắm náo loạn hơn một giờ, mấy người này mới rốt cuộc một người tiếp một người mà đi về phòng.

Luna cũng dần dần nhẹ nhàng thở ra, Jun bởi vì thời gian đã muộn cũng đã sớm đã đi ngủ rồi, nên cô cũng tránh được việc phải dỗ dành nó.

Mấy người em trai nhỏ tuổi bởi vì đùa nháo đến đến dữ dội, nên vừa về liền lập tức chạy về giường nằm xuống lăn ra ngủ.

Luna tắc dựa vào cạnh cửa, nhìn những người còn lại lần lượt bị Hikaru "đuổi" trở về phòng, khóe miệng khắc chế không được mím chặt.

Hikaru nhìn Luna ức chế không được mà mím chặt môi, bước chân dần dần hoãn xuống, thế nhưng cũng đi theo cô cùng nhau đi theo trở về phòng.

Thẳng đến đối phương đi đến tới trước cửa phòng mình, Luna mới có chút ngượng ngùng tiến lên hai bước, tỏ vẻ biết ơn cúi đầu.

- Phía trước anh tặng tôi bộ quần áo kia, sau đó còn có chuyện tối hôm nay nữa... Thực cảm ơn.

- Dù sao cũng là lần đầu tiên anh có ý định đưa lên cửa làm rể mà, thế nào đều phải trịnh trọng chuẩn bị một chút cho quen thuộc. Còn về quà cáp, đương nhiên phải trang trọng rồi!~~

Hikaru tà tứ cười nói, nhưng biểu tình trong mắt anh ta còn là thật sự.

- Anh định làm con rể của ai? Thật không biết xấu hổ!

Cứ việc là mắng chửi người, chính là từ trong miệng Luna nói ra lại phá lệ làm cho Hikaru cảm thấy thật êm tai.

Mà vừa nghe Luna như vậy nói với mình, da mặt dày như Hikaru hoàn toàn không để ý, đôi mắt đẹp lại còn nhìn chằm chằm người trước mặt.

- Tốt, là anh không biết xấu hổ.

- Anh... Lần sau không cần phải mua đồ đắt tiền đến như vậy.

Thấy anh ta như vậy, Luna theo bản năng trừng một cái, cũng không phải trách cứ anh ta, chính là cảm thấy chính mình về sau khẳng định trả không nổi, huống chi còn thiếu nhiều ân tình đến như vậy.

Vừa thấy Luna băn khoăn đến như thế, trong lòng anh bỗng nhiên liền trào ra một cổ đau lòng.
Hikaru duỗi tay ra liền trực tiếp đem cô ôm vào trong lòng ngực của chính mình.

Luna còn muốn giãy giụa, đột nhiên nghe anh ta nói.

- Không có việc gì, anh rất có tiền. Anh cũng không phải khoác lác, anh xác thật có điểm tài sản riêng, bản thân chính mình còn có chút tích tụ, mua điểm lễ vật căn bản là không tính cái gì. Rốt cuộc chúng ta cũng tính là bạn đúng không?

Hikaru nghĩ đến chính mình cùng Luna về điểm sự tình trước kia, còn có trạng thái của hai người hiện tại, rốt cuộc là không dám nóng vội. Không chỉ là anh sợ dọa tới Luna, chính là cô ấy đối với Kaname cảm tình cũng không có giải quyết tốt, dù sao loại cảm tình này trong khoảng thời gian ngắn lập tức buông ra chỉ sợ cô có chút làm không được.

Mà nghe Hikaru nói như vậy, Luna lúc này mới ngước mắt sáng quắc ngẩng đầu lên, giữa hành lang tối tăm, cùng anh ta bốn mắt nhìn nhau.

- Bạn sao? Tốt!
Luna nhàn nhạt mà nói, theo sau cắn cắn môi, ngượng ngùng mà cười.

-Cảm ơn!
Cô lại lặp lại một lần, theo sau cúi đầu căn bản là không nhìn hiện tại đôi mắt Hikaru.

- Tôi đi vào phòng đây. Anh ngủ ngon.

Nói xong cũng không đợi Hikaru trả lời, liền đẩy ra cửa phòng vào bên trong, chỉ chừa lại đối phương một người đứng ở tại chỗ.

Hồi lâu Hikaru mới bỗng nhiên ngẩng đầu lên liếc mắt Luna một cái, khống chế không được mà cong lên khóe miệng.

Cùng một lần kia bất đồng, lần này Luna là thật sự tin anh, cô ấy còn nói bọn họ là bạn.

...

Cùng lúc đó một đầu khác, Asahina Tsubaki một người nằm trên giường lớn trong phòng.

Anh vừa chuyển đầu liền thấy cách đó không xa, bên dưới con đường thật nhiều người vẫn còn nối đuôi nhau đi lại náo nhiệt. Cơ hồ vừa mở ra cửa sổ là có thể nghe được một tiếng lại một tiếng ồn ào, hết đợt này đến đợt khác. So sánh trong phòng của anh ta tối tăm quạnh quẽ, có vẻ phá lệ ồn ào náo động náo nhiệt.

Trùng hợp đúng lúc này, tiếng chuông di động của Tsubaki lại vang lên.

Anh không cần xem đều biết nhất định là người hâm mộ của mình. Đơn giản là từ ngày hôm qua bắt đầu anh ta liền không ngừng nhận được điện thoại của bọn họ. Từ những người trong công ty đến nữ đồng học cũ, thậm chí là người mà anh căn bản không biết là ai cũng thay phiên oanh tạc.

Mấy hôm nay anh thậm chí liền chưa nghe xong bên kia nói gì cũng liền treo điện thoại, sau đó không nhịn được mà sang phòng bên cạnh gặp Azusa hàn huyên hai ba câu.

Tsubaki dựa vào phía trước cửa sổ, nhìn bên ngoài phá lệ sáng lạn đèn đường.

Lại nghĩ về việc tối hôm nay nhìn thấy Luna, tùy tiện bọn họ nói như thế nào đi, anh liền phải can thiệp. Không nghĩ cho Azusa cũng phải nghĩ cho mọi người, không thể để cái nhà này loạn lên được...

Lúc này ngoài cửa sổ cơ hồ đã thành một mảnh tối đen, giống như là một khúc gấm vóc tối màu tuyệt đẹp. Bởi vì chỗ ở của Tsubaki đủ cao nên anh thậm chí có thể thấy không trung bên trong kia những ngôi sao tản ra điểm điểm huỳnh quang, rất xinh đẹp.

Đang lúc Tsubaki tư tưởng có chút xuất thần, tiếng chuông di động thế nhưng lại vang lên.

Anh bực bội mà từ trên cửa sổ nhảy xuống giường.

Muốn trực tiếp tắt máy thời điểm, bỗng nhiên liền thấy được trên màn hình di động đầu lập loè " Em gái Ema" vài chữ, bàn tay vô ý thức mà run run, nhanh chóng mà liền giải khai mở khóa. Chính là đầu kia cũng đã tắt máy, Tsubaki hấp tấp mà gọi lại, nhưng truyền vào trong tai lại là âm thanh không liên lạc được.

Tsubaki có chút thất vọng vò vò đầu tóc bạc, khóe mắt lệ chí không ngừng nhấp nhô như cơn gió trong đêm.

Mà ở thời điểm Tsubaki cho rằng mình đã đủ tuyệt vọng, tức thì anh phát hiện trong hộp thư có tin nhắn của Ema.
...

Bên này trùng hợp nghe được bụng mình bỗng nhiên liền đói đến lộc cộc ra tiếng, Azusa liền quyết định ra cửa, cũng giúp Tsubaki tìm một chút đồ ăn đem trở về.

...

Không dấu vết mà thở dồn dập một chút, Tsubaki dựa vào đầu giường liền cố nén khẩn trương tiếp tục cùng cô ta nhắn tin qua lại.

Cầm điện thoại trong tay, trong lòng anh ta lúc này tránh không được một chút nhảy nhót.

...

"cốc cốc"
- Mở cửa.

- Hả? Azusa? Cái gì?

- Tuy rằng bây giờ đã khuya mới đi tìm anh, nhưng không phải lúc nãy anh còn than thở với em là đang đói lắm sao? Em còn cố ý đi ra ngoài một chuyến cho anh mua thức ăn, anh hiện tại không định mở cửa sao?

Azusa bị Tsubaki tỉnh tỉnh mê mê nhốt bên ngoài cửa, cả người cũng chưa phát chút tính tình. Trên tay anh bởi vì xách đồ vật, trực tiếp liền dùng chân nhẹ nhàng đá đá.

- Hả? Ôi để anh mở cửa.

Bên này Tsubaki vừa nghe này tiếng đập cửa, cả người nháy mắt liền ngây ngẩn cả người, theo sau cứng đờ mà cơ hồ là cùng tay cùng chân mà luống cuống không biết để điện thoại ở đâu.

Nhìn qua nhìn lại, anh ta liền tùy tiện đem để dưới gối nằm rồi vội vàng đi đến đem cửa mở ra.

Sau đó Tsubaki liền thấy một thân áo khoác màu nâu Azusa đứng ở cạnh cửa, trong tay bao lớn bao nhỏ mà xách theo các loại đồ ăn vặt, có chút bất đắc dĩ mà nhìn anh ta.

Tsubaki hơi hơi cúi đầu làm tóc mái dài phủ đi cái trán. Chuyện của Luna anh sẽ từ từ giải quyết, còn sự tình của Ema chỉ có thể xin lỗi Azusa, chỉ vì mọi thứ anh đều có thể chia sẻ cùng em trai mình, nhưng chỉ có lần này là không thể.

Có lẽ Tsubaki nghĩ đến mình che dấu rất kỹ nhưng đáng tiếc những kiên quyết của anh ta đều nằm ở trong mắt của Azusa. Thấy anh trai mình đứng đó một mặt suy tư, trong lòng Azusa đều biến thành khiếp sợ cùng ẩn ẩn thấp thỏm lo âu.

Azusa ẩn ẩn cảm thấy đối phương hiện tại xuất hiện những biểu hiện bất thường như thế này, tùy thời đều có khả năng đem chính bản thân anh ta xả tiến một cái vực sâu vô vọng.

Ngắn ngủn một đoạn hành động bất thường đã làm cho trong thế giới của Tsubaki sở hữu thanh âm đều rời xa, thậm chí anh ta liền khi nào cùng Azusa tách ra đều đã nhớ không rõ.

Azusa kinh ngạc quay đầu nhìn lúc này mất hồn mất vía Tsubaki liếc mắt một cái, theo sau thế nhưng thở dài một hơi, trong mắt thấy được nhàn nhạt bi thương cùng tiếc nuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro