Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

117/ Cảm lạnh

Luna thở hắt ra, rốt cuộc thì cô cũng có thể trở về phòng ngủ.

Luna muốn chạy nhanh vào trong phòng, đóng cửa lại xong để có thể lập tức nằm ngã vào trên giường.

Chính là tiếp theo đó, cô mới phát hiện trước cửa phòng của chính mình giống như có một vài thứ gì đó.

Ý thức được điểm này, Luna ngồi xuống, xốc lên xem là thứ gì.

Nguyên lai, đều là quà giáng sinh.

Chờ cửa phòng đóng lại, Luna mới không chút nào che dấu được phiền muộn, nằm ngã nhoài vào trên giường, kéo lấy chăn úp lên mặt.

Đợi đến một trận hít thở không thông, cô mới bắt đầu bình tĩnh lại.

Dẹp bỏ qua mấy chuyện không vui trong lòng, Luna ngồi dậy lấy qua mấy hộp lễ vật.

Có thể là cái gì đâu? Luna xé mở đóng gói, mở ra hộp, lấy ra đồ vật bên trong một chút, là một đôi găng tay giữ ấm có thêu hình thỏ thật xinh đẹp.

Luna khóe miệng dạng khai một chút ý cười nhợt nhạt, người đưa cho cô món này, nhất định là anh Masaomi.

Có thể nghĩ tới chuyện tặng găng tay cùng màu với áo len của Jun, thật sự ngoài Masaomi cô vẫn không nghĩ ra ai khác.
Không nghĩ tới anh ấy vẫn là người rất yêu thích động vật.

Luna lại đi mở ra lễ vật khác, là một đôi giày da màu đen cùng một đôi tất hồng.

Nếu hỏi tại sao cô biết đây là của đôi song bào thai thì đáp án rõ ràng đã được ghi rõ trên hộp, "cặp đôi lồng tiếng ưu tú nhất thân gửi đến Luna-san".

Không cần đoán cũng biết đây hẳn là chữ của Tsubaki, cái loại ngữ khí này không phải quá quen thuộc hay sao?

Luna đem giày da ở trong tay để nằm xuống đi một chỗ, sau lại tiếp tục mở mấy phần lễ vật còn lại.

Lập tức mở ra tất cả những cái hộp kia, một kiện áo choàng màu trắng lẳng lặng mà nằm ở hộp.

Bên cạnh áo choàng là một chiếc mũ mềm mại đồng dạng màu trắng bằng lông.

Một chiếc hộp đựng một đôi hoa tai màu vàng kim lập lòe tinh quang, một bên khác là một sợi dây chuyền có mặt hình bóng rổ đồng dạng giá trị xa xỉ.

Nhìn những thứ này, Luna thật dễ dàng đoán được chủ nhân của chúng.

Đến lúc Luna phát hiện có một đĩa game bản số lượng giới hạn, trong lòng có một loại cảm giác tò mò cổ quái.
... Như thế nào sẽ có người tặng đĩa trò chơi đâu?

Bất quá vừa nhớ tới chức nghiệp của Natsume, Luna ngay lập tức bừng tỉnh.

Trừ bỏ Kaname, mặt khác các anh em đều có phần trong đống lễ vật ở đây.

Đem lễ vật ôm lên một cái vào bàn.

Sau khi sắp xếp tốt, Luna liền rửa mặt chải đầu xong rồi nằm ở trên giường, đôi tay đặt lên bụng, mắt không chớp nhìn chằm chằm trần nhà.

Luna vào buổi tối trước khi ngủ mới cảm giác được cô độc.

Cũng không biết ngày mai nên đối mặt với Kaname thế nào, cô rốt cuộc là nên chấm dứt mối quan hệ này cùng anh ấy, hay vẫn là chờ một thời gian nữa?

Nhưng nếu chia tay thì sẽ như thế nào đây?

Luna đi vào giấc ngủ thời điểm cơ hồ nghĩ thật nhiều, cho nên khó tránh khỏi có chút phiền muộn.

....

Lầm bầm lầu bầu một đêm thì trời cũng sáng.

Luna gõ gõ cái trán phát đau, xuống giường kéo ra bức màn.

Nhìn một chút ngoài cửa sổ khung cảnh, sau một đêm hạ tuyết đã trắng phau phau một mảnh. Cô hít vào một hơi khí lạnh, xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Luna biết chính mình chịu đúng tội.

Tối hôm qua thật sự quá mệt nhọc, sau đó lại say xỉn rồi lại hứng gió lạnh cả buổi, bây giờ cô chỉ muốn nằm sấp xuống trong chăn.

Nguyên bản trời lạnh, cộng thêm cơ thể uể oải, dù cho không đến mức bệnh không bò dậy nổi, nhưng cảm giác bủn rủn tay chân cùng đầu óc nặng trĩu cũng đủ hiểu được bản thân mình bị cảm lạnh.

Trong lúc rửa mặt, Luna nhịn không được nhìn chính mình qua tấm gương.

Bình thường sớm tối rửa mặt, cũng không quan tâm quá nhiều, bây giờ nhìn kĩ cô mới thấy mình dường như thay đổi, gương mặt trước kia hơi tròn trịa, bây giờ đã gầy đi không ít còn mang một ít mệt mỏi tái nhợt.

Luna uể oải lau mặt sạch sẽ. Chưa được một giây cô liền ngây người, trên cổ thình lình có vài cái ấn đỏ, thứ này xác minh chuyện tối hôm qua đều không phải là mơ.

Con ngươi Luna trầm xuống, kia không phải một giấc mộng, đồng nghĩa với việc đêm qua Kaname xem cô như Ema là thật.

Nghĩ đến đây Luna lại không khỏi ỉu xìu vài phần.

Về phần Kaname, kỳ thật cô luôn hy vọng anh ta có một lý do hợp lý.

Luna cuối cùng suy nghĩ có lẽ anh ta gọi tên Ema nhưng cũng là muốn nói điều gì chứ không phải đem cô đặt dưới thân rồi xem như cô ấy, về sau lại lắc đầu, nhưng không thể nào trùng hợp như vậy.

Quá khứ xảy ra là điều cô biết một chút, nhưng lại chẳng hiểu ra sao.

Qua ba năm có thể anh ấy đã quên nhưng cũng không chừng là chưa hề quên được...

Nghĩ đến đây, trong lòng buồn bực cực kì, vì thế, Luna đem một chiếc khăn choàng tìm ra tới, chuẩn bị xong mọi thứ liền ra cửa.

Đèn trần hành lang phòng ngủ vẫn chưa mở ra, chỉ có đèn màu lập loè trên cây thông Noel được bày biện ở khá xa càng có nhiều ánh sáng.

Nhìn đồng hồ trên tường điểm đúng năm giờ sáng, hẳn là mọi người còn đang cuộn mình trong chăn ấm để ngủ đi.

Luna lần mò đi đến nhà bếp, nhìn thấy một bóng người đã ở trong đó từ bao giờ.
Nhà bếp đã được bật đèn làm cho Luna xem đến càng thêm rõ ràng, người kia động tác lưu sướng làm một nồi cháo để ăn sáng.

Trên người anh ta là một chiếc áo len đen cổ lọ, cổ được quấn một vòng khăn choàng vàng nhạt, bên ngoài còn mang một chiếc tạp dề hình mèo con.

Đôi mắt xanh sau thấu kính tựa hồ không để ý phía sau lưng, chỉ là tùy hứng cắt một phần salad, sau đó lại bỏ bánh mì sandwich vào lò nướng, một đoạn động tác nối liền mạch, có khi lại nhíu mày suy tư một chút.

Nhìn thấy sự xuất hiện của Luna ở phòng bếp, Ukyo thực sự bị sắc mặt tiều tụy của cô dọa đến.

- Sắc mặt em thoạt nhìn thật không tốt, tối hôm qua chẳng lẽ bị cảm lạnh?

Ukyo gác xuống công việc trên tay, đem Luna ấn ngồi xuống ghế, sau đó duỗi tay thăm hướng cái trán của cô.

- Hình như có chút nóng, hôm nay em cũng đừng ra ngoài.

Luna hơi né tránh, lắc lắc đầu.
- Chỉ là cảm mạo bình thường mà thôi, không sao đâu.

- Bên ngoài bây giờ thật lạnh, loại trạng thái này mà đi ra ngoài sẽ ổn sao?
Ukyo vẻ mặt không tán đồng nói.

Luna còn muốn nói cái gì, bỗng cảm thấy xoang mũi hơi ngứa, cô vội vàng che miệng lại.

Hắt xì --!

Ukyo.

"......"

Luna có điểm túng quẫn.
- ...

- Cảm lạnh sao? Tối hôm qua em không nên ở ngoài ban công lâu đến như vậy...

Iori từ ngoài nhà ấm đi vào, phát hiện tình huống bên này, không khỏi oán trách.

- Chuyện gì? Nói rõ ràng!
Xem nhẹ biểu tình quan tâm trên mặt Iori, Ukyo chuyển hướng Luna hỏi.

- Anh cho rằng hôm qua mọi người là nên về phòng ngủ, như thế nào mà em lại hứng gió lạnh trên ban công?

Luna cúi đầu.
- Tâm trạng tôi lúc đó không được tốt, sau đó...định hóng gió một lúc.

Nghe thấy đến lý do chống chế của Luna, Iori cười như không cười mà hướng về phía cô xốc lên mi mắt.

- Đúng vậy, "hóng gió một lúc" mà lại uống say rồi chịu tuyết thổi hơn một giờ mới chịu vào nhà...

"......"
Luna bị ế một chút, chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh ta, cô nghĩ đến Iori sẽ không vạch trần mình...

Nếu giải thích vì sao tâm tình mình không tốt, rõ ràng trước đó còn đưa Kaname về phòng. Nói rõ ra như vậy chẳng phải sẽ thật phiền toái, hơn nữa trong đó còn có chuyện suýt nữa cùng anh ta lăn lên giường.

Một phải hai phải, nói thật ra đại khái sẽ liên lụy đến nhiều người nữa...

Cô cảm thấy hẳn là không hy vọng bị phát hiện chuyện này, bởi vì cô tuyệt đối không muốn bị vạch trần, trước khi mọi chuyện cùng Kaname chưa giải quyết xong.

- Hay là em có chuyện gì che dấu anh?
Ukyo hoài nghi nói.

- Sao có thể...
Luna cười gượng hai tiếng.

Ukyo còn tưởng hỏi lại, khi nghe thấy các anh em khác lục đục xuống lầu, anh ta nhíu nhíu mày.

- Em mau trở về phòng nghỉ ngơi đi!

Luna ước gì có thể nhanh chóng rời đi, nghe Ukyo nói cô liền đứng lên.

- Như vậy tôi đi trước.

Nói xong cũng không quay đầu lại mà hướng về phòng mình chạy.

... Wataru nhìn thấy Luna, cậu ta vốn muốn đứng dậy đuổi theo, ngặt nổi mới vừa cất bước lại bị kéo cho dừng lại.

Wataru thật không kiên nhẫn mà nghiêng đầu, phát hiện giữ chặt mình đúng là Masaomi.

Quay đầu lại nhìn xem Luna, lại thấy cô ấy đã sớm liền bóng dáng đều nhìn không thấy, Wataru uỷ khuất nhìn anh cả.

- Masa, sao lại không cho em đuổi theo chị Luna?

- Luna đang ốm, tốt nhất nên để cho cô ấy nghỉ ngơi đi.

Masaomi buông lỏng tay ra, cẩn thận vì em út giải thích.

Một cái khác bị vướng lại chính là Yusuke, anh ta cùng Wataru đều buồn bực như nhau.

Nhìn nửa ngày diễn Tsubaki đối với em trai song bào thai đưa ra lời bình.

- Nhìn thấy không? Luna-san lần này bị Kaname hại thảm rồi.

Azusa còn chưa hé răng, ngược lại là Yusuke ở bên cạnh đầy mặt tò mò thắc mắc hỏi.

- Như thế nào lại nói như vậy? Rốt cuộc hôm qua xảy ra chuyện gì? Thật là tối hôm qua say quá, em chẳng nhớ được gì.

Đối với Yusuke một mặt tò mò như vậy, Tsubaki đưa ngón tay trỏ trước mặt cậu ta lắc lắc.

- Là bí mật nha! Anh không thể cho cậu biết được.

- Bí mật sao? Xem ra cậu chỉ là tự mình đoán ra đi!

Hikaru không hề để ý mà cười cười, thong thả ung dung đi từ hướng thang lầu xuống...

Khi đi ngang qua bên người Hikaru, Tsubaki phát ra âm thanh mà chỉ có anh tư là nghe rõ ràng.

- Chính mắt tôi nhìn thấy Luna bộ dáng hoảng loạn từ phòng Kaname chạy ra, vậy anh cho rằng là chuyện gì xảy ra hả?

Hikaru bộ dáng khựng lại một giây, làm bộ như đem lời của người nào đó tựa gió thoảng mây bay, trên mặt tươi cười dường như lại chưa hề thay đổi.

Đi sau mọi người xuống lầu, Kaname đôi mắt theo từng người di động, phát hiện không có Luna ở trong này, anh ta hỏi.

- Luna vẫn chưa ngủ dậy sao?

Iori giống như không nghe thấy lập tức đi qua, bước chân nhanh hết sức.

Thanh âm của Ukyo thình lình bay vào trong tai của Kaname --

- Một cái hai cái đều không thể bớt lo. Luna bị cảm, để cho cô ấy nghỉ ngơi, còn lại mọi người mau chuẩn bị ăn sáng đi.

Thân ảnh của Kaname gần như không thể phát hiện mà khựng lại một cái trong chớp mắt, sau lại cất bước, lúc sau lại hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro