101/ Tạm biệt Kaname
- Không cần đâu, mọi người cứ chọn món mình yêu thích là được, không phải bận tâm đến em.
- Đã lâu rồi anh lại chưa được ăn lẩu hải sản, không bằng chúng ta cứ chọn món này đi.
Azusa biểu tình ôn nhu cười nói.
- Ý kiến này quả thật là không tồi.
Hikaru hai bàn tay đan vào nhau, ý cười ôn hòa nghễ mắt nhìn Luna.
Luna thản nhiên nhìn lướt qua Hikaru, khác với quần áo nữ tính như mọi khi, hôm nay khó được một ngày Hikaru mặc bộ nam trang lịch thiệp.
Mái tóc dài rối tung cũng được buộc lại ở phía sau đầu, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng lúc này đang mang nhợt nhạt ý cười, ôn hòa giống như ánh dương quang ấm áp.
Luna không khỏi thừa nhận rằng lúc này Hikaru là có chút chói mắt.
Chính là tại trong lòng cô lại luôn mang ý nghĩ rằng Hikaru là người tâm tư khó đoán, trực giác cho thấy cô nên tránh khỏi tầm mắt của anh ta càng xa càng tốt.
Không phải là Luna không nhìn thấy dạo gần đây Hikaru đang từ từ cải biến, muốn dung nhập bắt chuyện cùng cô.
Theo phương diện nào đó mà nói, Hikaru là người sống cùng mái nhà, lại là em ruột của bạn trai mình. Tuy nói đã từng tính cách của anh ta làm cho Luna khó có thể chấp nhận được, lại có lúc xúc phạm đến bản thân cô.
Nhưng chung quy là Hikaru vẫn chưa hề làm gì quá phận, có đi chăng nữa cũng sẽ không tổn thương cô.
Luna như gần tin chắc điều đó.
Cô nhận ra Hikaru đang từng bước từng bước thay đổi, trở nên ngày càng tốt hơn, vậy thì vì cớ gì mà không thể tha thứ được chứ?
Cho nên nói, suy cho cùng Luna vẫn là quá mềm lòng.
- Như vậy việc nấu ăn vẫn là giao cho tôi đi.
Luna nghiêng đầu mỉm cười nhìn anh ta.
Nhận thấy ánh mắt Luna dần dần biến đổi, Hikaru cảm thấy đã đạt được thứ mình muốn nên cũng lười tiếp tục làm mấy loại tranh giành vô ích, dứt khoát tạm thời quang vinh rút lui.
Không hề lên tiếng nữa, nhưng là Hikaru vẫn là cười cười xem Luna, ánh mắt không chuyển nơi khác.
Luna bị anh ta nhìn thập phần không tự nhiên, chỉ có thể yên lặng chuyển dời đi ánh mắt.
Nhìn hai người này hỗ động, Asahina Ukyo đã nhận thấy được không khí biến hóa, chỉ có thể làm bộ không biết, chính là ánh mắt anh lại càng thêm thâm thuý.
- Ôi chao! Chị Luna làm đồ ăn thực ngon, món nào Wataru cũng thích.
Wataru ngay lập tức tỏ rõ lòng trung thành của bản thân đối với Luna.
- Em không cần...phải vất vả như vậy.
Louis thực săn sóc mà nhìn Luna.
- Không có việc gì, anh Louis không cần phải lo lắng.
Đối với việc này, Luna là không hề để ý.
- Mọi việc cứ như vậy quyết định đi, chúng ta sẽ chia nhau mua sắm những đồ vật này. Còn việc nấu ăn thì làm phiền Luna vậy.
Lời này đến từ anh cả mở miệng nên mọi người cũng không có bất cứ ý kiến gì.
Cứ như vậy Luna cũng không cần phải quan tâm đến việc mua sắm, chỉ chờ đến đó mà nấu ăn thôi.
....
Sau bữa ăn sáng, mọi người ai làm việc nấy chia nhau đi làm việc của mình. Riêng những ai được nghỉ đông thì ở phòng khách chơi game, hay còn là xem TV.
Luna bên này chăm sóc cho Jun ăn uống xong lại phải cẩn thận cho thằng bé mặc vào quần áo ấm.
Kaname ngồi bên cạnh Luna, tay chống trên thành sô pha, gương mặt tuấn mỹ lại không kìm chế được.
- Em thực thích ăn món Hàn Quốc?
- Ừm.
Không nhận thấy bất thường, Luna vẫn là thay Jun để ý mấy nếp uốn trên áo.
- Louis thật hiểu biết em đâu. Làm sao bây giờ? Anh thật không thích người khác gần gũi em như vậy đâu.
Luna quay đầu nhìn Kaname một cái, có chút không cho là đúng để ý chuyện trong tay.
- Em và anh ấy chỉ là quan hệ bạn bè. Còn nữa, anh không phải nói là có công tác sao? Bây giờ còn chưa đi?
- Mấy ngày này anh phải ở lại đền thờ, đến tận ngày lễ giáng sinh mới trở lại, em không thấy luyến tiếc anh chút nào sao?
Đối với giọng điệu u oán phát ra từ người này, Luna đã quá thói quen, bất quá cô còn là không như vậy vô tình.
- Em sẽ chờ anh trở lại, có được không?
Luna xoay người đối mặt anh ta, khóe môi dạng khai ôn nhu ý cười.
- Tốt!
Kaname dừng một chút mới chậm rãi ôm Luna.
Nguyên lai ý nghĩ của anh rất đơn giản, anh chỉ là có tư tâm, muốn đặt cô vào nơi mà bản thân có thể nhìn đến, muốn cho Luna có thể thuộc sở hữu của riêng mình. Anh không muốn bỏ Luna lại giữa đám anh em trong lúc bản thân xa nhà, bởi vì anh sợ sẽ có người rục rịch, có ý đồ chiếm lấy bạn gái anh.
Nhưng Kaname càng biết, Luna là một chỉnh thể độc lập, cô ấy có suy nghĩ, bản lĩnh của mình, cô ấy thích có cuộc sống của chính mình chứ không muốn trở thành một đoá hoa bị người nâng niu kiều dưỡng.
...
Lại cùng nhau "ngươi nông ta nông" một hồi, Kaname mang theo vạn phần tiếc nuối cùng bạn gái cáo biệt.
Luna ở nhà, sau khi dọn dẹp mọi thứ đâu ra đấy thì chuẩn bị vật dụng để ra cửa một chút, mua vài đồ vật linh tinh.
Ngồi ở bậc thềm thay đổi giày, đột nhiên bị một bàn tay để lên vai làm cho Luna dọa nhảy dựng.
Cô không khỏi xoay mặt lại nhìn vào người phía sau lưng mình.
Hồn nhiên xoay đầu lại làm cho gương mặt hai người bất giác gần trong gan tất, bốn mắt nhìn nhau cùng với lăng lăng ánh mắt làm cho cô gái luống cuống tay chân.
Mất tự nhiên che lại rối tung mái tóc, một tay bế Jun, Luna có chút chật vật cùng với đối phương nói.
- Có chuyện gì sao Yusuke-san?
- Hả...?
Mặt Yusuke xoát một chút liền đỏ, anh ta vội vàng lái đi ánh mắt, đồng thời lấy tay gãi gãi cái ót, bộ dáng như không dám nhìn người trước mặt cái nào nữa.
Luna phiêu liếc mắt nhìn anh ta một cái, anh ta đây là làm sao? Bỗng nhiên lại đỏ mặt...
Dường như cũng phát hiện ra bản thân mình phản ứng có chút quá khích, Yusuke chậm rãi chuyển cái cổ cứng ngắc của bản thân trở về.
- Tôi...chính là hỏi cô ra ngoài sao không để anh Ukyo chở đi một chuyến, bên ngoài bây giờ thật lạnh.
...
Nhìn thấy Luna chuẩn bị đi ra ngoài, Asahina Ukyo vốn là đang tìm cơ hội cùng cô ấy nói chuyện, bất quá khi anh nghe lời nói của em trai, Ukyo không tự giác ngừng lại bước chân, chờ đợi cô gái trả lời.
- Không cần đâu, không bằng anh đi cùng tôi đi, hình như Ukyo-san có rất nhiều văn kiện cần phải xử lý, đừng làm phiền anh ấy.
Đừng cho là cô không phát hiện góc áo cùng mái tóc vàng của người nào đó ngay tại cánh cửa, vì vậy Luna hiển nhiên thực không nể tình mà từ chối đề nghị đi cùng Ukyo.
Ngay khi nghe lời nói phát ra từ miệng của Luna, động tác của Asahina Ukyo trong nháy mắt cứng đờ.
- Anh...quả thật có vài thứ cần phải xử lý gấp.
Biết là Luna phát hiện ra bản thân ẩn nấp, Ukyo đẩy đẩy kính mắt, có chút chật vật vội vã lên lầu như có thứ gì ở phía sau đuổi theo.
Yusuke chứng kiến hành động của anh hai mình, hàng chân mày bất giác cau lại.
Anh Ukyo đây là....
- Yusuke-san, Yusuke-san...?
Thấy Yusuke không trả lời, Luna liên tục gọi.
- Hả? ...Tốt, cô chờ tôi một lúc!
Phục hồi tinh thần lại, Yusuke vội vã cuốn lấy áo choàng mặc vào, cùng Luna ra cửa.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro